Đọc truyện Sự Trả Thù Ngọt Ngào – Thiên Thiên – Chương 67: Bắt cóc Liễu Hồng Thanh
“Chú tư, chú có ý gì, hôm nay chú uống nhầm thuốc à, hay Nhạc Huy tẩy não chú rồi?”
“Sao chú lại bênh người ngoài, rồi chỉ trích người trong nhà?”
Liễu Hân không chịu nổi, cau mày nói.
“Đúng thế, chú tư, chúng tôi chèn ép chú lúc nào? Trong nhà họ Liễu, chú không làm việc gì cả, một tháng chúng tôi còn cho chú và Vu Tiểu Tuệ hai mươi nghìn tệ, sao chú không biết trái phải như vậy!”
Chung Hồng – mẹ Liễu Tử Thần cũng khoanh tay, bộ dạng không vui vẻ gì, trợn trừng mắt nói.
“Mấy người câm mồm!”
Ai ngờ Liễu Phong không nể nang gì, mắng thẳng vào mặt hai người họ.
“Hai người đục nước béo cò, không sợ làm loạn thế giới này à?”
“Mỗi tháng cho bọn tôi hai mươi nghìn, nói thế mà không thấy xấu hổ sao? Các người tháng nào cũng tham ô, lấy tiền công ty đổ vào túi mình, nếu không phải mấy người làm loạn như vậy, thì công ty nhà họ Liễu sẽ phá sản nhanh vậy sao?”
“Vô liêm sỉ! Nhạc Huy có giao toàn bộ tập đoàn Huy Hành cho mấy người thì không bao lâu cũng bị mấy người làm cho sụp đổ!”
Liễu Hân bị mắng cho cứng họng không nói lại được, sắc mặt đỏ bừng lên. Nhưng Chung Hồng không dễ trêu chọc, bà ta giậm chân tố cáo với ông cụ:
“Bố, bố nhìn chú tư kia, có phải chú ấy bị điên rồi không?”
Liễu Hồng Thanh đã sớm tức giận đến không nói nên lời, mắng Liễu Phong:
“Phong Nhi, mày… mày…”
Sắc mặt Liễu Phong tối sầm, không chờ Liễu Hồng Thanh nói xong đã đáp trả:
“Muốn tôi cút chứ gì, được, tôi cút ngay bây giờ đây! Một giây tôi cũng không muốn chậm trễ!”
Nói xong, ông ta đạp cửa rời đi.
Vu Tiểu Tuệ đang khóc sướt mướt bị dọa cho hãi hùng, vội đuổi theo:
“Chồng, ông chờ tôi với!”
Lúc này mọi người trong nhà Liễu Hồng Thanh trố mắt nhìn nhau.
“Hôm nay chú tư sao thế, tức giận đùng đùng như vậy, có bị bệnh không?”
“Bố, bố nhìn xem…”
Liễu Thừa Phong cau mày định nói gì đó.
Liễu Hồng Thanh phủi tay rồi lắc đầu nói:
“Đi hết đi, để tôi yên tĩnh một chút”.
“Lão già này sớm muộn cũng bị mấy người làm cho tức chết thôi!”
Mọi người thấy thế thì cũng không muốn ở lại lâu. Mấy năm qua, bọn họ cất giấu không ít của cải, đúng như lời Liễu Phong nói, tham ô không ít tiền của công ty.
Nếu chuyện Nhạc Huy không xong, thì dù nhà họ Liễu có vỡ nợ, bọn họ vẫn còn tiền, miễn cưỡng sống qua ngày được, chứ không đến nỗi chết đói.
“Nào! Đi thôi, để ông cụ yên tĩnh!”
Liễu Thừa Phong bảo những người khác cùng rời đi.
Mọi người rối rít tạm biệt ông cụ rồi rời khỏi chỗ này.
Mọi người đi hết, bà giúp việc mới đi từ trên tầng hai xuống. Sau khi Liễu Hồng Thanh ngồi xe lăn, đi đứng bất tiện, cần người chăm sóc, nên ông ta mời bà giúp việc đến.
“Ông chủ, ông muốn đi nghỉ ngơi sao?”, bà giúp việc nói.
Liễu Hồng Thanh phẩy tay, dáng vẻ nhức đầu, nói:
“Bà đi nghỉ đi, để tôi một mình yên tĩnh!”
Hôm nay Liễu Thừa Phong rồi đến Liễu Phong cũng chỉ trích ông ta, khiến ông ta cảm nhận rõ ràng nguy cơ sau này ở nhà họ Liễu, ông ta sẽ chỉ là một ông già cao tuổi vô dụng ngồi xe lăn mà thôi.
Thực tế thì nhà họ Liễu lần này không có cơ hội xoay chuyển nữa. Đừng nói đến chuyện là gia tộc số một ở thành phố Sở Châu, đến tư cách đứng cuối còn không có.
