Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt

Chương 12: Chân Tướng


Bạn đang đọc Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt – Chương 12: Chân Tướng


Lúc này Hồng Đĩnh đang chỉ đạo binh sĩ quét tước chiến trường, cùng với đó là dọn dẹp trướng ngại vật, đón quân và dân trên núi xuống.


Có thể nói, trận đánh này diễn ra vô cùng ác liệt và nhanh chóng, quân trên núi từ lúc thấy có tiếng súng đầu tiên cho đến lúc kết thúc quả thật quá nhanh, còn chưa kịp định thần thì lũ phỉ đã bị đánh tan.


Hoàng Hải là chỉ huy chung, của toán quân bị bao vây, toán quân này bao gồm quân cận vệ và quân của trung đội 2, khi nghe thấy tiếng súng, biết là viện quân đã đến, liền tổ chức những người còn có thể chiến đấu được, định mở một cuộc phản công từ trên núi xuống, nhằm phối hợp với viện quân đang từ phía nam đánh lên, thế nhưng còn chưa kịp thì quân phỉ đã tan vỡ tháo chạy.
Sau đó hắn liền được Hồng Đĩnh giao cho nhiệm vụ cùng với lão Phúc tổ chức ổn định và di chuyển quân dân xuống núi.


Lại nói nhiệm vụ này đáng lẽ ra phải do thằng Phạm Năng Lâm nguyên là chỉ huy trưởng trung đội 2 làm mới đúng, vì ở đây, xét theo cấp bậc quân đội thì hắn là chỉ huy cao nhất.
Thế nhưng thằng này quá là không đáng tin cậy, khi quân phỉ gào thét xung phong, thì hắn mềm nhũn chân, nói năng lắp bắp, quả thật nếu như không phải là còn có quân pháp vướng víu thì, quả thật dám cá là thằng này sẽ chạy đầu tiên.


Bất đắc dĩ lão Phúc đành phải giao quyền chỉ huy cho Hoàng Hải, chỉ huy trưởng tiểu đội cận vệ, một người gan dạ, dũng cảm, xuất thân là thân binh gia tướng của Hồng Đĩnh có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, chứ không phải là tên công tử bột chỉ nói lí thuyết xuông như cái thằng Lâm não non kia.


Kkhông làm lão Phúc cũng như toàn thể binh sĩ thất vọng.
Hoàng Hải, lên nắm quyền chỉ huy, lập tức tổ chức những cuộc phản công mạnh mẽ phủ đầu, gây hoang mang cho lũ phỉ, tuy bị áp đảo về quân số, thế nhưng quân cận vệ không hề nao núng, vẫn kiên quyết tấn công.
Chỉ đến khi bị bọc sườn mới rút lui lên núi, điều này cho thấy thằng Hải này có tố chất quân sự, và sự quyết đoán không hề nhỏ.
Nếu như không có sự chỉ huy gan dạ của hắn, thật sự rất khó để một nhúm quân ấy có thể cầm cự đến khi có viện quân đến.


Lúc này hắn đang cùng với lão Phúc đến trước mặt Hồng Đĩnh.


~ bá ~~

Thuần thục một điệu chào kiểu đức quốc xã:

-Tướng quân uy vũ.


-Báo cáo tướng chủ, nhiệm vụ di chuyển và bảo vệ thợ thủ công cùng gia quyến đã hoàn thành.


Trên gương mặt sắc lạnh mà đầy nghiêm nghị của tên được binh sĩ gọi là Hải ca này hiện lên tầng tầng vui sướng.


Hồng Đĩnh vỗ vai hắn.


-Làm tốt lắm, không hổ danh là quân cận vệ, các người đã chiến đấu và chiến thắng, mỗi giọt máu các người đổ xuống đều khiến cho lũ giặc run sợ.


Hồng Đĩnh quay lại với toàn thể tướng sĩ trên chiến trường cao giọng nói.


-Trận chiến này có thể toàn thắng đó là công sức của toàn thể anh em binh sĩ, đã dốc hết sức mình.


-Vệ quốc quân uy vũ, vệ quốc quân vạn thắng.


