Bạn đang đọc Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt – Chương 53: Hải Chiến Dễ Dàng
Phó thống lĩnh thủy quân mang theo hai mươi chiếc chiến hạm dừng lại ở vùng phụ cận quân cảng Tam Á.
Mặc dù chờ đợi suốt một ngày nhưng hắn không dám đi tìm Thiếu chủ, tân thống lĩnh thủy quân.
Bởi vì thiếu chủ nói rõ muốn đi tìm người hợp tác phía bên kia.
Mặc dù việc này không hợp lễ tiết, nhưng hắn vì tư tâm, nên cũng muốn Thiếu chủ đi gây chuyện một chút.
Do đó hắn cũng không bẩm báo việc này lên trên.
Về phần tại sao hắn có thể nhẫn nại được hơn một ngày?
Rất đơn giản, hắn tưởng tượng hiện tại nơi nào đó trên hải vực, song phương đang giằng co, hơn nữa không khí khá căng thẳng.
Nếu bây giờ chạy tới đó lại càng thêm khó xử.
Thân phận của mình không giống với Thiếu chủ, rất dễ bị đối phương trút giận.
Vì vậy ở nơi này đợi là tốt nhất.
Về phần nguy hiểm? Tuyệt đối sẽ không xuất hiện.
Bên kia khi đã biết lai lịch đối phương, vừa là đại diện của thành chủ thành Nhai Châu, vừa là Thiếu chủ thành Nhai Châu, cho dù có phát hỏa, nổi giận mắng chửi, thậm chí vu oan giá họa, cũng sẽ không dám động đao động thương.
Dù sao da thịt bị đau một chút căn bản không tính là gì, hơn nữa nếu có đánh nhau, cũng là người phía dưới động thủ mà thôi, nhân vật đầu não của song phương chắc chắn sẽ không xuất thủ.
Lúc này, thủy thủ đứng trên đài đột nhiên hô lớn:
– Phó thống lĩnh! Phát hiện phía trước xuất hiện rất nhiều thuyền con!
Phó thống lĩnh nhìn ra biển nhưng không thấy gì, không muốn kêu to mất thân phận, cho nên để trợ thủ bên cạnh chuyển đạt mệnh lệnh:
– Quan sát kỹ, nhìn xem có phải là Thiếu chủ hay không?
Đồng thời Phó thống lĩnh cũng hạ lệnh tất cả chiến thuyền chuẩn bị chiến đấu, mặc dù đang ở trong vùng biển của mình hắn rất tự thị quyền lực của thủy quân mình, nhưng hắn vẫn theo thói quen cẩn thận làm việc.
Một lúc sau đài quan sát vẫn không có báo cáo mới, có lẽ chúng đang cẩn thận quan sát!
Phó thống lĩnh đi qua đi lại chờ đợi, một lúc sau đài quan sát lại báo cáo:
– Phó thống lĩnh! Đúng là Thiếu chủ, có hơn mười chiếc chiến thuyền đi đầu treo cờ xí phe ta, phía sau đi theo gần trăm chiếc thuyền con nhưng không có cờ xí gì.
– Toàn thể chú ý, lập tức bày ra đội hình hoan nghênh, tất cả thủy thủ lên boong tàu tập hợp!
Lúc này, tên thủy thủ trên đài quan sát có thói quen nhìn ngắm bốn phía, thấy phía xa hướng bến cảng, lửa khói đang bốc lên dữ dội, liền báo cáo tình hình này xuống.
Đang chuẩn bị lưu lại ấn tượng tốt cho Thiếu chủ.
Phó thống lĩnh cũng không để ý, hắn nghĩ, vô luận là bến cảng bị hỏa hoạn hay là quân phản loạn nổi loạn, bộ đội trong thành cũng rất dễ dàng giải quyết.
Mà thủy quân đối với cứu hỏa hay bình loạn trên lục địa đều không thể làm gì.
Nếu không có thuyền địch xuất hiện, không cần nhiều chuyện.
Vì vậy hắn vứt chuyện này sang một bên.
Trên chiếc soái hạm của Thiếu chủ thành Nhai Châu, Hồng Đĩnh nhìn thấy thủy quân thành Nhai Châu chia ra hai hàng nghênh đón, cười nói:
– Xem ra đối phương hoàn toàn không có chú ý tới chúng ta đã biến thành địch nhân.
– Hì hì, đại nhân! Đây không phải là lúc để chúng ta tập kích bọn họ sao? Ngài xem bọn hắn bày ra trận hình hoan nghênh kìa!
Hoàng Hải cười hì hì nói.
