Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt

Chương 19: Kẻ Xuyên Không Thứ 2


Bạn đang đọc Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt – Chương 19: Kẻ Xuyên Không Thứ 2


Lưu ý, từ chương này trở đi sẽ có các tình tiết đan xen với truyện “Xuyên về thời Nguyễn hỗn quân Phiệt”

ae nào chưa biết truyện đó thì vào xem.


Lúc này tại bến cảng Vạn Ninh thuộc tỉnh Quảng Yên.


Bằng một tốc độ kinh khủng khiếp một quân doanh đồ sộ với càu tàu dài rộng được dựng lên chỉ trong hai tuần thi công.
Đây là một kỷ lục thế giới được gi vào lúc này với lao động thô sơ.
Tại đây gỗ không phải mua, chặt từ cánh rừng xung quanh là được.
Những công trình cần độ chính xác cao và chắc chắn thì dùng gỗ ngâm tẩm nên phải mua một số là không thể tránh, nhưng đại gia như Cán tướng quân xì mũi coi khinh.
Ngày khánh thành là ngày Diêu đại tướng quân soái lĩnh một đoàn chiến hạm lầm lì tiến vào quân cảng.
Mời mấy chiến hạm lọt thỏm giữa quân cảng vì nó quá lớn.
Cả vạn người đang nhìn đại tướng quân trẻ tuổi đi đi lại lại giữa các công trình và xem xét… Mọi người đều im lặng nín thở nhìn sắc mặt vị tướng quân này.


Các dân phu đã nhận được thông tin rồi, vị tướng quân trẻ tuổi này là quý tử của Cán tướng quân, nghe đồn Cán tướng quân hào phóng một thì vị này hào phóng mười.
Có người vô tình hay cố ý phao tin với các vị dân phu: “ngày nghiệm thu công trình là vị đại tướng này xem xét, nếu làm cho vị này vừa lòng thì ngoài lương còn có thêm thưởng”.
Vậy ra toàn dân xem sắc mặt vị tướng quân này rồi…

Bỗng nhiên một vị thân binh chạy lên đài cao hô to:

– Diêu thiếu gia, Diêu tướng quân thấy ưng rất ưng ý.
Thưởng mỗi vị 20 tiền.


– Oa ha ha… cẩu tử nhà ta có áo mới.

– Hu hu nương tử nhà ta có dép mới…

– Cám ơn Diêu tướng quân… mẹ ta bệnh có tiền mua thuốc rồi…

– Cám ơn Diêu tướng quân…

– Diêu tướng quân vạn tuế

– Diêu tướng quân thiên Tuế.


Lúc này Diêu thiếu mặc quang minh khải giáp uy dũng bừng bừng từ từ đi lên đài cao.
Hắn giơ hai tay vẫy vẫy ra hiệu im lặng.


Đám đông lập tức trăm người như một mà im lặng nghe vị thần tài nói chuyện.


– Các vị hương thân, phụ lão, các huynh đệ….
Diêu thiếu ta biết các ngươi đói..
khổ… Diêu thiếu ta cảm thông.
Có ai muốn kiếm thêm tiền để tết nay mua nhiều đồ hơn cho hải tử, mẹ già và nương tử không?

– Tiểu dân muốn…

– Có tiểu dân…

– Tiểu dân theo tướng quân

– Tướng quân vạn tuế…

Ôi dân chúng thật chất phác, bảo sao tư bản dễ lừa lọc….
Diêu thiếu thầm cảm thán….
Hắn lại phải giơ tay áp chế đám đông ầm ĩ.


– Vậy thì các ngươi đi làm khai khoang ruộng muối ven bờ Vạn Ninh.
Vì đây là làm cho tư nhân của ta nên cơm quản đủ, lương trả gấp đôi.
Làm tốt, làm đẹp, làm nhiều có thưởng.
Làm cực tốt, cực đẹp, cực nhiều.
Trọng thưởng.


– Oa ha ha *(&(&)()_)$$^%__&$$##)__

Đến lúc này thì quần chúng vỡ ào sung sướng rồi, không ai có thể áp chế nổi, ai áp chế kẻ đó chắc chắn bị nguy hiểm.


– Đúng là đại gia… ra tay là mấy vạn tiền… quá kinh khủng.