Hồng Đĩnh nói xong, đội cận vệ của hắn bắt đầu gào to:

-Tướng chủ uy vũ, vệ quốc quân vạn thắng.


Tiếng hét này nhanh chóng truyền ra khắp nơi, bãi chiến trường ngay lập tức tràn đầy tiếng hò reo.

Cuộc chiến và sự giết chóc đã kết thúc.
Có thể nói đây là một trận thắng lớn, hai quân có số lượng ngang nhau, ưu thế về vũ khí không lớn hơn bao nhiêu, thế nhưng lại giành được chiến thắng tuyệt đối.
Bây giờ là lúc binh sĩ vệ quốc quân bắt đầu tận hưởng niềm vui chiến thắng.
ai nấy điện cuồng la hét, bộc phát niềm hưng phấn, khoái trá trong lòng.


Mặt trời đă ngả về tây, nhá nhem tối khiến cho chiến trường trở nên âm u lạnh lẽo, gió cũng dần to lên.
Mùi máu tanh từ bên kia chiến trường thổi tới nồng nặc.
Thế nhưng lúc này Hồng Đĩnh không cảm thấy khó chịu với mùi vị đó.
Trong hắn chỉ c̣òn cảm giác thư thái của thể xác và tinh thần.
Vô cùng sảng khoái.


Hắn yêu hương vị này, ánh mắt lộ ra sát khí điên cuồng, hắn nhìn về phía nam nắm chặt súng trong tay.
Bọn Pháp hãy đợi đấy, bố mày sẽ tới và sắp tới đưa chúng mày về với chúa.


Nói đến đây mọi người đều đã hiểu về Hồng Đĩnh.
Thằng này là một kẻ cuồng chiến, sinh ra trong thời đất nước mấy chục năm chiến tranh, ngay từ thời còn thơ bé, kí ức dòng người chạy nạn, nỗi đau mất đi người thân đã khiến trong tâm hồn bé bỏng của hắn xuất hiện sự điên cuồng, biến thái.
Đáng lý ra, càng chịu nhiều đau thương mất mát do chiến tranh, thì con người ta càng phải ghét bỏ chiến tranh thế nhưng hắn thì ngược lại.
Hắn thích chiến tranh, hắn căm thù giặc ngoại xâm, căm thù bọn Tàu khựa đến tận xương tủy.
Phải chăng hòa bình lặp lại cùng với chế độ ổn định đã che đi phần nào sự điên cuồng của hắn.
Thế nhưng xuyên về thời đại này bản tính của hắn đã bộc lộ ra không kiêng dè.
Có lẽ ở thời đại kia, các vị lão đại, cha chú của hắn đã nhìn ra điểm này, nên mới sắp xếp cho hắn vào bên ban tham mưu và chính trị, mong có thể mài rũa hắn.


OOOOO

Quân phỉ hoàn toàn bị tiêu diệt, những tên bị thương thì đều được bồi thêm một đao kết liễu, ở đây Hồng Đĩnh vẫn còn chưa có ý định thực thi cái gọi là nhân quyền của tù binh với lũ phỉ này.


Bỗng nhiên Đoàn Mạnh đến bên cạnh hắn.


-Báo cáo tướng chủ, bắt được hai tên giả chết, xem chừng là sư gia cùng cùng đầu lĩnh của lũ phỉ này.


Hồng Đĩnh phất tay.


-Khoan hãy giết, đem đến đây để tau hỏi.


Chỉ một lúc sau, quân cận vệ liền dẫn theo hai người tới.


Một người mặt chuột râu dê, dáng vẻ hèn mọn, còn ai vào đây nữa, chính là vị Ngô tiên sinh trang bức vừa nãy đây chứ đâu.
Kể cũng tài, quân hai bên đối chiến, tên đạn như mưa chính Hồng Đĩnh cũng không thể cam đoan mình sau trận chiến hoàn hảo không thương tổn gì, thế nhưng vị này Ngô tiên sinh lại lông tóc không tổn hại, chẳng qua người hơi nhiều máu chút, dám cá là hắn lấy máu người chết bôi lên mặt, sau đó giả chết.


