Bạn đang đọc Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt – Chương 57: Chỉnh Hợp Quân Đội
Hồng Đĩnh sau khi cho binh sĩ dọn dẹp chiến trường, toàn bộ số súng đạn liền giao cho lữ đoàn cận vệ, lập tức đội quân này biến thành đội quân tinh nhuệ thiện chiến hiện đại theo kiểu phương Tây.
Cả lữ đoàn đc trang bị súng tây hiện đại, về cơ bản đều là súng hỏa mai cho nên binh sĩ không mất quá nhiều thời gian để làm quen, chỉ mất nửa canh giờ để chỉnh đốn đã hoành thành chỉnh quân, lập tức Lữ Đoàn Cận Vệ được lệnh lao về thành Nhai Châu, các thành phần quân đội còn lại sẽ tiến lên sau đó.
Vẫn là chiến thuật chiến tranh chớp nhoáng kinh điển, tất cả ưu thế mà Hồng Đĩnh có chỉ là đánh bất ngờ, đột kích liên tục đột kích, nếu như không nhanh chóng tấn công đột kích Hồng Đĩnh biết rằng mình sẽ không thể chiến thắng trong trận chiến tiêu hao với quân đội thành Nhai Châu được, mặc dù thành Nhai Châu hiện tại quân số còn lại không đến một ngàn người, thế nhưng dựa vào thành cao hào sâu, vũ khí cùng lương thực đầy đủ, chỉ cần họ có thể trụ lại trong cuộc tấn công chớp nhoáng, bọn họ hoàn toàn có thể huy động quân dự bị, thành chủ Nhai Châu sẽ có thể rút hết các lực lượng dân binh, quân đội dự bị đang đóng ở khắp nơi về chiến đấu, khi đó thì Hồng Đĩnh sẽ thua về mặt chiến lược không thể nghi ngờ, và con số thương vong có lẽ sẽ là cực lớn, kết cục tồi tệ nhất là lên thuyền bỏ về Đại Nam.
Theo như dự định chiến lược của Hồng Đĩnh, đội kị binh tiền tiêu sẽ là lực lượng đột kích đặc biệt, tràn ra các cửa ngõ giao thông chính, cắt đứt liên lạc giữa thành Nhai Châu và quân đồn chú đang đóng giữ ở phụ cận, chiến thuật của Hồng Đĩnh với kị binh là tấn công vào hậu phương, chiếm giữ yếu đạo giao thông, cô lập tin tức với bên ngoài, Lữ Đoàn cận vệ sẽ đột kích từ hai bên cánh sườn thành Nhai Châu tạo thành thế gọng kìm, bao vây diệt hết các đồn bảo vệ xung quanh thành Nhai Châu,biến Nhai Châu trở thành một tòa cô thành.
Rồi từ đó, các đơn vị bộ binh, lính phỉ đã được chỉnh hợp tốt, kết hợp với pháo binh sẽ dùng sức mạnh áp đảo, giải quyết chiến trường.
Đây chính là chiến thuật mà quân đội Đức Quốc Xã đã làm mưa làm gió trên chiến trường Châu Âu, quét như cơn lốc từ Ba Lan phía đông cho đến Pháp ở phía Tây
Những tên thổ phỉ dưới sự bức bách bởi uy thế của Vệ Quốc Quân nhanh chóng ổn định lại đội ngũ, mấy ngàn binh sĩ Nhai Châu chết trận gần như là tặng không vũ khí trang bị cho đám thổ phỉ.
Ngoại trừ súng ra, Hồng Đĩnh để lại hết cho thổ phỉ quân phục, gươm giáo vũ khí lạnh, nếu như không có dưới tay mỗi tên thổ phỉ đều đeo một mảnh vải đỏ làm dấu hiệu, thì rất có thể sẽ lầm tưởng đây là đội quân thành Nhai Châu.
