Đọc truyện Sự Trả Thù Ngọt Ngào – Thiên Thiên – Chương 70: Giữ Liễu Nhược Hà ở lại
“Giải thích hợp lý?”
Nhạc Huy nghe vậy, cười nói.
“Hận một người thì nhất định phải giết người đó sao? Vậy thì trên thế giới này mỗi ngày có biết bao người phải chết đây?”
“Lời giải thích mà tôi có thể đưa ra là tôi không chỉ thị cho hai anh em họ Trần giết Liễu Hồng Thanh, đúng rồi, nhắc đến hai anh em họ tôi thật sự hơi bực mình. Lúc trước hai anh em họ là người phụ trách bộ phận kinh doanh của công ty tôi, nhưng tay chân không sạch sẽ, ăn cắp tiền của công ty tới tận năm triệu”.
“Tôi là người mềm lòng nên không bắt họ ngồi tù mà thả hai người họ đi”, nói đến đây, Nhạc Huy cau mày, vẻ mặt khó tin, nói: “Tôi thật không ngờ, hai anh em này không những không biết ơn, mà còn hận tôi. Bây giờ phạm tội giết người lại muốn kéo tôi liên lụy theo”.
“Ông nói xem lòng người sao lại xấu xa đến vậy, đúng là khiến người khác ớn lạnh!”
Khi Nhạc Huy nói những lời này hơi kích động, vị cảnh sát trẻ tuổi quan sát, trong lòng đã loại bỏ nghi ngờ với anh. Anh ta thậm chí còn nảy sinh cảm tình với một ông chủ tốt như Nhạc Huy, phải nói hai anh em nhà họ Trần thật không phải thứ tốt đẹp gì, lại còn vu oan giá họa.
Vào thời điểm này, vị cảnh sát già cũng không còn gì để hỏi nữa, ông ta biết không thể thu được gì từ miệng Nhạc Huy. Trừ phi có chứng cứ xác minh người thứ ba tham gia gây án là Nhạc Huy, bằng không chẳng ai dám kết tội anh.
Lúc này Nhạc Huy nói tiếp: “Lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý gửi bằng chứng hai anh em nhà họ Trần biển thủ tiền của công ty cho mọi người, bọn họ đã bất nhân thì tôi đành bất nghĩa”.
“Về phần tại sao bọn họ muốn giết ông cụ nhà họ Liễu, còn phải nhờ vào cảnh sát các anh điều tra rõ ràng, nhưng chuyện này thật sự không hề liên quan đến Nhạc Huy tôi. Nếu tôi muốn trả thù nhà họ Liễu thì sẽ không trả thù một mình Liễu Hồng Thanh”.
Dứt lời, Nhạc Huy cười nhạt, đứng dậy, trong đôi mắt lộ rõ sự căm hận đối với nhà họ Liễu.
Vị cảnh sát già đột nhiên hơi bực bội, ông vào ngành bao nhiêu năm nay, vẫn chưa từng gặp thanh niên nào xảo trá đến thế.
“Được rồi, xin lỗi đã quấy rầy, chúng tôi quay về thẩm vấn thật kỹ hai kẻ giết người kia”.
Ông ta đứng dậy, chuẩn bị cùng người cảnh sát trẻ tuổi rời đi.
Đúng lúc đó, Nhạc Huy lại nói.
“Đúng rồi, tôi mong lần sau nếu hai vị còn có chuyện gì cần tôi giúp đỡ điều tra, hai người cứ liên hệ trực tiếp với trợ lý Hàn Tiểu Thi của tôi. Dù sao tôi khá bận, công ty lớn thế này, hai khu thương mại lớn của Sở Châu đều thuộc sở hữu của tập đoàn Huy Hành, bình thường tôi cũng rất mệt”.
“Nếu bắt buộc đích thân tôi hỗ trợ điều tra thì tôi mong chính cấp trên của hai người liên lạc với tôi, được chứ?”
Vị cảnh sát lớn tuổi sững sờ hồi lâu, trong lòng chợt sinh ra cảm giác bất lực và đè nén, ông ta khẽ gật đầu.
“Tôi biết rồi, thật xin lỗi, hôm nay đã làm phiền ông chủ Nhạc”.
Nói xong, ông ta dẫn theo người cảnh sát trẻ tuổi rời đi.
Khi ấy, Đoàn Thiên Hành mới dám hít thở thật sâu, cả người ngã xuống ghế sofa, run rẩy nói.
“Đại ca, lần sau chuyện như vậy có thể báo trước với em một tiếng được không, làm em sợ muốn chết”.
Nhạc Huy mỉm cười, nói.
“Báo trước cái gì, tôi có ra chỉ thị cho Trần Lỗi và Trần Hướng Vinh đi giết người đâu”.
Đoàn Thiên Hành ngồi dậy, tức giận nói.
“Còn giả vờ với em, anh sợ em khai ra anh à?”
Nhạc Huy nhìn anh ta, nói.
“Không phải không tin tưởng cậu, tôi không làm là không làm”.
“Vả lại, cậu phải nhớ kỹ, cách duy nhất để âm mưu không bị bại lộ chính là ngoài bản thân mình ra không được nói cho bất kỳ ai. Làm như vậy không phải không tin người bên cạnh, mà là không khiến họ gặp rắc rối, vì vậy cậu cũng đừng hỏi nữa”.