Thế nhưng mà Hồng Đĩnh đoán đúng rồi, Ngô tiên sinh đúng là đã giả chết mà thoát được một kiếp.
Ngay khi tiếng súng giết chết hai tên lính đang định đem lão đi luộc, lão liền cuộn mình lăn xuống đất.
Ngay khi vệ quốc quân bắt đầu tấn công, Ngô tiên sinh liền biết là quân triều đình đến, mặc dù không biết tại sao quân triều đình phản ứng nhanh đến thế, nhưng lão cũng ngay lập tức lấy máu tên phỉ gần nhất bôi lên mặt, chưa hết, lão còn lấy xác tên phỉ phủ lên người mình.
Thật không hiểu, chắc do số rồi, đại chiến qua đi lão vẫn hoàn hảo không thương tổn tẹo nào.
Thấy tên binh lính đi cho mỗi người một đao kết liễu, lão bèn bò dậy la hét xin hàng, đùa chứ còn giả chết thì sẽ giả biến thành thật đó.


Còn tên lính kia là tam đương gia của lính phỉ, tên này chả biết nên nói là may mắn hay xui xẻo đây, vừa nghe tiếng súng hắn liền cầm vũ khí ngồi dậy chuẩn bị chiến đấu, thì thấy vật gì đó đen sì sì rơi xuống, chưa kịp hiểu mô tê tai nheo thì một tiếng nổ rầm trời vang lên, hắn liền bị sóng xung chấn làm cho ngất đi, đến khi tỉnh lại thì trận chiến đã kết thúc, cứ thế ngơ ngác bị giải đến trước mặt Hồng Đĩnh.

Vừa đến trước mặt Hồng Đĩnh, Ngô tiên sinh lập tức quỳ bò, bám chân Hồng Đĩnh kêu to.


-Tướng quân uy vũ.


-Tướng quân tiểu nhân chỉ là một thường dân không may bị quân phỉ bắt, mong tướng quân tha cho tiểu nhân u hu hu

-Tiểu nhân trên còn có mẹ già tám mươi dưới còn có con nhỏ lên ba cần được nuôi dưỡng.


Đoàn mạnh cùng với mấy tên cận vệ quân cười châm chọc.


-Mẹ ngươi năm mươi mới đẻ được ngươi à, bả cũng khỏe quá ahahahaaaa

Hồng Đĩnh liếc xéo hắn không nói gì, thế nhưng cái liếc này làm Ngô quản gia không khỏi run rẩy.
Chỉ một ánh mắt thôi thế nhưng đã khiến vị Ngô quản gia này cảm thấy như tòa núi lớn không thể phản kháng, đối mặt với Hồng Đĩnh khiến cho lão cảm thấy như nội tâm trần truồng bị nhìn thấu hết thảy.


Âm thanh rét lạnh của Hồng Đĩnh vang lên.


-Đem đi chém đi, không cần phí lời.


-Bộp

Lão Ngô lập tức quỳ xuống, giọng the thé như heo bị chọc tiết.


-Tướng quân, tiểu nhân khai, tiểu nhân khai hết.


Hồng Đĩnh hừ lạnh.


-Định đùa nghịch tiểu thông minh với bản tướng quân sao, hay là đi đầu thai kiếp khác rồi hãn làm.


Chỉ một thoáng lão Ngô liền khai tuốt tuồn tuột.
Chắc chỉ thiếu mỗi vợ lão có cái nốt ruồi ở đâu thôi.


Theo lời lão già này thì, lão là người Ngô gia, được cử đi làm liên lạc cùng giao dịch với giặc phỉ.
Ngô gia thì hắn cũng biết, cái đất Hà Tĩnh này một mẫu ba phần thì Ngô gia chiếm một phần trong đó.
Đứng đầu phải kể đến cha con họ Trần nắm giữ điền sản cùng với lũng đoạn ngành muối, nghe đâu họ Trần có quan hệ giang hồ rất rộng, có thể nói là nhất hô bá ứng, lục lâm hảo hán miền trung đều vô cùng tôn sùng.
Thế nhưng không hiểu sao đầu năm nay lại chuyển hết người cùng sản nghiệp, ra bắc kinh doanh.
Nghe nói Cán viên ngoại làm ăn rất phất, mới có mấy tháng mà tiếng tăm trong ngành muối cùng với quân chính bắc hà đều nổi như cồn.


