Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt

Chương 27: Thổ Phỉ 2


Bạn đang đọc Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt – Chương 27: Thổ Phỉ 2


Lời của tên thanh niên không làm cho lòng cảnh giác của đám bộ hạ gia tăng nhiều, tất cả đều đỏ bừng mắt gào thét xông lên như sợ chạy chậm sẽ bị mất phần vậy.


Quý tộc? chủ nhân nơi này là quý tộc a!!! điều đó đại biểu cho cái gì?

Đương nhiên là tiền vàng, quần áo hoa lệ, thậm chí là cả mỹ nữ nữa a, làm gì có tên quý tộc nào lại không nuôi một đám mỹ nữ suốt ngày cưỡi đâu cơ chứ.


Hết thảy chỉ cần mình nhanh tay nhanh chân lên một chút, thì có thể rơi vào tay mình; chậm chân thì khẳng định không có phần mình!

Nghĩ đến đây, mọi người đâu còn nghĩ tới mệnh lệnh phải tập trung cùng một chỗ, tất cả đều phóng chạy thật nhanh tới phía trước.


Thấy mới trong chốc lát bên cạnh mình chỉ còn lại mười mấy tên thân tín, gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng nhìn chằm chằm thiếu niên gầy yếu với ánh mắt răn đe: nếu như không bị hắn giữ lại, tên này cũng đã sớm dẫn đầu chạy tới trước rồi.


– Chẳng lẽ ngươi cũng ngu xuẩn như bọn họ? Nếu đối phương có thể là quý tộc, tại sao lại không nghĩ tới đối phương có kỵ binh chứ?

-Còn nữa, có mù không, nhìn trên tháp canh, tường thành kia là cái gì, là nỏ công thành cùng với máy bắn đá đó.
Đấy là thứ mà quý tộc bình thường có thể sở hữu hay sao.


– A! Kỵ binh! Vậy bọn họ làm sao bây giờ? Gọi bọn họ cũng quay trở lại chứ?

Gã thiếu niên gầy yếu bối rối nói.


Khó trách thần sắc hắn như thế, đảo Hải Nam bởi vì bị các đại thế lực áp chế, Thanh triều áp chế một phần, Tây dương cũng thẩm thấu chia một chén canh, lại cô lập ngoài biển khơi.
Ngoại trừ chỉ dùng ngựa lùn để chuyên chở đồ vật, căn bản không có bao nhiêu ngựa có thể làm chiến mã xung phong trận mạc.
Vì thế trên đảo Hải Nam, kỵ binh chẳng khác nào là lực lương đặc biệt, đứa con cưng của các thế lực gia tộc.


Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng lắc đầu, nói:

– Mặc dù có điều đáng tiếc! Nhưng hạng người không biết nghe lệnh này, cứ để cho bọn họ tự sinh tự diệt đi.

Sau khi trấn định lại gã thiếu niên gầy yếu chần chừ một chút, hỏi:

– Tam thúc! Thông thường một quý tộc bên Đại Nam có khả năng có bao nhiêu kỵ binh?

– Không có hạn chế, chỉ cần có tiền có chiến mã, kỵ binh nhiều mấy đi nữa cũng được phép nuôi dưỡng, bởi vì chỉ cần những kỵ binh này là thân phận nô bộc, vậy thì căn bản không có người nào để ý tới.
Thế nhưng nên biết đây là phía Đại Nam đó biết không, không phải bên nhà Thanh, ở đây mà có thể tụ tập được tầm trăm kỵ thì tức là thế lực đặc biệt siêu nhiên ở xứ này rồi.


Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng nói.


– Vậy Tam thúc nhận thấy ở chỗ này có thể có bao nhiêu kỵ binh?

Thiếu niên có chút khẩn trương nghiêng đầu nhìn bốn nhìn.


Giờ phút này bọn thổ phỉ đã băng qua bãi cát, động tác rất mau lẹ phóng xuyên qua rừng cây.


– Nhìn bến cảng làm bằng gỗ xinh đẹp kia thì cũng biết nơi này phải là đại quý tộc, có lẽ không dưới một trăm tên kỵ binh đâu.
Chưa kể bọn chúng rất có thể có quân chính quy triều đình, được trang bị, huấn luyện mạnh mẽ nữa, vả lại sẽ có không ít súng ống.


Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng thuận miệng nói.


– Một trăm kỵ binh? Súng ống, Chúng ta hẳn có đủ để giết chết bọn chúng chứ?

Thiếu niên lần nữa hỏi.


– Nếu bao vây bọn kỵ binh ở trong rừng, những người chúng ta đây hy sinh một phần ba mới có thể giết sạch họ.
Còn như ở đồng trống, có thể chạy thoát khỏi bọn họ đuổi giết kỵ binh coi như là khá lắm rồi.

Thêm nữa nếu gặp quân chính quy, hôm nay dù gấp ba quân số, hy sinh hai phần ba chưa chắc trận đánh đã ngã ngũ.


Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng trông thật khổ sở nói.


Khi mà súng ống chỉ là vũ khí phụ của cả hai bên, Kỵ binh chính là lực lượng chiến đấu hùng mạnh nhất, bộ binh mà đối mặt với kỵ binh ở đồng trống chỉ có thể chấp nhận bị kỵ binh tàn sát, hoàn toàn không có chút lực phản kháng nào.


( *Nếu như có người cười đám cảnh sát cơ động cưỡi ngựa lùn của Việt Nam thì nên xem xét lại, thử nghĩ xem nếu như đám người hỗn loạn mà bị đám kị binh đó húc giải tán đám đông thì có tan nát hay không.)

Lúc này bên phía Hồng Đĩnh.
Thấy đám thổ phỉ đã lên hết bờ liền lệnh cho Mạnh Hổ dẫn theo đại đội kỵ binh đi theo đường vòng, mục tiêu là chiếm hoặc đốt cháy hết đám thuyền của lũ phỉ chặn đường lui của chúng.


Mạnh hổ dẫn theo kỵ binh cận vệ đi vòng qua đến chỗ đám thuyền, liền ra lệnh châm lửa đốt, đám thuyền tồi tàn này chỉ cần một mồi lửa là cháy thành than ngay, nhưng khi Mạnh Hổ chuẩn bị ra lệnh đốt thì tên tân binh kia lại nói:

-Thủ trưởng! nhìn bộ dáng bọn thổ phỉ này, bọn chúng đúng là không dám giao chiến với kỵ binh của thủ trưởng đâu, không bằng chúng ta thủ ở chỗ này, chờ đến khi bọn chúng lui về tới nếu chúng ta chặn không được lúc đó hãy đốt thuyền cũng không muộn.
Nếu như Hồng Đĩnh đại nhân trực tiếp đánh bại chúng, vậy thì thoáng cái chúng ta liền có thêm nhiều chiếc thuyền rồi.


Mạnh Hổ mặc dù có ít kiến thức, thế nhưng không phải không biết nghĩ, thấy thằng này nói có lý liền lập tức cho thi hành, với lại mệnh lệnh Hồng Đĩnh đưa ra là đốt, hoặc nếu chiếm được đám thuyền này thì vẫn tốt hơn mà.


Nghĩ có thể đoạt được mấy chục chiếc thuyền đánh cá này, đây cũng là một cái công lớn đấy.


Cho dù bọn thổ phỉ đó nếu dám đến tập kích, bắn một phát hỏa tiễn đốt thuyền xong vỗ mông chạy đi là được.


Nghĩ tới đây, Mạnh Hổ lập tức vung tay lên ra lệnh:

– Năm tiểu đội trưởng dẫn người đi gom những chiếc thuyền cũ nát đó lại, để lát nữa có phóng hỏa thiêu đốt cũng dễ hơn!


– Tam thúc! Bọn họ muốn đoạt chiến thuyền của chúng ta!

Gã thiếu niên kia quay đầu lại thấy đám kỵ binh kia bắt đầu xuống ngựa gom các thuyền đánh cá lại hắn lập tức hoảng hốt la lên.


– Không cần để ý tới, mau đuổi theo.


Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng chẳng qua là quay đầu nhìn thoáng qua, xong lạnh giọng ra lệnh chạy tới phía trước.


Gã thiếu niên thoáng sửng sốt, nhìn chung quanh một vòng thấy mọi người không dừng bước, vẫn tiếp tục tiến lên, nhịn không được nghi ngờ hỏi:

– Tam thúc! Tại sao chúng ta không đoạt lại chiến thuyền? Bọn họ chỉ có một trăm kỵ binh mà! Hơn nữa nếu bọn họ đốt thuyền chúng ta làm sao trở về?