Hồng Đĩnh quay đầu lại hỏi Mã Dược:
– Súng thần công, và đại bác đã chuẩn bị xong chưa?
Mã Dược vội vàng đáp:
– Đại nhân! Đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ cần ngài ra lệnh lập tức có vô số pháo đạn bao trùm!
Bọn Hoàng Hải mặc dù xem thường Mã Dược chỉ là tù binh, nhưng đối với việc Hồng Đĩnh bổ nhiệm người này chịu trách nhiệm về đại bác trên chiến hạm, cũng công nhận tên tù binh này là người giỏi nhất trong phương diện đó.
Dĩ nhiên, cũng không sợ hắn phản bội, bởi vì hắn chỉ chịu trách nhiệm hướng dẫn sử dụng, căn bản không có quyền lực thao tác, không cần lo lắng hắn bắn đại bác lên người mình.
Mã Dược hiện tại rất muốn vị đại nhân này có thể tiêu diệt ngay thành Nhai Châu, bởi vì chỉ có như vậy, việc mình phản bội mới không bị truy cứu.
Lúc mới bắt đầu đầu hàng, hắn đã dự định người nhà mình sẽ bị thành chủ thành Nhai Châu xử tử cho hả giận, không nghĩ tới đại nhân lại trở về điều binh trực tiếp tấn công thành Nhai Châu.
“Dựa theo tình huống này, chắc chắn thành Nhai Châu còn không biết Thiếu chủ của bọn họ đã bị chém đầu, nên vẫn còn ngây ngốc chờ Thiếu chủ mang khách nhân trở về.
Nếu Đại nhân chiến thắng, người nhà mình sẽ được sống sót.
Hơn nữa mình còn có thể rất nhanh được thăng chức.
Điều này rõ ràng tốt hơn so với trước kia làm thuyền trưởng của soái hạm.”
Chuẩn bị.
Hồng Đĩnh ra lệnh giọng trầm thấp, khiến Mã Dược từ trong suy nghĩ miên man lập tức tỉnh táo lại, vội vàng cẩn thận một lần nữa kiểm tra các ụ đại bác.
Chiến hạm hai bên càng ngày càng đến gần, lòng bàn tay Mã Dược chảy đầy mồ hôi.
Thật sự thì Hồng Đĩnh không hiểu lắm về hải chiến.
Đây là sự thật không thể chối cãi, lí do đơn giản là bởi vì kiếp trước Hồng Đĩnh là sĩ quan lục quân, nói thế cho nó vuông, hơn nữa thời của hắn thì giao tranh trên biển sử dụng tên lửa, đại pháo bắn chính xác ở cự li xa, hải chiến thắng bại quyết định bằng ưu thế kĩ thuật và kinh nghiệm của thủy thủ, thế nhưng hiện tại thắng lợi phần nhiều do sự chỉ huy sắp xếp đội hình của quan chỉ huy tối cao.
Không am hiểu hải chiến cũng không sao, lúc này cũng chẳng thể tỏ ra mình ngu dốt được, thêm nữa cũng chẳng thể có vị tướng hải chiến nào giúp Hồng Đĩnh vào thời điểm hiện tại, vì vậy cho nên hắn đánh liều quyết định sử dụng phương pháp tác chiến đột kích của xe tăng vào trận chiến này.
Hơn mười chiếc chiến hạm tạo thành đội hình chiến đấu chiếc nêm cắm thẳng vào trung tâm đội hình đối phương, gần trăm chiếc hải thuyền chở đầy binh sĩ khác thì theo phía sau chuẩn bị ào lên tràn ngập đội hình của thủy quân thành Nhai Châu.
Bên phía thủy quân thành Nhai Châu.
Tên phó thống lĩnh mặt nhăn nhó:
– Lệnh cho các kì hạm đánh kì ngữ hoan nghênh.
Đội hình hoan nghênh của thủy quân thành Nhai châu gồm hơn 20 chiếc chiến hạm, xếp hành hai hàng đều nhau, khoảng cách giữa các chiến hạm là rất lớn.
Hắn vừa ra lệnh xong thì thấy soái hạm của thiếu chủ đã tiến gần đến hông tàu mình, nhìn cờ soái hạm hắn nở một nụ cười lịnh nọt định tiến lên chào hỏi thì bất chợt đại bác từ soái hạm cùng các chiến hạm khác đột nhiên gầm rú.
– Tại sao?
