Đọc truyện Sự Trở Về Của Tiểu Thư – Chương 15: Cố bạch thiếu gia
Chiếc siêu xe Bugatti Veyron Supersport màu đen tuyền trị giá lên đến 2,4 triệu USD do ông trùm đưa cho được anh chàng điển trai cầm lái dừng ngay trước cổng nhà hàng Frjcs xa hoa và sang trọng.
– Mời! _ Anh chàng làm động tác y như những phục vụ trong nhà hàng làm ba nàng nhà ta bật cười, hài hước thật đấy!
– Chị Tuyên, anh chàng đó là ai? Tên gì? Gia thế như nào? Sao lại gia nhập? Chị có quen anh ta không? Còn nữa…
– Stop!!!! Em hỏi một đống câu hỏi nhiều như vậy sao chị trả lời kịp?
– Em dừng rồi đó, chị nói đi!
– Anh ta tên là Minh Hy, chị có nói chuyện với anh ta một vài lần, tính tình cũng được, gia thế chị không biết, lí do gia nhập hình như là trả thù cho ai đó thì phải. Nói chung anh ta là một người khá bí ẩn. _ Lam Tuyên gật gù nói.
-Còn nữa nha, việc Minh Hy là một trong bốn người còn lại khiến chị khá bất ngờ. Bình thường trong đội huấn luyện anh ta ít nói lắm, thực hiện thử thách đặc huấn thì chỉ làm vừa đủ điểm để qua thôi chứ không có gì gọi là nổi bật cả. _ Lam Ngọc hùng hổ nói về lịch sự của anh chàng Minh Hy.
Không nổi bật mà lại thắng được cả đám người hiếu thắng kia?
Ít nói mà lại cười với cô và tỏ ra lịch sự như vậy?
Trả thù cho ai đó sao? Đúng là bí ẩn thật đấy!
Mà cô quan tâm làm gì nhỉ? Tính tò mò của cô đúng là khó bỏ mà.
Sảnh của nhà hàng được làm nơi tổ chức tiệc ở ngay tầng trệt. Sảnh cực kỳ bự với vô vàn những món ăn ngon của các nhà đầu bếp nổi tiếng và những chai rượu hạng nhất trong nước và trên thế giới.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
( không bik tả nhà hàng nên t/g để ảnh nha) Hình ảnh minh họa
Ba cô gái xinh đẹp vừa bức vào đại sảnh trong nhà hàng thì tiếng xì xào nói chuyện dứt hẳn. Ai nấy đều chú ý đến các cô – những người đẹp như thiên thần.
Nhắc nhở bọn cô không được gây chú ý mà lỡ gây chú ý mất rồi. Dù sao cũng không cố ý, chắc không bị khiển trách đâu nhỉ?
– Ba cô gái ấy xinh đẹp thật đấy!
– Ừ, đẹp nhất là cái cô mặc váy trắng đứng giữa ý!
– Xì, đẹp cái nỗi gì? Toàn là phẫu thuật thẩm mỹ thôi!
– Sao đẹp bằng mình được chứ?
– Chắc là hồ ly tinh ăn bám đại gia á!
Vô vàn tiếng khen ngợi và mỉa mai vang lên, đa phần đều ghen tị về nhan sắc tuyệt trần của Lâm Nhược Băng, Lam Tuyên và Lam Ngọc.
– Sao bọn người kia nhìn hoài vậy? Bộ mặt em dính nhọ nồi à?_ Cô thắc mắc hỏi Lam Tuyên.
– Hihi không có đâu nhóc. Tại vì người ta thấy em đẹp quá nên mới nói vậy á!
– Đâu có, người ta thấy em đẹp mà! _ Lam Ngọc xen vô
– Có lẽ thấy chị đẹp nhất! _ Lam Tuyên cũng không nhượng bộ.
– Em thấy chị xấu
– Chị thấy em xấu
– Chị
– Em
– Chị
– Em
Lâm Nhược Băng “…….”
Sau khi cãi vả mỏi mồm mỏi miệng rồi thì hai nàng kia mới dừng cái điệp khúc tự sướng của mình lại. Bỗng:
Tiếng hò hét của đám con gái vang lên như là:
– Oa oa oa!!! Cố Bạch thiếu gia kìa…..
– Đẹp trai quá đi thôi….
– Anh ơi, cho em làm quen với…..
Ặc! Có cần phản ứng dữ dội vậy không? Chỉ là trai đẹp thôi mà. Làm quá( Lâm Nhựơc Băng có hệ miễn dịch vs trai đẹp, mê thì mê nhưg có mức độ.)
