Bạn đang đọc Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt – Chương 6: Náo Loạn Tỉnh Thành
Nghĩ đi nghĩ lại.
Việc đi mời mấy vị thợ thủ công mà đem cả tiểu đoàn đi có vẻ như là việc bé xé ra to.
Hắn là một vị Quận Công à nha, danh tiếng cũng không được tốt lắm.
Đầu năm nay , mấy thằng sống hơi khoa trương một tí , tỉ như vài vị lục lâm hảo hán đều không có kết cục tốt.
Muốn sống tốt phải khiêm tốn một tí …khụ khụ, cứ nói đến khiêm tốn chả hiểu sao hắn lại đỏ mặt hic.
Xem xét lại thì việc này để cho thằng cha Phan Năng Lâm đi làm là hợp lí nhất.
Thằng này là con út của Tham Tri đại thần Phan Phú Thứ.
Sau vụ ẩu đả trên thuyền hoa dẫn đến tai họa.
Về nhà liền bị ông già đánh cho một trận thừa sống thiếu chết , quỳ hối lỗi cộng với cấm túc nửa tháng.
Vừa được thả ra thì bị lão Thứ ném vào quân doanh của hắn kèm theo thư nhờ Kỉ Anh quận công dạy hộ , nó không nghe cứ đánh cho què giò, không cần phải nể.
Âu đây cũng là câu trả lời cho Tự Đức.
Nếu không với cái tội danh xúc phạm hoàng quyền là khó tránh khỏi.
Đánh một vị mang trong mình dòng máu long tộc mà chỉ đòn một trận rồi sung quân là nhẹ.
Nếu không mặt mũi hoàng tộc nhà Nguyễn để đâu.
Lại nói con hàng này tuy ngang tàng hống hách nhưng vào quân doanh của hắn đã thu liễn nhiều.
Còn không thu liễn sao? Ngày oánh cho 3 bữa , trong này chỉ biết đến người cho họ bát cơm, quản cha hắn là cái khỉ khô gì.
Tham tri chính sự liệu có cho họ ăn lo không ? Hừ!!!
Tuy vậy tên này gia đình có điều kiện, ăn uống thể chất tốt lại ngộ tính cao.
Vào đây lăn lộn năng lực học tập đúng là nhanh hơn mấy anh nông dân vừa bỏ cái cày nhiều.
Chả mấy chốc đã lên được Trung đội trưởng được nhiều người tin phục.
Thiếu mỗi cái là bản chất công tử nên nhát gan thiếu quyết đoán.
Được mệnh lệnh đi bắt thợ thủ công thằng này mừng rơn, xoa xoa tay.
Kéo cả trung đội về tỉnh thành Hà Tĩnh.
Ra đến đây thở một ngụm trọc khí.
Hồi tưởng lại cảm thấy dường như rất lâu rồi a, mới lại có cảm giác này.
Đi đến cổng thành Hà Tĩnh có 2 tên lính gác ngăn lại chưa kịp nói câu nào đã bị hắn đá cho ói mật.
Sau khi công khai thân phận :
Công tử nhà Tham Tri Phan Phú Thứ , người của Kì Anh Quận Công khiến cho mấy tên lính sợ suýt nữa tè ra quần.
Ở cái nơi mà một mẫu ba phần đất này nếu nói ai có ác danh lớn nhất thì không thể không kể đến Hồng Đĩnh hắn.
Trước hắn về đây có 2 lần , không lần nào là không làm nơi đây náo loạn đến gà bay chó sủa.
Cũng phải thôi kinh thành còn đỡ chứ đến cái nơi đất phong , trời cao hoàng đế xa này thì hắn còn sợ ai kia chứ.
Thằng cha Năng Lâm này cũng là một công tử ca nên vừa biết điều đó.
Chưng ra thân phận người của Kì Anh quận công làm cho quân dân khiếp sợ.
Chưng ra thân phận con Tham Tri chính sự khiến cho Tuần phủ Hà Tĩnh phải hô nhẹ “ Lâm công tử” phái người tiếp đón.
Quả thật là ở cái đất này hắn có thể đi ngang mà không kiêng sợ gì.
Vào thành vui chơi hắn cũng không quên việc chính là tìm thợ thủ công.
Việc mà làm không xong thì vị Quận Công kia lại chẳng không đánh hắn đến cha mẹ cũng không nhận ra đâu.
Để làm việc này hắn liền đến tìm vị Tuần phủ Hà tĩnh là cấp dưới trước kia của cha hắn, xin được mời mấy vị thợ thủ công.
Tưởng gì chứ chuyện nhỏ này , vị Tuần Phủ đại nhân luôn miệng đáp ứng còn cho một ban sai dịch đi giúp đỡ.
Tuy nhiên chỉ một lúc nữa thôi liền méo miệng không cười nổi nữa.
Phan Năng Lâm đương nhiên hiểu được, thực hiện tốt nhiệm vụ này là một cơ hội biểu hiện năng lực trong đội ngũ của Quận công đại nhân , nên hắn đương nhiên phải làm hết mình.
Không thể để quận công đại nhân xem nhẹ , nhất định phải làm hết sức hoàn mĩ.
Vị Lâm công tử vì có ý tưởng này nên cũng lười quản đối phương là ai chỉ cần có chút kĩ năng là tóm ngay, hoàn toàn không hề nhớ đến lời hứa mượn mấy vị thợ rèn, thợ may với Tuần phủ Hà Tĩnh.
Nuốt vào rồi sao có thể nhả ra ! Có mà Nằm mơ!!
Vì thế tỉnh thành lập tức đại loạn.
Đầu tiên là thợ mộc , thợ rèn dễ thấy nhất.
