Đọc truyện Sự Trả Thù – Chương 27: Giải nguy
_ “Tại cậu thì có.” – Tôi vừa nói vừa xô hắn
_ “Tại cậu đấy.” – Hắn vừa nói vừa nắm lấy tay tôi để tránh việc tội bị ngã.
Tôi và hắn vừa đi vừa đùa giỡn thì đằng sau nghe có tiếng ai gọi tôi, nên tôi bất giác quay đầu lại. Thì thấy cậu hớt ha hớt hải chạy đến, vừa nói tay vừa xoè ra.
_ “Đại tỷ, tỷ để quên điện thoại nè.” – Cậu vừa thở vừa nói.
Tôi nhìn điện thoại trên tay cậu, rồi cầm lấy nhìn thật kỹ rồi nói.
_ “Đây đâu phải là điện thoại của tôi.”
_ “Vậy của ai, nó nằm ở chỗ tỷ ngồi mà.” – Cậu hỏi ngược lại tôi.
_ “Nằm ở chỗ tôi ngồi sao?” – Tôi lặp lại lời của cậu.
Nằm ở chỗ tôi ngồi sao? Chắc chắn là không phải của hắn. Bởi vì điện thoại hắn xài là iphone X mà còn điện thoại này thì lại là iphone 7. Của ai được nhỉ, tự nhiên tôi biết được điện thoại đó là của ai rồi.
_ “Aaaa! Chắc là của nhỏ rồi.”
_ “Nhỏ nào… À, ý của tỷ là cô bạn của tỷ đó hả?” – Cậu nhớ ra và hỏi lại.
_ “Ờh! Đúng rồi đó.” – Tôi.
_ “Vậy cậu đưa điện thoại cho cô ấy đi.” – Hắn vừa nói vừa lấy điện thoại trên tay tôi đưa cho cậu.
_ “Đi thôi.” – Hắn quay qua nói với tôi đồng thời xoay người tôi luôn.
Nhưng tôi nhanh hơn hắn nên đã xoay hẳn một vòng để đứng lại chỗ cũ, đồng thời cũng lấy lại chiếc điện thoại trên tay cậu và nói:
_ “Để tôi đưa giúp cho. Dù sao tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu ấy.” – “Cậu về lớp trước đi, tôi đưa điện thoại xong sẽ về lớp sau.” – Tôi quay qua nói với hắn.
Hắn hơi châu mày lại khi nghe thấy câu nói đó của tôi.
_ “Lần này cậu đi, vậy cậu tính khi nào về.” – Hắn móc khoé tôi.
Nhìn hắn ta trân trân rồi bỗng nhiên tôi nở một nụ cười thật tươi và nói:
_ “Ây da, đi một chút là về liền.” – Tôi nói với hắn nhưng mà thấy hắn không tin lắm nên tôi nói thêm – “Lâu nhất là hết một tiết. Ok?”
Hắn suy nghĩ một lúc rồi mới gật đầu đồng ý, tôi vừa thấy hắn gật đầu là tôi chạy như bay về phía lớp học của nhỏ, nhưng cũng không quên quay đầu lại bye hắn và nói:
_ “Hẹn gặp lại cậu ở trên lớp nhé.”
Ngôi trường này có một chút đặc biệt nếu như không muốn nói là ‘lạ’. Phòng học của lớp 12A1 và 12A3 đều nằm ở lầu 3, còn lớp 12A2 và 12A4 thì lại nằm ở lầu 1. ‘Rắc rối thật’ tôi thầm nghĩ. Nhưng mà nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ vẫn phải đi gặp nhỏ chứ. Không đi thì sao nhờ nhỏ được chứ. Tôi đang đi trên hành lang thì nghe tiếng gì rất ồn. Cái thứ tiếng đó nó cứ như là tiếng bạo lực vậy. Nghĩ vậy, lòng tôi chợt dấy lên một nỗi bất an, sợ rằng người bị bạo lực đó là nhỏ nên tôi liền chạy nhanh đến phòng học của nhỏ, thì thấy… Quả thật người bị bạo lực chính là nhỏ, nhỏ đang ngồi dưới đất và bị một đám người bao vây, bọn họ còn không ngừng dùng chân đạp vào người nhỏ rồi còn dùng tay nắm tóc nhỏ kéo giật ngược ra đằng sau nữa. Rồi tôi còn nghe được loáng thoáng gì mà ‘Ai cho mày ngồi cùng bàn với anh Phong hả?’.