– Ủa Cố Bạch là ai vậy chị??_ Cô hiểu biết nhiều như vậy mà cũng không biết về anh chàng này, chính xác hơn là papa không nói cho cô biết.
* Nhún vai tỏ vẻ không biết * _ Lam Tuyên.
– Chị biết chị biết nà!! Cố Bạch là chàng trai hoàn mĩ của hoàn mĩ. Sở hữu bộ óc siêu phàm về kinh doanh, thế chả biết như nào mà anh ta lại đi làm cảnh sát, dở hơi không? Nhưng đúng là anh ta làm cảnh sát rất giỏi, phá được bao nhiêu vụ án bắt được bao nhiêu tên trộm, nay đã được thăng chức lên đại tướng (ghi đại đừng ném đá) được người người nể trọng.Là con trai độc nhất của chủ tịch Cố Bằng kinh doanh về đá quý lớn thứ nhì thế giới, trời mới biết tài sản của anh ta lên đến bao nhiêu tiền. Vì thế được các cô nàng mê mệt theo đuổi, một là vì giàu, hai là vì anh ta đẹp trai dã man tàn bạo. Xíu hai người nhìn là biết, chưa hết anh ta còn rất rất hòa đồng, không kiêu ngạo đâu, tuy từ chối hầu hết các cô gái nhưng lượt fan vẫn không suy giảm. _ Lam Ngọc sổ một tràng về anh chàng Cố Bạch này.
– Sao em biết nhiều vậy? _ Lam Tuyên liếc nhìn Lam Ngọc với vẻ nghi ngờ.
– Người ta đồn ầm lên kìa bà ơi!!!!_ Lam Ngọc nói như thét vào tai Lam Tuyên vậy.
– Ơ hai bà chị này, cãi nhau hoài, có cần em gọi 115 hốt hai chị về không? _ Cô mà không can chắc hai người họ cãi tới sáng mai a!!!
– Thôi chúng ta đi thăm dò xem xem ai là Tấn Dương đi! Ủa mà sao ông ta lại bị ám sát vậy?? Có tội??
– Ngọc nè, em không biết lão cáo già Tấn Dương chuyên vận chuyển các hàng phi pháp ra nước ngoài để kiếm tiền à? Chúng ta giết ổng là đúng rồi, để lại chi cho chật đất._ Có vẻ như Lam Tuyên rất am hiểu về người này.
– * gật gật đầu *_ Lam Ngọc.
– Đi thôi, em cũng muốn biết laoc già đó dung nhan tuyệt sắc như nào?? _ Lâm Nhược Băng xen vào, hào hứng nói.
– Đẹp khỏi phải bàn!! _ Hai bà chị của cô đồng thanh.
– Đi nào._ Cô biết hai người đó chắc đã thấy mặt ông ta rồi nhưng cô vẫn rất tò mò nga!!
Lâm Nhược Băng vừa đi vừa quay đầu lại giục hai bà chị nên…..
– Tiểu Băng, cẩn thận….
* Cốp *
– Ui chao!! Chi mà đau vậy trời?? _ Cô xoa xoa cái đầu đau buốt của mình khi đập vào…ngực Cố Bạch.
” Lại thêm một đứa con gái đến làm quen, phiền phức!! ” Anh nghĩ thầm.
– Em có sao không? _ Anh nói đi kèm một nụ cười sáng chói làm mấy đứa con gái ngất ngây con gà tây.
* Ngước lên * ( Anh cao hơn cô)
* Sững người *
” Sao mà đẹp quá vậy nè!! Nhất định phải cua nàng để giết thời gian mới được( =_=)”
– Xin lỗi anh,tôi không sao. _ Cô lạnh lùng nói,cô cảm thấy không nên dây vào người này.
” Không nhân cơ hội làm quen à?? Thú vị đấy! ” _ Anh khẽ nhếch mép và đương nhiên không qua nổi con mắt của cô.
Coi thường à? Hoá ra là ác quỷ đội lốt thiên thần!
Giả tạo!!! Không nên nói chuyện với người này, ô nhiễm không khí a!
– Em tên gì? Có thể cho tôi làm quen không?? _ Anh cười tươi nói, nếu người đang nói chuyện là người khác không phải cô chắc đã bị nhập viện vì mất quá nhiều máu rồi.
– Không rảnh làm quen với người giả tạo! _ Cô nói rồi quay mặt đi mà không biết sau lưng mình có một người đang bị sốc level max.
* Đơ như cây cơ *
” Cô ta nhìn thấy được gì mà dám nói mình giả tạo? Nhưng cô ấy không giống những đứa con gái hám danh hám lợi khác, đúng là rất đặc biệt! ” _ Cố Bạch nghĩ thầm.
Còn tiếp……..