Thứ hai phải kể đến là Ngô gia này, nghe nói tổ tiên là người Hoa, theo vào đất này từ thời quân Trịnh đánh chiếm Phú Xuân.
Chân chính phất lên là từ khi vua Gia Long kéo quân ra bắc đánh Tây Sơn, họ Ngô nhiệt liệt hưởng ứng, từ đó tiểu địa chủ bỗng biến thành đại thổ hào.


Họ Ngô không giống họ Trần thuần dân việt còn lo lắng cho người dân tộc ta, bọn này có thể nói là ăn cả hắc bạch không tha, cấu kết quan phủ lấn chiếm đất của dân, dung túng và nuôi dưỡng cường đạo cướp bóc bá tánh.

Ở một dải đất Hà Tĩnh này có thể nói là oán khí dậy trời, thế nhưng họ Ngô thế lớn, nên không ai dám nói gì.


Thế lực thứ 3 đương nhiên là Hồng Đĩnh hắn, tuy không giàu có như họ Trần, tuy không quan hệ hắc bạch như họ Ngô, thế nhưng hắn lại có thân phận cao quý, hoàng thân quốc thích.


Lần này ra Hà Tĩnh, đội thám báo của hắn đã nghiêm ngặt dò xét họ Ngô, họ Trần thì tự động bỏ qua vì họ đã ra Bắc, với lại nhân thủ không đủ.


Thế nhưng Hồng Đĩnh lại tuyệt nhiên không ngờ rằng họ Ngô lại dám đánh chủ ý vào hắn, có lẽ chúng nghĩ họ Trần đi rồi bọn họ có thể một tay che trời ở cái đất Hà Tĩnh này hay sao, định dạy cho tên quý tộc mới nổi là hắn biết cái gì gọi là cường long không áp nổi đầu xà hay sao.


A cái đậu xanh rau má, bố đây chỉ muốn ở đây ít lâu luyện quân đi đánh Pháp, tự nhiên lại muốn đi chọc bố, tụi nó nghĩ rằng, hổ lâu không ra oai thì là mèo bệnh chắc.
Hừ Hừ

Lại nói thêm theo như lời vị Ngô lão tiên sinh này, thì họ Ngô bây giờ do một vị tên Ngô Khảm làm gia chủ.
Cấu kết với lũ phỉ đã lâu, thường xuyên tiếp tế và tiêu thụ hàng cướp bóc cho lũ cướp.


Lần này sau khi thấy người của Hồng Đĩnh mua sắm cùng với đem về một đám lớn thợ thủ công, nên mới nhất thời nổi lòng tham.
Thêm nữa đúng lúc đám phỉ Siphadon xuống núi, nên liền cho người đi thông báo chỉ điểm.


Ngô Khảm cũng không nghĩ nhiều, trước đây lão cũng làm vậy không ít lần với họ Trần, thế nhưng sau này họ Trần tăng cường đội vũ trang bảo tiêu, lại triệu tập lục lâm hảo hán đánh cho người của lão thua liểng xiểng, khiến lão hận ngứa răng.
Nay họ Trần đi rồi, lão đương nhiên muốn bung lụa một tí cho nó máu, lại nói chuyến hàng lần này rất lớn, nghe nói lên đến vạn quan, càng thêm nhiều thợ thủ công như vậy.
Chưa kể đến chuyến hàng của mấy tên thương nhân người Hoa đang thúc gấp, nếu có được đoàn người này làm nô lệ thì nhà họ Ngô sẽ phất lên mạnh nhất cái dải đất miền trung này chứ chả chơi.


Lão cũng không lo Hồng Đĩnh phản ứng thái quá.
Một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch thì làm được cái gì, còn bày đặt cái gì mà luyện binh cơ chứ, thuần túy là trò trẻ con.


