Bạn đang đọc Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt – Chương 47: Chém Người
Không muốn thời gian lãng phí, Hồng Đĩnh nhanh chóng cho xây dựng và biên chế Vệ Quốc Quân.
Thành lập 2 trung đoàn và một lữ đoàn cứ việc quân số không được đầy đủ so với biên chế thời hiện đại thế nhưng bộ khung thì vẫn tương đối.
Là một quân nhân chính hiệu Hồng Đĩnh biết rõ tầm quan trọng của lão binh mang tính quyết định trong mỗi trận đánh, cho nên cứ việc quân số hiện tại nắm trong tay là hơn 3700 người thế nhưng Hồng Đĩnh không hề có ý đánh tan hoàn toàn biên chế, đưa lão binh sắp xếp vào xen lẫn với tân binh mà vẫn giữ nguyên đội lão binh thành lập một lữ đoàn cận vệ đặc biệt.
Trung đoàn 1 và 2 đều có quân số cỡ 1200 người thuần là bộ binh, mỗi trung đoàn chỉ có một đại đội súng hỏa mai tăng cường cỡ 120 người.
Còn lại là các tiểu đoàn bộ binh với gươm và giáo phương thức tấn công vẫn là chiến thuật biển người, mỗi tiểu đoàn lại biên chế thêm một trung đội lính ném lựu đạn được trang bị súng hỏa mai nòng ngắn, và mỗi tiểu đoàn sẽ có một đại đội mạnh mỗi người được trang bị một quả lựu đạn treo bên hông.
Không phải Hồng Đĩnh không muốn phổ biến cho mỗi người một quả lựu đạn mà là do sức sản xuất còn thấp chưa đáp ứng đủ yêu cầu đề ra, và thứ 2 là phương thức chiến thuật đoàn đội hiện tại không cần thiết phải làm như vậy, thử hỏi tiểu đoàn bộ binh đánh giáp lá cà thì trang bị nhiều lựu đạn tầm gần thế để làm gì, ném có khi còn tự gây thương vong cho quân mình.
Lữ đoàn cận vệ thì là đứa con cưng rồi, có đến hai phần 3 đều là lão binh, số còn lại đều là tân binh có tư chất tốt được lựa chọn cẩn thận trong toàn quân.
Tiểu đoàn 1 và 2 của Lữ đoàn cận vệ đều được trang bị súng hỏa mai, dù là đời súng có hơi lôm côm thế nhưng thuần một sắc súng gắn lưỡi lê thì cũng quá là sang chảnh rồi, thêm nữa mỗi người lại được treo lủng lẳng bên hông mấy quả lựu đạn bằng tre nữa, đội quân này đừng nói đánh phỉ, thậm chí giờ cho đi đánh Pháp vs số lượng tương đương cũng hươu chết về tay ai thì còn chưa biết đâu.
Tiểu đoàn cận vệ SS trang bị còn quá đáng hơn nữa, tất cả đều là súng hỏa mai loại xịn của triều nguyễn bên hông mỗi người có từ một đến hai quả lựu đạn cán chày, thứ lựu đạn xịn sò tân tiến nhất thế giới thời bấy giờ, ngoài ra còn có một trung đội súng Kamerlader 1842 có tốc độ bắn nhanh hơn dùng làm hỏa lực áp chế và một đại đội kị binh được trang bị đến tận răng không hề thua kém kị binh trên chiến trường Châu Âu hiện giờ.
Lữ đoàn cận vệ còn có một đại đội hỏa lực gồm các loại tên lửa SS I và II, giàn nỏ bắn lựu đạn, lưu ý chút là quân khí Hồng Đĩnh sau bao khó khăn đã chết tạo ra tên lửa Sấm Sét II ( tên lửa SS II)
Đầu đạn SS I được gắn liều thuốc phóng để biến nó thành một quả bom bay tầm gần như tên lửa Cachiusa vậy, tầm bắn lên đến 200-300m phân biệt đây là tầm bắn, còn tầm bắn hiệu quả chỉ rơi vào khoảng 100m đổ lại.
Mọi người phải phân biệt kĩ cái gọi là tầm bắn và tầm bắn hiệu quả, giống như súng Ak47 có tầm bắn lên đến cả ngàn mét, thế nhưng đố ai bắn được hiệu quả ở tầm bắn ấy đấy.
Tên Lửa SS II có tầm bắn 200-300 m, nếu bắn tầm đó phải dựng góc nâng lớn, như thế thì viên đạn chẳng biết sẽ bay tới nơi nào nữa.
Còn ở tầm dưới 100m thì cơ bản vẫn bay tương đối thẳng tới mục tiêu, chỉ là tương đối thẳng thôi, sai số vẫn là rất lớn, Vệ Quốc Quân trong điều lệ của lính pháo binh hạ đạt là cố gắng áp sát địch nhân cỡ 70m sau đó mới phóng vào công sự lô cốt địch để đảm bảo độ chính sác đạt 95%.