Nhìn thấy cảnh tưởng này tôi không thể để yên được. Tôi liền bước vào, rồi từ phía sau nắm lấy tóc của con nhỏ mà đang nắm tóc của nhỏ mà giậy ngược ra đằng sau. Sự xuất hiện đột ngột của tôi làm cho tất cả những người có mặt trong lớp dừng lại hành động của mình và quay qua nhìn tôi. Có lẽ là cái người mà tôi đang nắm tóc là đứa đầu đàng nên chẳng ai dám manh động cả. Còn về phía con nhỏ đó cũng đâu có vừa gì, khi bị tôi bớt ngờ nắm tóc thì nhỏ đó cũng bất ngờ lắm, nhưng khá nhanh thì nhỏ đó lấy lại được tinh thần định đưa tay nắm lại tóc của tôi thì tôi đã nhanh tay giật ngược tóc của nhỏ đó ra phía sau, làm cho nhỏ đó vừa đau mà vừa không nắm được tóc của tôi.
_ “Mày nghĩ mày là ai mà dám đụng vào tao hả?” – Tôi lạnh lùng hỏi nhỏ đó.
_ “Vậy còn mày thì dựa vào cái gì mà dám động vào tao hả? Mau hả tao ra?” – Nhỏ đó cũng không vừa gì mà hỏi lại.
Nghe nhỏ đó hỏi lại như vậy thì bất giấc môi tôi vẽ ra một nụ cười khinh. Không nói gì cả tôi tiếp tục nắm tóc nhỏ đó kéo ra sau. Có vẻ lần nay tôi kéo ‘khá’ mạnh tay nên…
_ “Aaaaaaaaaa” – Nhỏ đó kêu lên.
Tụi đàn em thấy nhỏ đó kêu lên như vậy thì liền tiến về phía tôi và nói:
_ “Con kia, bỏ chị của tụi tao ra.” – một trong số đứa đàn em lớn giọng ra lệnh.
Tôi nhìn một lượt tụi đàn em rồi lại cười lạnh một cái vào nói:
_ “Lo lắng lắm sao? Nếu lo lắng thì lùi lại đi, nếu không thì tao không dám chắc đâu…” – Tôi càng lạnh giọng lên tiếng cảnh cáo tụi đàn em của nhỏ đó và bỏ luôn câu nói phía sau.
Tụi nó thấy tôi đột nhiên đáng sợ một cách đột biến nên có chút sợ mà lui lại. Hài lòng nhìn tụi nó lùi lại.
_ “Hoàng Anh à, đứng dậy đi.” – Lúc này tôi mới để tâm đến nhỏ.
Nhỏ làm theo như lời tôi nói, đứng dậy và đứng bên cạnh tôi. Còn về phía tôi, sau khi đợi nhỏ an toàn đứng bên cạnh tôi thì tôi liền đẩy nhỏ ‘đàn chị’ xuống chỗ mà hồi nãy nhỏ phải ngồi.
‘Chát’ Sau khi đẩy nhỏ ‘đàn chị’ ngồi xuống chỗ đó tôi không quên khuyến mãi thêm cho nhỏ đó một cái tán và bồi thêm cho nhỏ đó một câu.
_ “ĐỪNG BAO GIỜ ĐỤNG VÀO HOÀNH ANH nữa. Biết chưa?” – Tôi cố tình nhấn mạnh từng chữ với nhỏ đó.
——— Tại phòng học 12A3 ———
‘Rầm’ cánh cửa được mở ra một cách thô bạo và người mở của đó chính là nhóc. Nhóc chạy nhanh đến bàn của hắn vào nói.
_ “Đại ca, đại tỷ gặp nạn rồi. Đại ca nhanh đến cứu đi.”
Lúc đó hắn đang một tay chống lên má một tay lật trang sách, chắc là đang đọc sách. Khi nghe tin đó hắn liền đứng bật dậy làm ngã cả cái ghế hắn đanh ngồi.