Dưới sự quát tháo, đám thổ phỉ được chia làm các bách nhân đội, trên bách nhân đội sĩ quan Vệ Quốc Quân nhanh chóng bổ xung vào, thành lập Lữ đoàn SS Hải Nam số 1, với quân số đột phá hơn 2000 người, gần 1000 thổ phỉ quá già yếu hoặc tuổi tác quá nhỏ Hồng Đĩnh liền giải tán cấp tiền cho bọn họ trở về, số còn lại đều là tráng đinh khỏe mạnh đã từng chém giết.
Sau một chuỗi các trận kịch chiến, Vệ Quốc Quân không những không giảm quân số mà còn tăng thêm 2000 binh sĩ gan dạ thiết huyết, đều đã từng nhìn thấy máu.
Tuy nhiên thổ phỉ thay đổi thành quân đội xếp hàng ngũ vẫn cong queo như cũ, nhưng so ra cũng không giống như trước đây, như đàn ong vỡ tổ chạy tán loạn theo đại đầu mục.
Sĩ quan cơ sở cũng hiểu được hành động theo đội trưởng.
Toàn Vệ Quốc Quân quân số đã đột phá lên gần 6000 người.
Thêm 2000 dân phu kéo pháo đội ngũ đã có chút khổng lồ.
Hai canh giờ chỉnh hợp, một con số kỉ lục thời bấy giờ, đại quân Hồng Đĩnh cuồn cuộn tiến về thành Nhai Châu, chuẩn bị cho trận đánh quyết định.
Khi Hồng Đĩnh ra lệnh cho Vàng Lí Dũng cùng chỉ huy đội ngũ tiếp tục tiến lên, một gã kỵ binh cấp tốc chạy về bẩm báo nói:
– Đại nhân, đội kỵ binh tiền phương của ta gặp phải kỵ binh thám báo địch quân, ước chừng khoảng 30 người hiện giờ đã tiêu diệt kỵ binh của địch.
Địch quân không người nào chạy thoát toàn bộ bị tiêu diệt, thu được toàn bộ chiến mã, trong đó có hơn hai mươi con có thể lập tức sử dụng.
– Làm tốt lắm, bên ta tổn thất bao nhiêu?
Khang Tư vội hỏi.
– Bên ta tổn thất rất nhỏ, không người nào chết trận, chỉ là có năm người không cẩn thận té bị thương.
Kỵ binh nói ra khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ.
Một lúc sau lại có kị binh liên lạc giục ngựa quay lại báo cáo tình hình chiến sự tiền phương.
– Đại nhân! Đội kỵ binh sau khi tuần sát bốn phía, phát hiện có vô số hàng ngũ địch quân hướng về phía thành Nhai Châu tập hợp.
– Rất nhiều hàng ngũ sao?
Mọi người lại bị hù dọa cho hoảng sợ, cái từ vô số này tuyệt đối biểu thị số lượng khổng lồ, chính mình như thế này làm sao có đủ người để quét sạch bọn họ đây?
– Bao nhiêu người?
Hồng Đĩnh vội hỏi.
Nếu như địch nhân quả thật là rất đông, chẳng hạn như vài ba vạn mà nói, như vậy hắn tuyệt đối không nói hai lời lập tức quay đầu rời đi.
Thằng ngu cũng không dựa vào mấy ngàn người mà ở trên lãnh thổ của địch cùng với vài ba vạn quân địch tác chiến.
– Nhiều thì mấy trăm người, ít thì khoảng vài người.
Kỵ binh hồi đáp.
Nghe nói như vậy mọi người lập tức thở nhẹ ra một hơi, nhưng mà Lê Nhĩ lại kinh hô:
– Không xong! Thành chủ Nhai Châu phát ra lệnh triệu tập rồi!
– Lệnh triệu tập? Triệu tập tất cả vũ lực bên trong lãnh địa?
Hồng Đĩnh hỏi.
– Đúng vậy chủ công! Sau khi lệnh triệu tập ban bố, tất cả các thế lực trực thuộc thành Nhai Châu đều phải tập trung tất cả binh lực đến hội hợp tại chủ thành.
Đây là truyền thống của đảo Quỳnh Châu, bất kể là Trung Quốc Đại lục hay Đại Nam đều không có điểm này.