– Chúng ta là ếch ngồi đáy giếng….
nghĩ đến việc hối lộ 500 lạng quả thật là… xấu hộ

– Đi theo Diêu, Cán nhị tướng rồi có ngày chúng ta cũng đạt được độ cao kia.


– Chắc chắn rồi… lần này chơi khô máu

– Chơi khô cmn luôn

Đây là lời bàn tán của các Cai tổng, những kẻ sắp nhảy vào hố.


Trong quân doanh chủ tướng lúc này Cán tướng quân đang nhăn nhó mà nhìn Diêu quân chánh.


– Quân doanh xây dựng bù vào một vạn lạng cả tiền công và tiềng thưởng.
Thật là quá tốn tiền rồi…

– Lão tía ngươi tính đi đâu vậy, kéo dây kéo dưa thêm cả tháng nữa thì tiền ăn bù vào quá tội.
Với cả quân cảng thành lập càng sớm càng tốt.
Chúng ta có nhiều thứ bí mật không tiện lộ ra ngoài.
Lão tía tính qua ruộng muối nếu thành lập thì mỗi năm chúng ta kiếm bao nhiêu?

– Tầm 7 vạn hoặc hơn một chút, Cẩu tử nó học tính toán đến đâu rồi.
Ta bận luyện binh đúng là lo mẩy thứ này đau đầu.


Người đang nói chuyện không phải ai khác chính là Diêu thiếu, lần này ra Vạn Ninh mang theo toàn bộ của cải tích cóp của họ Trần trong Hà Tĩnh, quyết tâm phát triển ở đất này.


Hồi tưởng lại khoảng thời gian đã qua, Diêu thiếu cảm thấy vẫn như người trong mộng.

Nghĩ đến đấy thỉnh thoảng hắn vẫn hay chửi bậy một câu mà hay lưu hành trên mạng thời hiện đại là “đíu hiểu kiểu rì”.


Hắn là Nguyễn Hồng Quang, một chiến sĩ tình báo đặc nhiệm, sau lần hoàn thành nhiệm vụ, được anh trai ruột thất lạc của mình bấy lâu giải cứu, tưởng chừng như hắn sắp sửa có được một cuộc sống mới, giải ngũ và tận hưởng niềm vui hạnh phúc bên gia đình và người thân sau bao năm thất lạc.
Thì cái số chó không để mong ước nhỏ nhoi đấy của hắn thành hiện thực.
Khi máy bay gặp bão và lao xuống biển,

Trong giây phút nắm tay người anh ruột và hét “sống chết có nhau” hắn có nghe loáng thoáng khoang phi công truyền đến tiếng gào to chửi tục của viên cơ trưởng người malaysia:

“fuck your bitch, bọn dẫn đường chó má, tại sao lại chỉ đường cho ta vào thẳng tâm lốc xoáy cơ chứ.”

Nghe đến đây là Hồng Quang hiểu rồi, thủ đoạn công nghệ cao đến mức này để giết hắn thì chỉ có con chó cái Tiêu Kì Nhi chứ ai, ả là kẻ thù nguy hiểm số 1 của Hồng Quang khi hoạt động ở nước ngoài.
Con chó cái này làm việc cho Cục tình Báo trung ương XX , giống hắn, ả cũng là trẻ mồ côi và được huấn luyện từ bé.
Hai bên đã giao thủ không biết bao lần trong 5 năm qua và đa phần hắn đều thắng vì sự nhanh nhạy và quyết đoán của mình, thế nhưng giờ đây, lần chiến đấu cuối cùng này hắn đã thua, hắn cười thảm.
Máy bay lao xuống biển mang theo niềm căm thù giặc phương bắc đến tận sương tủy,

Sau khi tỉnh dậy, hắn dần thích nghi với thân phận mới đó là Trần Quang Diêu , và nhanh chóng vạch ra kế hoạch để phát triển đất nước, cứu vớt dân chúng lầm than, mục tiêu là để tạo ra một Việt Nam hùng cường.


Sau khi giải quyết các tai họa ngầm từ trong nội bộ, hắn liền đề ra kế hoạch bắc tiến với lão tía, cùng với đó là phát triển lực lượng quân sự riêng mình.


Thế nhưng lúc này đứng trên càu tàu nhìn ra biển hắn đang có những toan tính to lớn hơn, chuẩn bị một chuyến đi Hương cảng,


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.