Đoàn Thiên Hành thở dài, anh ta hiểu ý của Nhạc Huy, vì vậy không hỏi thêm gì nữa, chỉ khuyên giải:
“Ý của em là, loại nhân vật nhỏ bé như Liễu Hồng Thanh, chúng ta căn bản không cần để tâm”.
“Đừng vì loại người này mà đem đến rắc rối không cần thiết cho mình”.
Nhạc Huy khẽ gật đầu, cười nói.
“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu nhắc nhở”.
“Cậu đi làm việc đi, không cần lo lắng về chuyện này, tôi sẽ không gặp phiền phức gì nữa đâu”.
Thực ra nếu không phải vì Liễu Nhược Hà thì anh cũng không muốn làm vậy.
Ai bảo đã đến lúc này rồi mà đám người Liễu Hồng Thanh còn ép Liễu Phong đến tìm anh, tất cả những chuyện nhà họ Liễu gây ra, khiến Nhạc Huy không thể không làm vậy.
Sau khi Đoàn Thiên Hành rời đi, Nhạc Huy định uống hết cốc trà, tay phải giơ ra đột nhiên khựng lại giữa không trung.
“Nếu Nhược Hà biết Liễu Hồng Thanh đã chết, cô ấy là cháu gái nhất định phải quay về tham dự tang lễ, vậy cô ấy… phải đi rồi…”
Nhạc Huy chợt nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi hoảng loạn.
Anh không muốn để Liễu Nhược Hà rời đi nhanh như vậy, anh lừa ai cũng không lừa nổi nội tâm của mình. Anh rất thích cuộc sống hai ngày nay, cho dù chỉ là nấu cơm, ăn hai bữa cùng Liễu Nhược Hà. Ít nhất… anh vẫn muốn cùng Liễu Nhược Hà trải qua nhiều ngày như vậy nữa.
Nghĩ đến đây, Nhạc Huy vội lái xe về nhà, dự định hai ngày này sẽ ở nhà cùng Liễu Nhược Hà, không để cô biết tin Liễu Hồng Thanh qua đời. Về phần đám người Vu Tiểu Tuệ gọi điện đến, Nhạc Huy biết Liễu Nhược Hà đã chặn số bọn họ từ lâu rồi.
…
Ở nhà, Liễu Nhược Hà không muốn ra ngoài, dọn dẹp nhà cửa xong thì nằm trên ghế sofa nghịch điện thoại.
Cô xem tin tức địa phương của Sở Châu trên điện thoại di động, một sự việc mới xảy ra chiếm trọn tiêu đề trang nhất. Trên đó nói một người vận chuyển hàng hóa ở con sông nào đó trong lúc làm việc đã vớt được thi thể một ông cụ, danh tính của ông cụ này không được đề cập đến trên bản tin.
Nhưng ở phần bình luận, hầu hết mọi người đều đang bàn tán, thi thể này là Liễu Hồng Thanh, gia chủ nhà họ Liễu ở Sở Châu.
Sau khi đọc bình luận bên dưới, Liễu Nhược Hà sửng sốt bật dậy khỏi ghế sofa.
Cô vội vàng mở phần chặn cuộc gọi trên điện thoại, phát hiện có hơn hai mươi cuộc gọi đến. Những cuộc gọi này đều là của sáng nay. Có Vu Tiểu Tuệ và Liễu Phong, còn cả Liễu Thừa Phong và Liễu Tử Thần.
Ngoài những cuộc gọi đến, còn có rất nhiều tin nhắn, cô mở nội dung ra xem, bỗng cứng đờ cả người.
Liễu Hồng Thanh… thật sự chết rồi, thi thể nhắc đến trên tin tức, đúng là Liễu Hồng Thanh!
“Sao lại như vậy…”
Liễu Nhược Hà cau mày, không dám tin.
Nhưng trên mặt cô, từ đầu đến cuối không hề tỏ ra đau buồn hay thương tiếc, chỉ có kinh ngạc mà thôi. Cô không có tình cảm gì với Liễu Hồng Thanh, đó là sự thật, khắp nhà họ Liễu, trừ có chút tình cảm với Vu Tiểu Tuệ và Liễu Phong ra, thì tình cảm sâu sắc nhất là với bà nội đã mất.
Về phần Vu Tiểu Tuệ và Liễu Phong, cô đã vô cùng thất vọng và oán hận hai người này.
Cái chết của Liễu Hồng Thanh, đối với cô mà nói chỉ là việc một người thường hay gặp mặt đột ngột qua đời, ngoài kinh ngạc và không thoải mái thì chẳng còn gì khác.
“Mình phải quay về sao…”
Liễu Nhược Hà do dự, mặc dù không có tình cảm với Liễu Hồng Thanh, nhưng dù sao cũng là quan hệ huyết thống. Bây giờ Liễu Hồng Thanh mất rồi, cho dù trước đây ông ta làm bao nhiêu việc quá đáng, nhưng người mất rồi thì quay về chia buồn cũng là chuyện nên làm.
Nhưng nếu quay lại, cô không còn lý do để về chỗ này của Nhạc Huy nữa.
Cô mới ở cùng Nhạc Huy có hai ngày, không biết sau này thế nào, ít nhất bây giờ, cô không hề muốn rời xa Nhạc Huy.
Đúng lúc này, tiếng mở cửa vang lên, là Nhạc Huy trở về.