Hồng Đĩnh ngẫm nghĩ một lát rồi ra lệnh.
– Vàng Lí Dũng, lập tức điều động rút từ các trung đoàn bộ binh 1,2 mỗi đơn vị lấy 2 đại đội tinh nhuệ, hợp lại thành tiểu đoàn, lập tức đi tăng viện cho Lữ Đoàn Cận Vệ của Mạnh Hổ
– Các ngươi trở về báo với Mạnh Hổ, bảo hắn điều quân đánh chặn tiêu diệt những lực lượng rải rác quay về thành Nhai Châu tập hợp.
Có thể dựa theo nhân số đối phương ít nhiều để điều quân, cũng không yêu cầu toàn bộ tiêu diệt, đội quân nào đã gần tới thành Nhai Châu hắn cũng không cần quản tới, điều kiện tiên quyết là bảo tồn lực lượng của mình.
Chờ sau khi tiêu diệt hết những đội quân tăng viện kia thì lập tức phong tỏa hoàn toàn thành Nhai Châu, tuyệt đối không để cho bên trong có bất kỳ người nào rời đi.
Chủ thành Nhai Châu hiện đang rất phiền não, hắn đứng trên lầu các đài quan sát dõi mắt nhìn sắc trời mờ nhạt nơi xa, đoạn quay đầu nói với Ngô Văn Tụng:
– Trời sắp tối rồi! Thế nào tư binh tới ít như vậy? Hơn nữa đều là phụ cận bản thành, chẳng lẽ những tên kia thật sự dám làm trái với lệnh triệu tập của ta? Bọn chúng không sợ mất đi đất phong sao?
Còn nữa bên bến tàu có chuyện gì xảy ra vậy? Năm ngàn binh lính võ trang đầy đủ, còn không có giải quyết được lũ tiện dân kia sao? Tại sao một điểm tin tức cũng không có truyền trở lại? Chẳng lẽ bọn họ đều đầu phục tên nghịch tử kia à?
Vốn là Ngô Văn Tụng đã bị rơi xuống đối xử lạnh nhạt, nhưng hiện tại bởi vì Thành chủ Nhai Châu mù tịt không hiểu rõ tình thế, với lại có chút hối hận không đồng ý với hắn chiêu mộ lính đánh thuê, cho nên lần nữa xem Ngô Văn Tụng là kẻ tâm phúc.
Ngô Văn Tụng biết mình lần nữa đạt được tín nhiệm, hắn cực kỳ cẩn thận lựa lời nói:
– Chủ công! Có lẽ những binh lính kia bởi vì đuổi giết dư nghiệt còn sót lại mà trì hoãn thời gian chăng.
Tin tưởng chủ công ngài cũng biết, bọn lính đã lâu lắm rồi không có phát tiết ra đấy.
Thành chủ đưa ra nhiều vấn đề như vậy, Ngô Văn Tụng chỉ trả lời một đáp án dễ dàng đoán ra kết quả nhất, những thứ khác hắn làm như không có nghe thấy.
Thành chủ trợn mắt nhìn Ngô Văn Tụng một cái, trong lòng cười lạnh: “Đồ chết tiệt này vẫn còn ghi hận trong lòng đây! Thật tưởng ta là ngu ngốc à? Những tên thổ hào bên ngoài kia cùng đám gia binh nhất định là đang chờ xem thế nào, bởi vì bọn chúng không biết kế tiếp rốt cuộc ai sẽ thắng, định chờ tình thế rõ ràng sau đó mới bắt đầu chạy tới đây.”
“Mẹ kiếp! Nghịch tử kia bình thường thoạt nhìn chỉ là một bộ dáng phá gia chi tử, làm sao lại có tâm cơ lớn như thế? Tuyệt nhất chính là gióng trống khua chiêng mà đến, khiến cho tất cả mọi người đều biết thành Nhai Châu phát sinh nội loạn, nếu không phải như vậy chỉ đơn giản chiến đấu tiêu diệt tiện dân, những tên thổ hào kia thế nào phản ứng chậm trễ như vậy? Đã sớm chạy tới trước mặt ta cúi đầu vẫy đuôi thỉnh cầu nhiệm vụ rồi!”