Thêm nữa, cướp thì cũng đã cướp rồi, đi lên núi phỉ mà nói lí lẽ ấy, muốn kiện cáo sao, thoải mái nhé, không có chứng cớ thì im dùm.
Còn nữa người trong triều của lão cũng không phải ngồi không, hằng năm ăn đút cho hắn không ít tiền, chút việc cỏn con này chắc hẳn là không vấn đề gì.


Nhãn quang của lão không tệ, nhận thấy triều đình đã suy yếu, ở trong Nam liên tục thất trận, khắp nơi dân chúng cùng khổ đã nổi lên, loạn thế ở cái đất nước này đã không xa, nên chắc chắn là không đủ tinh lực quản hết tất cả.
Lão nghĩ mình cần phải chuẩn bị cho loạn thế sắp tới để chia thêm một chén canh.


Thế nhưng lão vạn phần không ngờ rằng vệ quốc quân lại là cường binh đến thế.
Thần tốc hành quân tiêu diệt lũ phỉ, không những thế lại còn bắt được Ngô quản gia, nên đã nắm rõ hết nội tình của họ Ngô.


Lúc này lão vẫn còn đang nhâm nhi chén trà, một tay chọc vào trong váy của một tì thiếp, khiến vị tì thiếp này mặt mày ửng hồng, hơi thở hổn hển.
Thỉnh thoảng rên nhè nhẹ như tiếng mèo kêu, lão mặt nở nụ cười dâm đãng, cơm thì cũng ăn rồi, có nên làm tí thịt cho nó nóng người không nhỉ, định đưa tì thiếp vào buồng hành sự thì một bóng người tiến vào.


Vị này là Liễu quản gia, thuần người Hán, theo phò cha hắn từ ngày lập nghiệp, đến nay đã già, nhưng vẫn nắm hầu hết sự vụ trong phủ.
Chỉ là già quá rồi không kham hết được, nên đang chuyển dần một số công việc cho Ngô quản gia, để có thời gian dưỡng lão.


Hắn vừa tôn trọng vị lão trượng này, nhưng cũng thầm oán lão rất nhiều.
Vì lão già này thường hay cậy thế già đời cùng với di huấn của cha hắn xen vào việc của hắn.
Đặc biệt là lần này lão già này lại như động kinh, cực lực phản đối hắn cho người cướp hàng của Hồng Đĩnh.


Cũng không phải Liễu quản gia sợ đám quân của Hồng Đĩnh, mà xuất phát từ tính cách cẩn thận của lão, đối đầu với triều đình là không thông minh, đặc biệt là đối đầu với người hoàng thất lại càng nguy hiểm.


Sau khi gia chủ sai người đi liên hệ với phỉ, lòng lão đã thấy bồn chồn lo lắng, đặc biệt là khi thấy đã hai ngày nhưng vẫn chưa thấy tin tức gì, nên định đến để bàn bạc với Ngô Khảm, cho thêm người do thám, đồng thời có những chuẩn bị cần thiết.


Thế nhưng lúc này Ngô Khảm đã cứng hết cả bên dưới rồi, hơi đâu mà quản lắm thế.


Liền phất tay với lão quản gia.-


-Liễu lão cứ về nghỉ, việc này không phải lo, cũng không phải làm lần một lần hai, có gì mà khẩn trương thế chứ.


Thấy điệu bộ đuổi người như thế Liễu quản gia đành phải đi ra, tuy trong lòng có lo lắng nhưng cũng đành chịu, cái nhà này vẫn là do vị gia chủ này đứng đầu, lời nói của lão chỉ là tham khảo thôi, nghe được thì nghe không nghe được bỏ ngoài tai cũng đành chịu.


Bước ra cửa lão thở dài, lắc đầu bỏ đi.


Vị gia chủ này tuy nhanh trí, tài giỏi nhưng quá chủ quan, kiêu ngạo tự cho mình là đúng, người như vậy không thể làm nên nghiệp lớn, Ngô gia không khéo đi theo hắn sẽ có ngày bị hủy mất thôi.
Mình cũng già rồi, nên về quê dưỡng lão vậy.