Sau khi biên chế xong thì binh lính bắt đầu điên cuồng huấn luyện.
Kỉ luật tàn khốc và thưởng phạt rõ ràng khiến cho từ binh sĩ đến sĩ quan đều điên cuồng huấn luyện, không ai muốn đơn vị của mình kém hơn trong các lần so tài sau này.
Hầu hết việc huấn luyện thì đều có người dưới đi làm, Hồng Đĩnh bắt đầu dỗi việc, bắt đầu nghiên cứu về con đường buôn lậu với đảo Quỳnh Châu.
Dự định của Hồng Đĩnh là đi sang bên đó làm một chuyến mua bán, Vệ Quốc Quân bây giờ thiếu nhất không phải là người mà là vũ khí, súng rất thiếu,
Mơ ước của Hồng Đĩnh là đội quân của mình trang bị hoàn toàn bằng súng, dù là súng gì cũng được nhưng cứ biết là súng, bắn xong thì dùng lưỡi lê cận chiến chứ không phải cầm gươm cầm giáo gào thét xông lên.
Một vấn đề khác là Hồng Đĩnh muốn mua thuốc súng của thương nhân phương Tây, và một chút thủy ngân để chế tạo hạt nổ.
Cứ việc chiếm lĩnh vùng sản xuất phân dơi để chế tạo thuốc nổ đen lớn nhất cả nước, thế nhưng nhu cầu với thuốc súng của Vệ Quốc Quân còn xa xa mới đủ.
Sáng ngày 2 tháng 3 năm 1861 Hồng Đĩnh mang theo Mạnh Hổ, Hoàng Hải và tiểu đoàn cận vệ, tuyển thêm trong đám thủy thủ một số thủy thủ áp tải mấy rương vàng bạc, hạ thủy tất cả số hải thuyền đã được sửa chữa tốt do đám thuộc hạ của Lê Nhĩ dẫn đường bắt đầu dong buồm nghênh ngang đi về đảo Quỳnh Châu làm ăn.
Thật ra Hồng Đĩnh cũng không cần tự mình ra mặt, nhưng nghĩ đến hắn là một đối tác mới, lại là lần đầu tiên tiến hành hoạt động buôn lậu, thân là đầu lĩnh của một thế lực không đi cùng để điều khiển và gặp mặt đầu sỏ của nguồn hàng, nói thế nào cũng không hợp lẽ, cho nên Hồng Đĩnh mới rời cảng lần này.
Nghe thì có cảm giác như đầu lĩnh xã hội đen Mafia tụ họp mua bán vũ khí lậu vậy.
Có thuộc hạ của Lê Nhĩ dẫn đường, cùng những thủy thủ tù binh thổ phỉ điều khiển hải thuyền, thuyền đội mặc dù là ngược gió nghịch nước, nhưng vẫn là rất nhanh tiến vào phạm vi vùng biển của đảo Quỳnh Châu.
Giờ phút này Hồng Đĩnh mới hiểu được tại sao nhiều thổ phỉ như vậy xuất hiện tại bờ biển Đại Nam, bởi vì chỉ cần một chiếc thuyền ba lá là đủ để theo dòng hải lưu dễ dàng chạy tới Đại Nam, đã không phí sức như thế thổ phỉ gặp lúc dân chúng đói khổ liền tiến hành cướp bóc, dĩ nhiên phải lựa chọn Đại Nam giàu có mà lại yếu rồi.
Hồng Đĩnh còn chưa kịp cảm khái, mọi người cũng chỉ vừa mới thấy bờ biển, thì hơn mười chiếc chiến hạm treo cờ xí thành Nhai Châu chặn ngang đường tiến.
Nhìn chiến hạm trước mắt, rồi nhìn lại hải thuyền bên mình, Hồng Đĩnh nghi ngờ hướng một tên bộ hạ trực thuộc Lê Nhĩ hỏi:
– Hải thuyền quân chính quy Quỳnh Châu cùng hải thuyền của thổ phỉ cũng đều như vậy sao?
Cũng khó trách Hồng Đĩnh có nghi ngờ, chiến hạm đối diện ngoại trừ hình thể hơi lớn hơn một chút, thân tàu không có nhiều miếng vá, thì so với hải thuyền bên Hồng Đĩnh cũng không có gì đặc biệt hơn.
Gã thủ hạ của Lê Nhĩ lên tiếng.
– Đại nhân! Kỹ thuật tạo thuyền của thành Nhai Châu bên này chính năng lực như vậy, hơn nữa hải thuyền thổ phỉ chúng ta sử dụng, đều là thuê lại thuyền cũ của thành Nhai Châu đào thải xuống, cho nên hình thể cùng kết cấu cũng không có gì khác nhau.