Còn tại sao không hạ thủ một trăm tên kỵ binh này? Hãy ngẫm lại lời nói vừa rồi của ta đi.
Đừng quên cả đám người chúng ta chỉ là một đám ô hợp, đâu có ai muốn bỏ qua tài vật để tập trung chiến đấu với đám kỵ binh lẻ tẻ này?

Gã thiếu niên nghe nói như thế, thoáng suy tư một lúc, tiếp theo trên mặt liền hiện ra thần sắc lo lắng:

– Tam thúc! Chủ nhân ở chỗ này nếu có thể phái ra một trăm kỵ binh tới cắt đường lui của chúng ta, vậy phía trước nhất định là có địch nhân cành hùng mạnh hơn.
Tam thúc! Chúng ta tới đây lần này, có thực là để cướp bóc vì cuộc sống của thôn làng mình hay không?

Thiếu niên nói đến đây, sắc mặt đã trầm trọng hẳn lên, mà mười mấy tên thân tín đi theo bên cạnh gã thanh niên, lập tức ý thức được cảnh giác phòng bị bốn phía.


Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng đầu tiên là thoáng ngẩn người một chút, tiếp đó lần đầu tiên lộ ra nụ cười vuốt đầu thiếu niên, vui mừng nói:

– Rất tốt! Có thể từ những chi tiết nhỏ này thấy được đại cục, điều đó nói rõ ngươi đã có tiến bộ rồi.


Gã thiếu niên không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng.


Ngươi cho rằng chấn hưng gia tộc cần những gì?

Có thể gã thiếu niên đã suy nghĩ về vấn đề này không biết bao nhiêu lần rồi, gã bật thốt lên:

– Một vùng đất đai màu mỡ, một số gia binh trung thành tài giỏi, và một quân đội thật hùng mạnh!

– Ba điều kiện này, chúng ta có thể có được không?


Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng mặt không chút thay đổi nói.


Vẻ kích động của thiếu niên lập tức biến mất, hắn trầm hẳn xuống lắc lắc đầu.


Chúng ta chỉ cuộn mình trong hang núi bận rộn vắt hết óc suy nghĩ lo cho cái ăn cuộc sống hàng ngày, làm sao có thể chấn hưng gia tộc được chứ? Hiện tại chỉ có một biện pháp đó là đầu nhập vào một thế lực hùng mạnh nào đó.


Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng trầm giọng nói.


Còn như chuyện đầu nhập vào thế lực khác trên đảo Quỳnh Hải gã thiếu niên cũng không hề quan tâm tới, vốn dĩ bọn hắn cũng chẳng phải người có gốc gác là dân Quỳnh Hải đâu, hoặc là nói người trên đảo Quỳnh Hải cũng không cần, miễn sao gia tộc tồn tại thì đầu phục ai cũng được.


Thiếu niên mới vừa nói xong câu nói kia, đột nhiên tỉnh ngộ nói:

– Đầu nhập vào đế quốc Đại Nam! Tam thúc có đường lối như vậy sao?

Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng cười khổ nói:

– Điều đó sao có thể? Chúng ta ở trong mắt của giới quý tộc Đại Nam, ngay cả một đám đạo tặc cũng không bằng, làm sao có thể tiếp nhận cho chúng ta đầu nhập? Mục tiêu của ta là địa khu quyền quý giáp biển này.


Thiếu niên suy nghĩ một chút, hỏi tiếp:

– Tam thúc! Chủ nhân khu đất này thế nào?

– Phải xem trước một chút thực lực của người này có được, đồng thời cũng phải xem đối phương có chịu tiếp nhận chúng ta hay không? Vì thế không nên suy nghĩ lung tung, hết thảy những điều này chỉ khi chúng ta anh dũng giết địch ở trên chiến trường mà còn sống sót, mới có thể có được.


Gã thanh niên nói xong cũng không nói tiếp nữa, bởi vì phía trước bọn thổ phỉ đã hoan hô ầm ĩ, chứng tỏ chúng đã thấy bóng dáng của tường thành thôn trấn.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.