Lúc này ở chỗ Hồng Đĩnh đang rộn ràng.


Người dân đang được di chuyển xuống núi dưới sự sắp xếp của lão Phúc, vô cùng trật tự.
Không ai dám to tiếng mà rất quy củ sắp xếp chỗ ở, nấu tạm đồ ăn, quây quần theo nhóm với nhau.
Ánh mắt nhìn những binh tướng mang theo vẻ mặt khính sợ,

Lũ phỉ hung tàn như vậy mà lại bị họ giải quyết trong thời gian ăn một bữa cơm.
Họ không ít phần tò mò, từ khi nào quân đội triều đình lại mạnh mẽ như vậy cơ chứ, không phải trước đây, khi phỉ đến cướp chán rồi mới chạy theo đuôi hay sao.


Thế nhưng đội quân này lại không như vậy, chẳng những đối mặt với phỉ lộ ra sức chiến đấu vô cùng cường hãn ra, lại vô cùng hòa ái dễ gần, vô cùng có lề nếp khuôn phép, không hề có chút bộ dáng binh như phỉ tẹo nào.


Khiến họ ngạc nhiên chố mắt là đội quân này lại đang ngồi tự kiểm điểm và tổng kết kinh nghiệm chiến đấu.
Không hề có cái kiểu ồn ào như cái chợ giống doanh binh trong thành Hà Tĩnh tẹo nào.


Hồng Đĩnh ngồi nghe Ngô quản gia nói hết những điều mình biết, đại khái cũng đã nắm rõ tình hình.
Ngay trong đầu hắn xuất hiện một kế hoạch trả thù.
Là quân nhân thì sẽ không bao giờ động đến lợi ích của dân chúng thế nhưng lũ họ Ngô kia được gọi là dân chúng sao, chúng là quân khốn khiếp thì đúng hơn, thêm nữa không gì ngoài họ Ngô rất chi là giàu a, phải nói bây giờ Hồng Đĩnh thiếu nhất là gì, đương nhiên là tiền rồi.
Nuôi quân thật sự là quá tốn kém còn tiếp tục mở rộng sẽ khiến hắn phá sản mất.
Không thể nhắm vào dân chúng thì đương nhiên phải nhắm vào kẻ địch rồi, giặc phỉ cùng với bọn cấu kết với phỉ đều là đối tượng nhắm đến a.


Thấy Hồng Đĩnh không ngó ngàng gì đến mình tên thủ lĩnh phỉ tam đương gia vội cuống lên.


-Tướng quân, đừng giết ta a.
ta có thể chỉ cho ngươi chỗ giấu tiền của Siphadon chỉ cần người tha cho ta một mạng ta liền nói cho ngài biết chỗ giấu vàng.


Tên tam đương gia lúc này bộ dáng vô cùng sợ sệt không chút nào có ý thức phản kháng.
Sức mạnh quân của Hồng Đĩnh hắn đã chứng kiến, bây giờ mà có ý tứ khác thì chỉ có thằng ngu thôi, mong thoát kiếp mà sống đã là phúc của ông bà ông vải lắm rồi.


-Hồng đĩnh quay sang nói với Đoàn Mạnh, đem hắn giam giữ cẩn thận, để hắn đem đến chỗ cất giấu vàng, bọn phỉ này làm ăn nhiều năm chắc chắn không thiếu thứ tốt.
Nếu hắn có gì che giấu hay ý đồ gì khác thì cứ chặt từng khúc một, đem cho sói hổ ăn, rừng núi này nghe nói dạo gần đây hổ đói tợn.


Nghe đến đây, tên thủ lĩnh tam đương gia sợ xanh mặt liên tục nói không giám.


Hắn có đủ niềm tin Hồng Đĩnh nói là thật, nhìn vào ánh mắt đấy, cùng thủ đoạn của đội quân này hắn tin rằng điều đó hoàn toàn là thật nếu hắn dám nói hai lời.


Hồng Đĩnh cho quân tập trung lại, phân công nghỉ ngơi, đồng thời sửa soạn cho kế hoạch ngày mai.


Diệt Ngô gia …..

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.