Nếu nói khác loại hẳn, thì chỉ có là chiến hạm của bọn quỷ Tây Dương, bọn chúng tàu to hơn, trang bị nhiều đại bác hơn, kiểu dáng cũng khác.
Nghe nói như thế, Hoàng Hải vẻ mặt hưng phấn nói:
– Nói như vậy hải thuyền của chúng ta cũng là chiến hạm sao?
Thủ hạ Lê Nhĩ lắc đầu nói:
– Vị đại nhân này, hải thuyền chúng ta chỉ là hải thuyền, mà không phải chiến hạm, khi thuyền cũ bị thành Nhai Châu đào thải đều được đưa vào xưởng chiến hạm sửa đổi, làm cho thuyền cũ không cách nào đảm nhiệm chức năng của chiến hạm.
– Sửa đổi? Sửa đổi cái gì lại có thể làm cho thân tàu giống nhau đột nhiên biến thành thuyền dân sự? Chiến hạm cùng thuyền dân sự có cái gì khác nhau?
Hoàng Hải mặt đầy vẻ tò mò hỏi.
Gã thủ hạ của Lê Nhĩ cười khổ nói:
– Đại nhân! Nếu như thuộc hạ biết sửa lại chỗ nào, thuộc hạ cũng không phải bù đầu bù cổ lo cái ăn, mà đã phất lên như diều gặp gió rồi, chuyện cơ mật như vậy căn bản không có mấy người biết.
Còn như điểm khác nhau giữa chiến hạm và thuyền dân: Là chiến hạm có thể bố trí gia cố gắn thêm đại bác, có được lực lượng xạ kích từ xa, hơn nữa năng lực rất kháng cự mạnh, thuộc hạ đã thấy qua một chiếc chiến hạm bị đập thủng mấy lỗ, nước biển đã tràn vào thân thuyền, nhưng vẫn có thể tiếp tục chạy tới tác chiến.
Mà thuyền dân sự hơi bị đả kích một chút sẽ chìm nghỉm.
Đây chính là chênh lệch thật lớn giữa chúng.
– Súng thần công và đại bác trái phá!
Hoàng Hải giật mình bụm miệng kêu lên, một lúc lâu mới chỉ vào hơn mười chiếc chiến hạm của thành Nhai Châu nói:
– Đây chẳng phải là nói, bọn họ không cần tới gần chúng ta tiến hành chiến đấu giáp lá cà đã có thể đánh chìm thuyền chúng ta? Hơn nữa chúng ta còn không có một chút lực đánh trả nào? Cho dù số lượng thuyền chúng ta gấp bốn lần bọn hắn cũng không có chỗ dùng?
Gã thủ hạ Lê Nhĩ hiển nhiên thoáng bị nét mặt kinh ngạc của Hoàng Hải giống Hương Giang idol kia mê hoặc, nhưng nghĩ tới thân phận cách biệt quá xa, hắn rất nhanh tỉnh táo lại liên tục gật gật đầu không dứt.
Nhóm người Mạnh Hổ trước nay không có kiến thức về tác chiến trên biển, chỉ có thể lẳng lặng suy nghĩ nếu mình gặp phải tình cảnh chiến đấu như vậy nên làm cái gì bây giờ.
Mà Hồng Đĩnh thì lại rõ ràng qua sách vở không ít trận chiến trên biển.
Lúc này, Mạnh Hổ đứng bên cạnh Hoàng Hải đột nhiên nhớ tới cái gì kêu lên:
– Chúng ta không phải đã treo cờ xí thành Nhai Châu cấp cho rồi sao? Vì sao bọn họ còn chặn đường chúng ta?
Mọi người không biết giải thích thế nào, mà lúc này Đỗ Quý bèn cười khổ nói:
– Trước kia chúng ta để cho bọn họ chuyên chở giao hàng, đám thủy quân này cũng có thể vớt vát được một số phí vận chuyển.
Bây giờ tự chúng ta chuyên chở hàng chẳng khác nào cắt đứt khoản thu nhập của bọn họ, cho nên hẳn là họ tới gây khó dễ cho chúng ta.
– Gây khó dễ? Cái gì? Gây khó dễ chúng ta chẳng lẽ bọn họ không sợ thành chủ trách mắng sao?
Vẫn là Mạnh Hổ lên tiếng hỏi.
Đỗ Quý bất đắc dĩ nói:
– Không cần gây khó khăn cho chúng ta cái gì, chỉ cần cứ y theo thường lệ lên thuyền từ từ kiểm tra thuyền của chúng ta là được.
Đó! Người kiểm tra tới rồi.
Vừa nói hắn vừa chỉ trên mặt biển, chỉ thấy các chiến hạm phía trước chẳng những không có cảnh giới giữ khoảng cách với đội thuyền Hồng Đĩnh, ngược lại đang chen chúc kéo tới đây.