Phó thống lĩnh mới vừa toát ra cái này ý niệm này trong đầu, liền phi thường xui xẻo bị một viên đạn đại bác bay xẹt qua, lấy mất toàn bộ phần thân từ eo trở nên, phần dưới lập tức đổ xuống cùng với vô số máu me cùng với nội tạng chảy ào ào chảy xuống sàn thuyền, soái hạm Nhai Châu bị vô số đạn đại bác bao phủ hoàn toàn, không cách nào tránh né.
Có được mật độ này chính vì chiến hạm của hắn có treo cờ Phó thống lĩnh, mặt khác nó còn được xếp ở vị trí đầu tiên để nịnh bợ Thiếu chủ.
Mục tiêu này rõ ràng như vậy nên nó bị 2 chiếc chiến hạm bao vào giữa, một chiếc của Hồng Đĩnh và một chiếc chiến hạm khác nữa.
Đại bác bên hông từ 2 chiếc chiến hạm lên đến gần 50 khẩu, lập tức biến chiếc soái hạm kia thành một tổ ong vò vẽ, đạn đại bác đi qua để lại những gỗ vụn bay tứ tung kèm theo thi thể người la liệt khắp nơi.
Hai chiếc chiến hạm nhất loạt công kích, uy lực khổng lồ, chỉ mới bắn một lượt đã đánh chìm chiếc chiến hạm của Phó thống lĩnh, nó rất nhanh đã bị kéo vào biển sâu.
Tiếng kêu thảm thiết cùng âm thanh chiến thuyền bị xé rách làm cho bọn thủy binh trên các chiến thuyền còn lại của thủy quân Nhai Châu ngây ngẩn cả người.
Bọn họ rõ ràng đang đối diện với hơn mười chiếc chiến thuyền treo cờ cùng phe, chính là đội thân vệ của Thiếu chủ.
Nhưng tại sao Thiếu chủ lại công kích Phó thống lĩnh?
Nếu cần tiêu diệt Phó thống lĩnh, cũng không cần phải làm rầm rĩ như thế, chỉ cần một đạo mệnh lệnh, tự nhiên sẽ có người cắt đầu Phó thống lĩnh đưa lên.
Lúc này đội những chiếc chiến Hạm của Hồng Đĩnh đang đi xen lẫn với đội hình các chiến hạm Nhai Châu, do đại hiệu quả tiên phát chế nhân, cho lên chỉ trong vong đầu bắn đã bắn chìm 3 chiến chiến hạm đối phương.
Trong lúc bọn thủy quân Nhai Châu phát ngu, vòng công kích thứ hai bắt đầu phủ xuống.
Lần này các chiến thuyền của Hồng Đĩnh, dưới sự chỉ huy của các thổ phỉ từng có kinh nghiệm thủy chiến, chia làm năm tổ, một tổ hai chiếc chiến thuyền nhắm vào một chiến thuyền của địch phát động công kích, rồi sau đó các thuyền con đầy người ập đến, nhảy lên thuyền tiến hành đánh giáp lá cà.
Sau lần công kích thứ hai, thủy quân thành Nhai Châu có thêm bốn chiếc chiến thuyền mất đi lực chiến đấu.
Các thuyền chiến khác lúc này mới tỉnh lại, bắt đầu sử dụng đại bác trên chiến hạm tiến hành phản kích.
Ai bảo Phó Thống lĩnh trước đó ngu ngốc ra lệnh cho tất cả đơn vị tập hợp đội ngũ trên boong tầu để hoan nghênh.
Mệnh lệnh này chẳng những làm cho các chiến thuyền mất đi động lực, mất đi thị giác, trúng đạn pháo càng làm cho boong tàu hỗn loạn không chịu nổi.
Lúc các thủy thủ của thủy quân thành Nhai Châu chạy về được đến vị trí của mình để chuẩn bị phản kích thì đã có hơn mười chiếc chiến thuyền mất đi lực chiến đấu, còn các thuyền con của Hồng Đĩnh chuyên dùng để đánh giáp lá cà cũng đã áp sát rồi.
Mất đi sự thống nhất chỉ huy, thủy quân Nhai Châu chỉ có thể độc lập chiến đấu, không có chiếc chiến thuyền nào có thể trợ giúp cho nhau.
Nếu như chỉ có hơn mười chiến hạm công kích, thủy quân Nhai Châu với ưu thế số lượng chiến hạm nhiều gấp đôi, sau khi bối rối vẫn có lòng tin chiến đấu.
Nhưng Hồng Đĩnh còn có gần trăm chiếc thuyền con dùng để cận chiến, làm cho mấy chục chiến thuyền thủy quân Nhai Châu nhanh chóng ý thức được, mình đã bị đối phương tràn ngập đội hình.