Sau đó đến thợ may, thợ dệt, thợ đóng giày thợ đóng gạch biến mất hoàn toàn.
Phàm là thợ thủ công hoặc học đồ có chút tay nghề, một khi được xác nhận , lập tức bị binh lính hung hãn, nha dịch tống cả người nhà , dụng cụ lên xe ngựa.
Bọn thợ định ý kiến chống đối liền bị binh lính một tay dí súng vào đầu , một tay ném túi tiền, liền ngoan ngoãn nhận mệnh.
Lão Phúc đi phía sau đoàn thấy thế cũng trố mắt nhìn.
Tuy nhiên việc an bài hơn ngàn thợ thủ công cùng người nhà này cũng làm hắn sứt đầu mẻ trán.
Khi vị Tuần phủ phái người đến chỉ trích thì lão Phúc liền giả vờ câm vờ điếc, đến học đồ cũng không trả lấy một cái chứ đừng nói đến lão thợ.
Đương nhiên lão Phúc không quên ném ra mấy túi ngân lượng cho bọn thân tín này.
Bị ngân lượng làm mờ mắt đám này chạy như điên về nha môn tuần phủ.
Sau khi nghe đám thuộc hạ nói mấy câu vị tuần phủ này sợ xanh mặt, đang định viết tấu chương buộc tội liền đem đi đốt.
Chuyện là mấy tên này rủ rỉ vào tai tuần phủ, rằng vị quận công này hống hách ra sao.
Ở kinh thành hắn làm bao việc mà Tự Đức đến mí mắt cũng không thèm mở, dường như trừ tạo phản còn lại thì hắn mặc kệ.
Chưa kể ở đây còn có một vị công tử con quan Tham tri làm việc cho hắn và một tá binh lính hung hãn.
Sợ tên công tử kia máu chó dồn lên cho binh vào thành quậy thì được không bù mất.
Quan trường nêm chú trọng dĩ hòa vi quý a.
Hiện tại vị Hồng Đĩnh đang bắt thợ thủ công nhưng còn không làm náo loạn tỉnh thành a.
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Mấy gia tộc lớn , thương nhân người Hoa đều có cất giấu một ít thợ có tay nghề, cần quá thì đi đám phán mượn lấy một ít vậy.
Tuần phủ đại nhân với lời nhắc nhở của thuộc hạ rất là đồng ý, còn thưởng thêm tiền cho đi uống rượu.
Việc này làm náo loạn tỉnh thành mất gần cả ngày, liên tục thấy người hô khóc bị ném lên xe ngựa , náo loạn cả phố.
Tuy rằng thoạt nhìn khí thế kinh người, nhưng bởi vì người bị hại đều bị mang đi cả nhà, lại không có ai bị thương, nên người khác cũng không có cảm xúc gì.
Khiến cho những người khác đều chỉ dùng bộ dáng thương tiếc, nao núng, tò mò đứng nhìn.
Phan Năng Lâm thằng này ở tỉnh thành thường mang theo mười thân vệ diễu võ dương oai ra vào, do đó có nhiều người biết hắn.
Hiện tại hắn chỉ huy mạnh mẽ chuyển dời thợ thủ công.
Làm cho toàn bộ tỉnh thành từ quyền quý cho tới tên khất cái, không ai không biết Thiếu gia Phan Năng Lâm này.
Tuy nhiên, họ đều khinh bỉ tức giận, không một ai có cảm tình với hắn…
Lão Phúc hoàn toàn ngược lại, mỗi khi hắn xuất hiện là ánh vàng rực rỡ đi theo.
Gần như người nói chuyện cùng lão Phúc, hai con mắt liền biến thành ngân lượng.
Không có biện pháp, không phải dân chúng tỉnh thành phân biệt đối xử.
Chỉ vì lão Phúc đi đến đâu là rải tiền ra đến đấy.
Toàn bộ tỉnh thành từ thương nhân cho đến người bán hàng rong, đều nhận được sinh ý từ lão Phúc.
Đối mặt với thần tài có ai không tươi cười nịnh bợ một chút chứ!
Lão Phúc thật sự là quét sạch tỉnh thành.
Tất cả đồ thiết khí đều bị mua hết , không quản nó là vũ khí hay cày cuốc, cái đinh sắt cũng mua.
Sau đó đến lương thực cùng thực phẩm, lợn hay dê bán ngoài chợ, bất kể còn sống hay giết thịt đều mua, thuốc chữa thương và sau cùng là hàng dệt.
Vải đay , vải bố , vải gai dùng để may quân phục , mua tất.
Lão Phúc dùng vạn quan tiền để quét sạch tỉnh thành , mọi người tuy thấy bây giờ vật tư thiếu thốn mà nhíu mày nhưng kiếm được tiền thì mắt lại tỏa sáng, vì lão Phúc mua đồ đều cao hơn giá bình thường.
Việc này cũng là nhờ Lâm thiếu gia.
Sau vụ ẩu đả lão Thứ cha của Phạm Năng Lâm liền mang vạn lạng bạc đến bồi thường, theo cái gọi là phí tổn thất thể xác và tinh thần khiến cho tình hình tài chính của hắn thoát khỏi quẫn bách.
Sau một ngày bận rộn đoàn xe hơn ngàn người ầm ĩ tiến về Hồng gia bảo ( tên đất phong của hắn)
Thấy đội gây rối trật tự công cộng này đi khiến cho vị Tuần phủ đại nhân này thở phào , đồng thời không hết hãi hùng.
Sau đó bắt đầu dọn dẹp tỉnh thành cầu trời khấn phật mong cho mấy gia hỏa này không lại tới nữa
.