Bạn đang đọc Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt – Chương 24: Sắc Phong Lãnh Địa
Hồng gia bảo.
Hồng Đĩnh đang nghiên cứu kĩ mệnh lệnh thư của Huế đưa ra,
Theo sau đại chiến Ngô gia trang, Hồng Đĩnh gửi công văn cho triều đình, xin phép được tăng cường thêm lực lượng dân binh để đảm bảo trị an khu vực, nay công văn đồng ý đã được trả về, thế nhưng những điều khoản trong đó khiến Hồng Đĩnh vừa mừng vừa sợ, đồng thời khiến hắn mất không ít thời gian để suy nghĩ xem hàm ý trong đó của Tự Đức.
Bởi vì công văn trong đó viết, cho phép Hồng Đĩnh được hoàn toàn tự do trong lãnh địa của mình.
Cùng với đó là bức thư tay do chính Tự Đức viết:
Trong thư:
-Tình hình trong Nam đang ngày càng xấu đi, xét theo dấu hiệu cho thấy giặc Pháp đang tăng cường đổ thêm quân, đúng như những gì Hoàng đệ đã dự tiên đoán, đệ hãy tăng cường huấn luyện binh sĩ, sau này nước nhà trông chờ vào đệ rất nhiều.
Nếu như chỉ nhìn vào vẻn vẹn vài dòng của Tự Đức thì ta có thể thấy rằng Tự Đức đã phần nào thừa nhận những dự đoán của Hồng Đĩnh lúc trước khi rời Huế là đúng,
Thế nhưng bất ngờ hơn nữa là mệnh lệnh thư cho phép Hồng Đĩnh toàn quyền trong lãnh địa,
Cùng với đó:
-Y theo lệ cũ cứ mười nhân khẩu có một lính.
Có điều tin rằng đệ cũng biết, dân bổn địa xứ ấy nghèo đói, tráng đinh địa phương phần lớn đều vào thành đi làm.
Sau khi ngươi tiếp thu lãnh địa chỉ sợ cũng không có mấy người trở về.
Nếu như vậy, Hoàng huynh lấy danh nghĩa là trưởng quản Tông Nhân Phủ, cho ngươi một đặc quyền, đó chính là: lãnh địa của ngươi có bao nhiêu người, có thể thành lập bấy nhiêu dân binh, nam nữ già trẻ đều có thể.
Trong lịch sử bản triều chỉ có mình ngươi mới được hưởng đặc quyền này, Hoàng Huynh cấp cho ngươi đủ mặt mũi đấy đừng làm ta thất vọng!
Nhìn mệnh lệnh thư nói thế, không chỉ có Hồng Đĩnh mà cả lão Phúc cùng với Đỗ sư gia đều ngoác mồm, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
Hồng Đĩnh liền viết ngay một bức thư cảm tạ, lời lẽ mùi mẫn hỏa tốc gửi về triều đình, với lời lẽ quyết không để phụ hoàng ân.
Sau khi ổn định tình hình Hà Hoa phủ Hồng Đĩnh quyết định thay đổi địa điểm đóng quân, Hồng gia bảo không còn phù hợp nữa, nó quá nhỏ bé, xung quanh là đồi núi, giao thông không tiện, chỉ thích hợp làm nơi lương láu tạm thời mà không phải nơi mạnh để phát triển.
Địa điểm Hồng Đĩnh nhắm đến là làng chài ở vịnh Vũng Áng, không phải ngẫu nhiên Hồng Đĩnh lựa chọn nơi đây, bởi vì sau khi Đỗ sư gia quy thuận, có tiết lộ cho Hồng Đĩnh biết một bí mật về một bến cảng buôn lậu tạm thời của nhà họ Ngô ở nơi đây.
Hiện giờ nơi đây chỉ là một cái làng chài hoang vu, vừa mới đây không lâu nó bị băng cướp Cửu Ngô càn quét qua và biến nơi đây thành một mảnh hoang tàn, nhìn thì cứ tưởng chỉ là nạn trộm cướp hoành hành thôi thế nhưng nhưng ai hiểu sâu xa thì đều biết đó là họ Ngô làm vậy để đảm bảo bí mật của bến cảng buôn lậu,
Đỗ Quý lập tức hướng Hồng Đĩnh bẩm báo.
-Đại nhân, tuyến đường nối từ vịnh Vũng Áng đến Hồng gia bảo đã triệt để hoang vu, hồi cuối năm ngoái cứ dăm bữa nửa tháng băng cướp cửu Ngô lại dạo qua đây càn quét một lần, bất kể ai đi qua đây đều bị bắt giết sạch.
Lo ngại Hồng Đĩnh liên tưởng đến những việc này có mình tham gia Đỗ Quý liền vội vàng báo lại.
-Những việc này là do tiểu nhân nghe được từ Liễu quản gia khi nói về con đường buôn lậu này.
Hồng Đĩnh phất tay coi như đã biết.
Hồng Đĩnh bất đắc dĩ lắc lắc đầu nhưng không nói gì.
Mà hắn nói cái gì đây Ngô gia đã bị hắn diệt sạch sành sanh rồi, đầu của cha con họ Ngô đã bị ròi bọ ăn mục rồi mọi thứ coi như kết thúc vậy,
Thấy thần sắc Hồng Đĩnh, lão Phúc biết suy nghĩ trong lòng Hồng Đĩnh, nên cũng không lên tiếng nữa.
Lão Phúc tin rằng tàn dư của họ Ngô nhất định sẽ quay lại tìm mình báo thù.
Thế nhưng nếu như bọn cường đạo tới, thì dù cho chúng kéo đến hai ba ngàn người, Lão Phúc cũng không để chúng trong mắt.
Sau 3 ngày chuẩn bị, Hồng Đĩnh quyết định chuyển địa điểm đóng quân, Hồng gia bảo nay đã trở thành một khu công nghiệp quân sự, chỉ để lại các đơn vị dân binh thuộc đội thợ rèn, cùng với đó là một trung đội SS vũ trang đầy đủ, còn lại đều được lệnh hành quân đến nơi đóng quân mới.
Biết chắc không có đi sai phương hướng, Hồng Đĩnh ra lệnh cứ tiếp tục hướng đông mà đi.
Thế là một ngày hành quân vất vả trôi qua.
Vào lúc hoàng hôn vừa buông xuống, sau một hồi tìm kiếm vất vả, rốt cục ở trong đám cỏ cao bằng đầu người, đã tìm thấy dấu xết của một thôn trang.
– Đại nhân, đây đúng là thôn Vũng Áng rồi!
Đỗ Quý kêu lên.
– Vẫn chưa thể xác định.
Theo như bản đồ hành chính, đi về phía trước ba cây số chính là bờ biển, hơn nữa chỗ gần biển có một làng đánh cá, chờ ngày mai sau khi điều tra xong ta mới có thể xác nhận, chúng ta không thể sơ hở được.
Hồng Đĩnh cười nói.
– Dạ, bây giờ thừa dịp hiện tại sắc trời còn sớm, phái người đi điều tra ngay, giục ngựa chạy nhanh ba cây số cũng chỉ trong chốc lát thì ta có thể biết ngay kết quả.
Lão Phúc hướng Hồng Đĩnh đề nghị.
– Không cần, mọi người đã mệt mỏi rồi, chờ ngày mai, mọi người cùng nhau đi.
Hồng Đĩnh nói.
– Vậy chúng ta lập doanh trại ở đây?
Lão Phúc hướng Hồng Đĩnh xin phép, thấy hắn gật đầu, lập tức chỉ huy mọi người bắt đầu hành động
.