Đòn đột kích này cùng với chiến trường tung tóe máu thịt đã làm cho bọn chúng đánh mất hết đấu chí.
Nhìn tình hình cuộc chiến rõ ràng đã nghiêng về một phía Hồng Đĩnh đứng trên boong tàu nhìn cuộc chiến phía trước, mải mê suy nghĩ về tương lai thủy quân của mình.
Bên phía Hoàng Hải và Mạnh Hổ lại đang mải mê tranh luận.
– Lính cận vệ SS do ta chỉ huy huấn luyện, hiện giờ chiến đâu anh dũng như vậy, hừ đại tỉ ngươi cũng xuất thân là thân vệ của đại nhân, thế nhưng ngoài luyện võ múa kiếm ngươi chăm sóc đại nhân được bao nhiêu hừ hừ.
Hoàng Hải đang định phản bác Mạnh Hổ liền ngắt lời.
– Đừng tức giận! Ta hỏi ngươi, ngươi dẫn dắt đội thị nữ, trừ ngươi ra, những người khác thế nào? Ngươi có dạy bảo các nàng không? Đội thị nữ của ngươi khi có khách mà đi ra còn không phải làm mất thể diện đại nhân.
Ngươi nói xem, ta nói thế có đúng hay không?
Hoàng Hải không cách nào phản bác, mình sau khi chuyển từ chỉ huy quân đội về bên cạnh hầu hạ đại nhân, bình thường chỉ tự mình chiếu cố cho Hồng Đĩnh ngoài ra chỉ là luyện võ, căn bản hầu như không hề dạy dỗ bọn thị nữ.
Nhưng thật ra cũng không phải là không dạy, chỉ là những thị nữ kia quá ngu dốt, lại không xinh đẹp, nên Hoàng Hải không có tâm tình dạy những thị nữ này chia sẻ công việc với mình.
Cho nên đã dạy mấy lần, nhìn các nàng đã có chút bộ dáng, ai ngờ khi không có mình chỉ huy những thị nữ này không biết làm gì cả.
Nghĩ tới đây, Hoàng Hải ủy khuất nói:
– Chuyện này không liên quan đến ta, những thị nữ kia đều từ người nhà của nông hộ chọn ra, khí lực tuy có, nhưng quá ngu dốt, một chút tinh tế cũng không biết, hơn nữa các nàng không xinh đẹp, ta căn bản không có hứng thú dạy dỗ các nàng hầu hạ đại nhân.
– Xinh đẹp? Nực cười, nữ nhi của nông hộ có thể xinh đẹp sao? Mà cho dù có xinh đẹp, cũng đã bị bọn quyền quý thu mất rồi, chúng ta mới đặt chân ở đất Hà Tĩnh được bao lâu? Ngươi tìm đâu ra đây?
– Ha ha! Tiểu đệ! Thật nhờ có ngươi, ngươi đã nhắc nhở cho ta.
Hoàng Hải cười dài nói.
– Ta nhắc nhở ngươi cái gì?
Mạnh Hổ vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
– Hắc hắc, vận dụng ngươi có quyền lực là lữ đoàn trưởng cận vệ, chờ đánh chiếm được thành Nhai Châu, ngươi giao cho ta danh sách tất cả nữ nhân của các quan chức thành Nhai Châu! Ai dám làm hư những mỹ nữ này, ta sẽ cắt chim của hắn!
Đặc biệt chăm sóc cho ta những nữ nhân gia đình quan lại người Hán, nghe nói da thịt bọn chúng mịn màng, lại xuất thân gia giáo, có thể đại nhân sẽ thích.
– Đại tỷ lợi hại, quả thật là phải như thế! Để đến khi chiếm được thành Nhai Châu, ta sẽ ra lệnh xuống.
Nói đến đây, Mạnh Hổ trong lòng dâng lên một ý niệm: “Hắc hắc! Như vậy thật là tuyệt, Đại tỷ sẽ không một mình hầu hạ đại nhân.
Mặc dù bề ngoài hắn là một mỹ nữ, nhưng nếu để cho mọi người biết lai lịch, sợ rằng đại nhân sẽ bị nhục nhã.
Bây giờ chuẩn bị đem các mỹ nữ chân chính đặt ở bên cạnh đại nhân mới hay, như vậy sẽ không có người nào dám nói lung tung nữa.”
Hoàng Hải không biết ý nghĩ trong đầu Mạnh Hổ, nếu không nhất định sẽ trở mặt giết Mạnh Hổ ngay.
Cho nên hắn cười giả lả nhắc nhở Mạnh Hổ chớ quên chuyện này.
Hai người thương thảo xong thì trận chiến cũng đã kết thúc.