Thấy hành động ngạo mạn của đối phương hoàn toàn không coi ai ra gì, mọi người đều hừ lạnh một tiếng.
Mấy người lính cận vệ Mạnh Hổ lại càng bắt đầu nắm chặt nắm tay.
Con mẹ nó bọn chó này thử về đất Đại Nam của ông xem,
Đỗ Quý vội vàng kéo ống tay áo Hoàng Hải đang hăng hái bừng bừng chuẩn bị chiến đấu với đối phương một phen, hắn có lòng tốt nhắc nhở:
– Đại nhân Hoàng Hải! Ngài mau vào khoang thuyền đi thôi.
Ta tin rằng ngài cũng biết: dung mạo ngài sợ rằng sẽ dẫn tới phiền toái đấy.
Mọi người đều hiểu, trên thuyền có mỹ nữ như vậy thì phiền phức sẽ lớn như nào, Hương Giang idol mà đi xe bus cùng mọi người là biết rồi đấy, liệu không biết có bao anh đi xin số đâu.
Hai tên người hầu kia theo cùng thiếu chủ đương nhiên biết sắc mặt chủ công vui vẻ, lập tức chạy tới đẩy hai tên cận vệ ra, đồng thời còn không ngừng hò hét:
– Con bà nó! Các ngươi cản trở tầm nhìn chủ công nhà ta! Hai tên khốn khiếp các ngươi còn không cút ra!
Thiếu chủ thành Nhai Châu nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Hồng Đĩnh, ngữ khí có chút âm trầm nói:
– Tiểu tử, bản thiếu chủ ta biết mỹ nữ kia là người của ngươi, đem nàng tặng cho bản thiếu chủ ta, bản thiếu chủ tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!
Hồng Đĩnh coi như thiếu chủ thành Nhai Châu không tồn tại, bảo trì động tác tay trái ấn chuôi đao, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm thở dài lẩm bẩm:
– Có lẽ, ta cũng không thích hợp làm một người lãnh đạo, ngay cả cần nhẫn nhịn cũng không làm được.
Thiếu chủ thành Nhai Châu đầu tiên là cau mày:
– Cái gì? Nhẫn nhịn?
Sau đó tự cho là đúng mỉm cười:
– Hắc hắc! Không sai, chúng ta dù sao cũng là đồng bọn hợp tác, không cần phải vì một nữ nhân mà ảnh hưởng quan hệ giữa hai bên.
Chỉ cần có tiền thì sợ gì mỹ nữ…
Nói tới đây, hắn chợt thấy cổ đau xót, sau đó phát hiện trong mắt mình xuất hiện bầu trời, đây là có chuyện gì vậy chứ?
Đỗ Quý há to miệng, chỉ ngây ngốc nhìn đầu thiếu chủ Thành Nhai Châu bay lên cao, vừa rồi chỉ thấy tay phải Hồng Đĩnh thò ra sau nắm lấy đuôi vỏ đao, thân hình nhoáng qua bên trái, sau đó tay trái vừa kéo ra ngoài, vung ngang qua sườn, hàn quang chợt lóe lên, đầu lâu thiếu chủ thành Nhai Châu kia liền rời khỏi thân thể.
Qua một hồi lâu mới thanh tỉnh lại, rốt cuộc biết rõ Hồng Đĩnh làm ra chuyện gì, Đỗ Quý không khống chế được hét to một tiếng:
– A…
Còn chưa hô xong, Mạnh Hổ bên cạnh hắn đã ngắt lời:
– Hò hét cái gì nữa, hiện tại là lúc đi chém người!
Nói xong vẻ mặt hưng phấn rút đao nhảy lên chiến hạm thành Nhai Châu.
Nhìn bốn phía, đã sớm không có ai nữa, trên chiến hạm Nhai Châu bên cạnh vang lên tiếng hò hét, cho hắn biết người đã đi nơi nào.
Biết sự tình đã không có cách nào vãn hồi, Đỗ Quý chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ nói thầm một câu: “Chém người cái rắm! Ta là quan văn mà!” Nói xong cũng không thèm liếc thi thể trên boong tàu, vội chạy vào khoang thuyền trốn.
Hoàng Hải vừa nhìn đến cái đầu thiếu chủ kia bay lên không, lập tức hưng phấn hét lớn một tiếng:
– Giết a!
Liền rút kiếm nhảy qua đầu 2 người cận vệ, quang mang chợt lóe cắt dứt khí quản hai tên người hầu thiếu chủ Nhai Châu kia, sau đó theo Hồng Đĩnh nhảy vào chiến hạm thành Nhai Châu bên cạnh.