Cũng không trách thành chủ Nhai Châu mãi cho đến bây giờ cũng cho là nghịch tử của mình tạo phản, bởi vì hắn hoàn toàn không cách nào tin rằng Thiếu chủ Nhai Châu chỉ huy chiến hạm, đánh không những thua mà ngay cả kẻ đưa tin cũng không trốn ra được.
Đúng là tận thế rồi!
Nhưng thật ra nói tới cũng đúng, những chiến thuyền đó chẳng những tốc độ nhanh, hơn nữa có thể công kích từ xa, cho dù đánh không lại cũng có thể chạy thoát, ai có thể nghĩ Thiếu chủ Nhai Châu lại ra lệnh tất cả chiến thuyền cặp sát đối phương, hơn nữa còn chạy lên thuyền của người ta chịu chết? Cũng bởi vì chuyện tình cờ không giải thích được như vậy, thành Nhai Châu cho đến nay vẫn không biết địch nhân chân chính là ai.
Thành chủ Nhai Châu hiện tại cũng rất không yên lòng đám gia binh của mình, bởi vì đám người này nếu đầu nhập vào nghịch tử của hắn, căn bản cũng không cần phân vân suy nghĩ, trong lòng cũng sẽ không có gì phàn nàn.
Cha hay còn làm thành chủ thì chúng cũng vẫn được trọng dụng mà thôi, không đụng đến lợi ích cá nhân thì tất cả đều dễ nói chuyện mà.
Hắn lần nữa nhìn sắc trời, lại nhìn tới doanh trại binh hỏa thương đóng quân dưới chân thành, vẫn còn trống rỗng như vậy.
Nhịn không được mặt hắn liền biến sắc thầm nghĩ: “Chết tiệt! Không phải đội hỏa thương binh cũng bị nghịch tử kia mua chuộc rồi chứ?”
Nghĩ tới khả năng này, Thành chủ thành Nhai Châu trong lòng rùng mình ớn lạnh, hắn quay đầu quát:
– Người đâu! Lập tức đi báo cho đoàn lính đánh thuê Tây Dương cho ta! Nói ta muốn mời bọn họ tham gia nhiệm vụ thanh trừng quân phản bội thành Nhai Châu! Bất kể giá tiền như nào cũng đều đồng ý.
Ngô Văn Tụng khi nghe đến việc mời lính đánh thuê Tây Dương có phần không đồng ý, mỗi tên lính đánh thuê tây dương đòi 20-30 lượng bạc, điều động vài ngàn đến cả vạn tên thì chắc chắn sẽ kéo sụp kinh tế thành Nhai Châu chứ chả chơi, thế nhưng chỉ nhích mép một chút cũng không có lên tiếng, dù sao hiện tại nếu như mình khuyên can thì lại hoàn toàn trái ngược với đề nghị của mình trước đó không lâu, nhất định sẽ tạo cho chủ công một ấn tượng là kẻ nói một đằng làm một nẻo.
Hơn nữa, mình chủ yếu chịu trách nhiệm về công tác buôn bán, người chủ công nào cũng cần tới mình đấy! Nếu đã không quan hệ tới ích lợi thiết thực của mình, vậy thì đâu thèm quản tới hắn hay ai làm gia chủ, dù sao đều là người một nhà.
Lính truyền lệnh nhận được mệnh lệnh, lập tức cỡi ngựa phóng ra khỏi cửa thành, Thành chủ thành Nhai Châu chỉ nhìn thấy những tên binh sĩ truyền lệnh này càng chạy càng xa cho đến khi không còn nhìn thấy.
Nhưng hắn không bao giờ ngờ rằng: lúc hắn xoay người rời khỏi đài quan sát, những tên lính truyền lệnh này lập tức ngã nhào trên mặt đất, tiếp theo đó là kỵ binh của Hồng Đĩnh cười ha hả dắt những con ngựa còn sót lại của thành Nhai Châu đi.