Hồng Đĩnh nhờ chiếm ưu thế vượt trội trên chiến trường đã đạt được thắng lợi.
Tổng kết chiến quả: thủy quân Nhau Châu bị đánh chìm bảy chiếc chiến thuyền, đánh bị hư hỏng và chiếm được mươi ba chiếc, không có một chiếc chiến thuyền nào chạy thoát.
Bắt được tù binh hơn ngàn tên, có thể bắt được nhiều tù binh như thế, chủ yếu là do thủy quân Nhai Châu mất đi đấu chí, chỉ sau một thời gian chiến đấu, phát hiện đại thế đã mất liền đầu hàng ngay.
Tuy nhiên, dù chiếm được ưu thế, bên Hồng Đĩnh vẫn bị đánh chìm chừng mươi chiếc thuyền con, binh lính bị thương khá nhiều, tử trận gần một trăm người.
Hải thuyền của thổ phỉ đúng là vô dụng, chỉ trúng vài viên đạn đại bác đã ngoan ngoãn nằm im, lẳng lặng chìm vào đáy biển khiến Hồng Đĩnh buồn bực vô cùng.
Bất quá còn may số binh sĩ tử trận phần đông là thủy thủ xuất thân thổ phỉ, còn một số ít là dân binh.
Lính cận vệ của Hồng Đĩnh chỉ có hai người xui xẻo, hai người này bị đạn bắn trúng.
Lính cận vệ tổn thất ít như vậy, hoàn toàn là do Hồng Đĩnh đã rút kinh nghiệm trận đánh lần trước, không để cho bọn họ tham gia cận chiến, chỉ dùng súng bắn yểm trợ mà thôi.
Vì nếu để những người này đánh hải chiến sẽ là một điều vô cùng ngu ngốc.
Hồng Đĩnh sẽ vô cùng đau lòng.
Thống kê hoàn tất, Hồng Đĩnh không dừng lại.
Sau khi lưu lại mười chiếc hải thuyền giải quyết hậu quả, Hồng Đĩnh không đi chiếm lĩnh quân cảng mà trực tiếp mang thuyền đội tiến về bến cảng đang bốc khói cuồn cuộn.
Thấy thế ai cũng đoán được, lần trước phái Lê Nhĩ và Kimura đi trước thăm dò đã có hiệu quả rồi.
Lần này là đánh chiếm thương cảng, còn quân cảng không một chiến thuyền chẳng phải đã ở trong tay Hồng Đĩnh rồi sao?
Cũng không cần lo lắng cho mười chiếc chiến thuyền trông coi ngàn tên tù binh.
Dùng mấy cái thuyền hỏng gỡ bỏ hết vũ khí cùng trang bị động lực, nhét đầy người chở bọn tù binh trở về, nếu chúng dám làm gì khác thường thì trực tiếp bắn chìm là được.
Trên đường đi, Hồng Đĩnh vẫn còn sững sờ vì mình chiến thắng quá dễ dàng, người ta thường nói hải chiến rất khó có thể đạt được thắng lợi hoàn toàn? Thế mà mình lại dễ dàng tiêu diệt hết toàn bộ thủy quân của thành Nhai Châu!
Suy nghĩ một chút, Hồng Đĩnh cười cười tự giễu mình, chuyện này hết thảy đều là trùng hợp mà thôi.
Trùng hợp giết chết Thiếu chủ thành Nhai Châu, cướp lấy hơn mười chiếc chiến thuyền.
Thủy quân Nhai Châu lại ngu ngốc thành lập đội ngũ nghênh đón khi mình mang theo đại đội nhân mã chạy tới.
Đối phương không có chuẩn bị, mà mình lại tiêu diệt ngay soái hạm của chúng, cho nên mới có thể nhanh chóng đạt được thắng lợi.
Nhưng nếu vì vậy mà xem thường thủy quân Nhai Châu, đó chính là không biết chết sống.
Nếu như không có những trùng hợp đến mức con cưng của ông trời như vậy, chỉ bằng vào những con thuyền nát của thổ phỉ, dù có số lượng đông gấp đôi cũng chẳng đủ để cho thủy quân Nhai Châu được trang bị và huấn luyện tiên tiến theo kiểu phương Tây này nhét kẽ răng.
Thời này đã bắt đầu xuất hiện mấu chốt của hải chiến, chính là xem ai có thể ở khoảng cách xa nhất, dùng tốc độ nhanh nhất đánh chìm chiến thuyền của đối phương, mà không phải là xem ai có thủy thủ cường hãn, ai có nhiều thủy thủ hơn.