Đương nhiên, Hoàng Hải cũng không phải người thứ nhất đuổi kịp Hồng Đĩnh, người đầu tiên theo kịp chính là Mạnh Hổ, trong nháy mắt hắn vừa thấy đầu thiếu chủ thành Nhai Châu bay lên, liền quay đầu nhảy sang chiến hạm bên cạnh, nhưng vẫn còn chậm hơn Hồng Đĩnh một bước, không thu được quân công người đầu tiên đánh vào chiến hạm quân địch.
Những thủy thủ xuất thân thổ phỉ này tuy rằng nghĩ chủ công mình khinh suất khơi mào chiến tranh như vậy, thật là khó mà tưởng tượng nổi.
Hơn nữa chỉ vì một nữ nhân liền đắc tội đồng bọn hợp tác, thật là làm bọn chúng quá thất vọng.
Nhưng một vài tên không có đầu óc lại rất vui mừng, bọn họ chú ý tới thân phận Hoàng Hải là thủ hạ của Hồng Đĩnh, cho rằng Hồng Đĩnh có thể vì một thủ hạ phát động chiến tranh, có thể nói là bao che khuyết điểm cực đoan.
Có thể gặp được chủ công bao che khuyết điểm như thế, ngược lại là may mắn của mấy người bọn họ.
Cho nên đại bộ phận thủy thủ đều ngao ngao xông lên soái hạm Nhai Châu, sức chiến đấu khó tin nổi lại tăng thêm 3 phần.
Hồng Đĩnh tỉnh queo xông lên soái hạm Nhai Châu, tiện tay chém ngã đám thủy thủ còn đang sửng sờ.
Đối với mình đột nhiên giết chết người thừa kế một thế lực chỉ vì xuất khẩu cuồng ngôn mà khơi mào chiến tranh, Hồng Đĩnh cũng không có lưu ý lắm, hắn cũng không tự hỏi chém chết người thừa kế một thế lực người Hoa, đặc biệt là mình còn cần quan hệ với thế lực này, rốt cuộc là đúng hay không.
Có lẽ sẽ có người nói hắn lỗ mãng chẳng phân biệt được nặng nhẹ, nói khó nghe hơn là cuồng vọng tự đại.
Nhưng đối với Hồng Đĩnh xuất thân quân nhân mà nói, hoặc là nói trong tiềm thức của Hồng Đĩnh :
Người chỉ chia làm 3 loại bạn bè, địch nhân và người xa lạ mà thôi, cái tên thừa kế thành Nhai Châu kia đánh chủ ý tới thủ hạ của mình, như vậy hắn chính là địch nhân, nếu là địch nhân như vậy liền tiêu diệt hắn, tất cả lý do chính là đơn giản như vậy.
Điều đó cho thấy suy nghĩ của quân nhân khác hẳn nhà chính trị gia, chính trị gia liền suy nghĩ thiệt hơn, có đáng đánh đổi hay không, còn quân nhân thiên chức là bảo vệ, bảo vệ người mình và bảo vệ nhân dân, chỉ thế thôi, nếu muốn có ý đồ với người mình hay nhân dân thì còn gì để nghĩ nữa, thích chiến thì cứ chiến thôi.
Nếu như tên thừa kế thành Nhai Châu kia đổi thành vua Tự Đức, đưa ra yêu cầu như vậy? Hồng Đĩnh cũng không biết bản thân mình sẽ xử lý như thế nào, hay là sẽ phục tùng mệnh lệnh chắp tay dâng Hoàng Hải lên, hay là sẽ giống như ngày hôm nay; nếu phải xác định rõ, vậy chỉ có thể đến lúc đó mới biết Hồng Đĩnh sẽ làm thế nào.
Đương nhiên nếu Tự Đức có suy nghĩ ấy thì hắn nhất định sẽ cảm thấy kì lạ.
Song phương chiến đấu trên soái hạm nhanh chóng dẫn tới các thuyền con chú ý, mọi người chỉ thoáng sửng sốt sau đó bắt đầu đánh giết.
Ngay từ đầu cuộc chiến đấu bên Hồng Đĩnh chiếm thượng phong.
Soái hạm song phương thành tích chiến đấu không cần phải nói, Hồng Đĩnh dẫn đội cận vệ đi xung phong người nào cũng cường hãn tinh nhuệ không gì sánh được, dễ dàng giết thủy thủ soái hạm thành Nhai Châu gà bay chó sủa.
Còn các thuyền khác, ngay từ đầu thuỷ quân thành Nhai Châu ngốc ngếch, từ mỗi chiến hạm chỉ nhảy ra 4-5 thủy thủ đi lên thuyền Hồng Đĩnh kiểm tra.
Tuy rằng bên Hồng Đĩnh dùng để chuyển hàng, thủy thủ không nhiều lắm, nhưng mỗi thuyền cũng có hơn 20 người, hơn nữa đối phương còn gọi toàn bộ bọn họ lên boong tàu, cho nên song phương vừa khai chiến, 4-5 người chiến đấu với hơn 20 người kết cục không cần phải nói.
Nhưng đến lúc thuỷ quân Nhai Châu phản ứng lại, đội tàu Hồng Đĩnh tạm thời rơi xuống hạ phong, dù sao người ta là chiến hạm, thủy thủ tác chiến có tới 7-80 người.
Chỉ là đừng quên, Hồng Đĩnh mang đến đều là thuyền biển vừa sửa chữa, cũng là hơn 30 con thuyền, mà thuỷ quân Nhai Châu chỉ có hơn mười chiếc, 3 con thuyền đánh 1 chiếc, binh lực thủy thủ tương đương.
Chiến đấu hồi lâu, tình hình chiến đấu thuỷ quân Nhai Châu bắt đầu giảm xuống, thuỷ quân Nhai Châu liều mạng chống lại trong lòng cũng chửi mẹ nó không thôi, đặc biệt là Mã Dược.
Mã Dược hiện giờ bất chấp cái gì trên dưới, đã sớm bắt đầu nguyền rủa 18 đời tổ tông tên thiếu chủ kia.
Nên nhớ những người này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của thuỷ quân Nhai Châu, bản thân hắn lại là Hạm trưởng soái hạm tinh nhuệ nhất.
Nhưng hiện tại chính hắn là Hạm trưởng soái hạm tinh nhuệ nhất lại không phải chỉ huy hạm đội tác chiến, mà là đang cùng quân địch giáp chiến! Vừa nghĩ vậy, hai mắt Mã Dược muốn phun lửa, nhưng hắn rất nhanh tỉnh táo lại, để hắn tỉnh táo chính là một lưỡi dao sắc bén lưỡi dao sắc bén gần như xuyên thủng thân thể hắn.
Mã Dược lúc bị đối phương chém một đao, không nhịn được nhớ tới chuyện lần này bị tân nhiệm thiếu chủ kiêm tân nhiệm thống lĩnh thuỷ quân tập kết lại.
Lúc đó bản thân hắn còn tưởng rằng có đại chiến, nhưng thật không ngờ là tới đây diễu võ dương oai với minh hữu một chút, hắn tuy rằng nghĩ không thích hợp nhưng không thể nói ra, dù sao bản thân là hạ thần, thiếu chủ nói sao thì mình làm vậy.
Ai có thể nghĩ đến lại gặp phải chuyện minh hữu làm phản? Nhưng dựa theo thông lệ trước đây, dù là minh hữu tạo phản bản thân hắn cũng thoáng cái giải quyết xong bọn chúng, đừng nhìn số lượng bọn chúng gấp 3 lần mình, nhưng cũng không đợi bọn chúng tiếp cận hắn đã lệnh cho cả trăm khẩu pháo bắn chìm diệt sạch sẽ toàn bộ!
Hiện giờ thê thảm như vậy, hoàn toàn là tại tên thiếu chủ ngu ngốc kiêm nhiệm thống lĩnh thuỷ quân kia, không ngờ lại ra lệnh chiến hạm bên mình chen vào trận hình đối phương, lại còn muốn cập sát mạn thuyền đối phương nữa chứ, sau đó phái người lên tàu kiểm tra!
Điều kỳ quái nhất là thiếu chủ Thành Nhai Châu đường đường là một thống lĩnh thuỷ quân thành Nhai Châu lại tự mình ra trận! Không chỉ khiến cho lợi khí phe mình không cách nào phát huy tác dụng, còn khiến cho mình hoàn toàn không còn đường lui.
Thiếu chủ chết trận, thân là Hạm trưởng soái hạm chỉ có thể chôn cùng!
Nhưng bản thân hắn căn bản không muốn chết một cách vô ích như vậy mà! Làm thế nào cũng nên tử trận trong hải chiến chiến hạm đấu với chiến hạm, mới không làm nhục thân phận một Hạm trưởng soái hạm của hắn chứ?
Nên nhớ rằng vốn dựa vào lợi khí là mỗi con chiến hạm có 24 khẩu đại bác, soái hạm càng là có đến 36 khẩu, tác chiến bình thường địch quân ngay cả thân tàu mình cũng chưa chạm tới đã chìm vào đáy biển.
Từ trước tới nay chưa từng lâm vào cảnh như thế này, bị địch quân tấn công liền bắt đầu tiến hành cận chiến!
Bản thân mình chỉ huy chiến hạm dựa vào pháo hạm tấn công là hạng nhất, nhưng còn cận chiến thật nhiều năm cũng chưa từng trải qua.
Tuy rằng thân thể vẫn duy trì thể lực tràn đầy, tuy rằng bản thân mình còn có thể cùng địch nhân trước mắt chém giết ngang tay, nhưng kỹ năng chiến đấu đã sớm hoang phế hơn phân nửa, mà đối thủ của hắn lại chỉ là người yếu nhất trong rất nhiều kẻ đang xâm chiếm soái hạm.
Chỉ một chốc lát thôi, quân cận vệ đã chuẩn bị giải quyết chiến trường, lính cận vệ mang súng chiếm lĩnh điểm cao, kết hợp với dựa vào nhau lập đội hình bắn súng, từng mảng từng mảng binh sĩ thành
Nhai Châu ngã xuống trong uất ức.
Quân SS cận vệ đặc biệt là đội cần vụ của Hồng Đĩnh hầu như mọi người đều có một khẩu hỏa mai cưa ngắn nòng, nòng súng ngắn thì thợ thủ công dễ chế tạo hơn súng nòng dài rất nhiều nên cũng đã chế tạo được mấy chục khẩu, giờ đây thứ vũ khí này thể hiện ra uy lực cận chiến trên biển cực kì khủng bố, cảnh tượng chém giết giống hệt như trong phim cướp biển vùng Caribe vậy.
Mã Dược càng nghĩ càng cay.
Ôi! Muốn trách chỉ có thể trách lúc đầu khi tên thiếu chủ ma quỷ kia hạ mệnh lệnh thì hắn lại sợ chết, cho nên không kháng cự liều mạng phản đối, nhưng mà ai có thể nghĩ đến tình hình lại như vậy?
Lúc đó nghĩ đến đám người này là phía đối tác của chủ công mình, hơn nữa bên đối tác kia luôn xem sắc mặt chủ công mình hành sự, nên thiếu chủ mình chỉ trêu đùa bọn họ một chút căn bản không có vấn đề gì, tối đa chỉ là tức giận tới trách cứ chủ công mình mà thôi, ai có thể ngờ đối phương lại dám phản kháng tập kích bọn hắn?
Bây giờ làm sao đây?
Trước mắt địch nhân này mình miễn cưỡng có thể ứng phó, thế nhưng gã thanh niên choai choai mặc quân phục Tây Dương kinh khủng nhất toàn trường kia, giết người mà thần sắc ung dung tự tại như dạo chơi trong vườn, hơn nữa giết người dễ dàng như giết gà, hắn đã chú ý tới mình, tin rằng sẽ nhanh chóng đi lên giải quyết mình ngay, nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ thật phải chết trong chiến loạn như vậy sao?
Lúc Mã Dược đang miên man suy nghĩ, gã thanh niên mặc quân phục Tây Dương kia đột nhiên dùng tiếng Hán hô một câu:
– Đầu hàng không giết!
Sớm đã biết thanh niên kia là đầu lĩnh, không nói nguyên nhân hắn vừa kêu đầu hàng, mà mỹ nữ kia, cùng với đối thủ của hắn, còn thêm tên tiểu quỷ thích giết người sau lưng đều ngừng tay,
.
Mã Dược thở ra một hơi, trong lòng kịch liệt tranh đấu.
Bản thân mình rốt cuộc có nên đầu hàng hay không đây? Tuy rằng thê tử mình là do chủ công an bài, nhưng nhiều năm qua cũng có cảm tình, bản thân hắn nếu đầu hàng, thê tử tuyệt đối sẽ bị xử tử!
Nhưng tiếng binh khí rơi xuống khiến Mã Dược tỉnh táo lại, giương mắt vừa nhìn, mấy người thủy thủ trên soái hạm còn sót lại đã ném vũ khí xuống quỳ trên mặt đất đầu hàng rồi.
Thấy ánh mắt địch nhân đều chuyển về phía bản thân mình là người duy nhất còn cầm vũ khí, Mã Dược có thể rõ ràng hàm ý trong mắt những người này, trong mắt bọn họ đều là nóng lòng muốn thử, đồng thời hy vọng mình đừng đầu hàng, đặc biệt là đối thủ vừa rồi của mình kia, vẻ mặt đang đỏ bừng đang cảnh cáo chính mình.
Chỉ là cảnh cáo này không phải là muốn hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ, mà là muốn mình không nên bỏ binh khí, bởi vì biểu hiện của mình vừa rồi khiến hắn mất hết thể diện nên chỉ mong mình vi phạm lệnh người thành niên kia, để hắn có thể vãn hồi mặt mũi.
Nhận thấy được những ánh mắt này, trong lòng Mã Dược run lên, binh khí rơi xuống hắn quỳ rạp trên đất.
Không cần phải nói, Mã Dược bị tên đối thủ kia len lén đạp một cước, đau tới cắn răng hít một hơi Mã Dược mới an tĩnh lại được, dù sao bản thân mình sống sót rồi.
Hồng Đĩnh thấy địch nhân đầu hàng, trực tiếp ném một câu:
– Lưu lại mấy người giám sát bọn chúng.
Sau đó xoay người nhằm phía chiến hạm khác còn đang chiến đấu.
Theo Hồng Đĩnh dẫn tới nhiều nhân vật bưu hãn như vậy, lại có thời gian chuẩn bị, khi đội súng bắt đầu lập được đội hình chiến đấu và đầu nhập chiến trường toàn cuộc chiến nhanh chóng kết thúc.
Thuỷ quân Nhai Châu trong cận chiến thất bại thảm hại, toàn bộ hơn mười chiến hạm bị đội tàu Hồng Đĩnh bắt giữ, chỉ riêng nhân viên thủy thủ Nhai Châu chết trận đã vượt hơn phân nửa biên chế, hầu như người nào cũng mang thương tích.
Tuy rằng chiến quả huy hoàng, nhưng tổn thất của đội tàu Hồng Đĩnh cũng rất lớn, mỗi chiếc thuyền thương vong một phần năm biên chế, nên biết ở đây mỗi người đều thuộc đội cận vệ SS tinh nhuệ, thiệt hại như vậy vẫn là lần đầu gặp phải đấy.
Đội tàu Hồng Đĩnh thiếu nhân thủ chỉ còn cách tập trung lên mấy chiếc thuyền, còn lại chỉ có thể kéo theo.
Lúc này Đỗ Quý mới ló cái mặt ra, bất ngờ rằng đội mình giành được toàn thắng, lại còn bắt giữ tất cả chiến hạm đối phương.
Hắn choáng váng cả người, tuy rằng biết bên mình có thể thắng lợi vì dù sao bên mình nhiều người hơn, nhưng thật không ngờ ngay cả chiến hạm cũng bắt lại, lẽ nào đám thuỷ quân Nhai Châu còn không được tiếp thụ giáo dục chiến bại thì tự chìm chiến hạm sao? Cái này hình như vào thủy quân đều được dạy mà nhỉ?
Giống như hải chiến Nguyễn Ánh và Tây Sơn vậy, sau cuộc chiến ngoài khơi tuyệt đối không còn chiến hạm đối phương tồn tại.
Nhưng mà Đỗ Quý nhanh chóng hiểu rõ:
Trên đảo Quỳnh Châu là nơi hỗn loạn, tầng lớp dân chúng trung thành với cấp trên không kiên định như vậy, chỉ có như thế mới giải thích vì sao chiến bại cũng không tự nhấn chìm chiến hạm.
Chỉ là Đỗ Quý hiện tại không có tâm tình hoan hô thắng lợi như những người khác, mà là tâm tình trầm trọng đi tới trước mặt Hồng Đĩnh nói:
– Quận Công đại nhân, hiện tại chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta đã cùng Thành Nhai Châu trở thành tử địch, hoạt động buôn lậu của chúng ta căn bản không có cách nào tiếp tục tiến hành nữa, đại nhân đối với hành động lần này tổn hao nhân lực vật lực cùng tiền tài rất lớn, hiện giờ…! Ôi!
Đỗ Quý lắc đầu thở dài.
Tuy rằng trong lòng mấy người Mạnh Hổ rất căm tức tên Đỗ Quý nhát gan này, nhưng cũng biết đây là tình hình thực tế, thế nhưng lẽ nào phải giao Hoàng Hải cho tên thiếu chủ chó má kia để duy trì hoạt động buôn lậu? Bọn họ rất muốn lớn tiếng phản bác như vậy, nhưng cũng hiểu rõ, thân phận bọn họ không thể nói ra như thế.
Hồng Đĩnh không biện giải, chỉ là cười cười, hạ xuống một mệnh lệnh:
– Toàn thể trở về.
Rồi không lên tiếng nữa.
Đỗ Quý, đối với chuyện này ôm thái độ tán thành, dù sao hiện tại không quay về thì làm gì? Giết người thừa kế nhà người ta còn muốn tới chỗ người ta làm ăn? Không chém chết ngươi mới là lạ.
Tuy rằng đội tàu thiếu nhân thủ, phải dựa vào động lực mấy chiếc tàu đi đầu, nhưng nhờ thuận dòng xuôi gió, đội tàu Hồng Đĩnh hơn 40 chiếc thuyền biển trở về bến tàu vịnh Vũng Áng còn nhanh hơn lúc đi.
Đối mặt với binh lính Vệ Quốc Quân ở lãnh địa đang nghi hoặc Hồng Đĩnh sao lại trở về nhanh như vậy, lúc đi có 30 thuyền, lúc về thì lại tăng thành 40 thuyền.
Hồng Đĩnh ngay cả thuyền cũng không xuống liền hạ lệnh:
– Lập tức tổ chức toàn bộ nhân viên chiến đấu vũ trang đầy đủ lên thuyền!