Bà giúp việc tạm biệt xong, định về phòng nghỉ ngơi thì đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
Liễu Hồng Thanh vẫy bà giúp việc, nói: “Ra xem đấy là ai”.
Bà vội chạy ra mở cửa, định bụng là người nhà họ Liễu quay về, nhưng khi mở ra chỉ thấy hai người đàn ông cao lớn. Hai người đó cũng đội mũ, đeo khẩu trang, che kín mặt, nhìn giống mấy tên cướp.
“Mấy người…”
Sắc mặt bà giúp việc biến sắc, định hỏi lại thì thấy hai người đàn ông kia hung dữ nhìn mình.
Một người trong đó lấy khăn bịt kín miệng bà, khiến bà nhanh chóng ngất xỉu.
Sau đó họ kéo bà giúp việc vào trong phòng, rồi nhanh chóng tiến tới chỗ Liễu Hồng Thanh.
Sắc mặt Liễu Hồng Thanh thay đổi, tức giận nói:
“Mấy người làm gì, vào đây ăn cướp à?”
“Mau cút đi, không tôi sẽ báo…”
Từ “cảnh sát” còn chưa ra khỏi miệng, ông ta đã bị một người trong đó dùng khăn bịt kín miệng. Trên khăn có một loại thuốc có thể gây mê khiến người khác choáng váng, là do Nhạc Huy đưa cho họ.
Còn hai tên cướp này, chính là hai anh em Trần Lỗi và Trần Hướng Vinh.
Bọn họ thật sự nghe theo lời Nhạc Huy, đến bắt Liễu Hồng Thanh.
Lúc này đã mười một giờ đêm, trên đường không còn ai, chỉ thi thoảng có một hai người qua lại.
Trần Lỗi đẩy xe lăn ra từ cổng sau của khu biệt thự, còn Trần Hướng Vinh thì đi trông chừng ở gần đó.
Hai người họ đưa Liễu Hồng Thanh đang ngất xỉu đến gầm cầu.
“Cậu Nhạc, chúng tôi đưa ông ta đến rồi!”
Trần Lỗi đẩy Liễu Hồng Thanh ra trước mặt Nhạc Huy.
Nhạc Huy nhìn ông ta rồi cười lớn:
“Không ngờ giám đốc Trần cũng có năng khiếu làm mấy chuyện xấu xa thế này”.
Sắc mặt Trần Lỗi rất khó coi:
“Cậu Nhạc đừng đùa giỡn tôi, nếu không phải cậu nắm đằng chuôi, thì cả đời tôi không dám làm chuyện này”.
Nhạc Huy gật đầu, không nói gì, cầm một lọ thuốc nhỏ đưa lên mũi Liễu Hồng Thanh cho ông ta ngửi. Không biết có phải mùi thuốc quá hăng không, Liễu Hồng Thanh lập tức tỉnh lại.
Cả người ông ta run lên bần bật, trợn to hai mắt nhìn Nhạc Huy:
“Nhạc Huy?”
Nhạc Huy cũng nhìn lại, cười khẩy:
“Ông cụ, lại gặp nhau rồi!”
Trần Lỗi và Trần Hướng Vinh đi sang chỗ khác để trông chừng cho Nhạc Huy. Lúc này chỉ còn lại Nhạc Huy và Liễu Hồng Thanh.
“Nhạc Huy, mày trói tao mang đến đây để làm gì?”
Liễu Hồng Thanh nhìn bốn phía thấy đây là gầm cầu, lập tức cảm nhận được sự nguy hiểm.
“Tôi muốn làm gì ư?”, Liễu Hồng Thanh bật cười: “Ông bảo đêm hôm khuya khoắt, tôi có thể làm gì?”
Liễu Hồng Thanh nghe vậy thì biến sắc, run rẩy nói:
“Tao cảnh cáo mày đừng có làm loạn, bây giờ có pháp luật cai quản, mày dám làm gì tao thì đừng hòng chạy thoát!”
Nhạc Huy lắc đầu, bật cười:
“Nhạc Huy tôi không bao giờ làm những việc không chắc chắn. Ông cho rằng đây là lần đầu tiên tôi giết người sao?”
Lúc này Liễu Hồng Thanh hoàn toàn kinh hãi nhìn Nhạc Huy:
“Mày từng giết người?”
Nhạc Huy chống hai tên lên xe lăn, giọng nói khiến người ta ớn lạnh:
“Tôi từng giết người. Lúc đó tôi vẫn là con rể ở rể ở nhà họ Liễu mấy người. Nhạc Chấn Đình – bố tôi bị người khác hãm hại, tôi đã tìm ra hung thủ và tự tay giết chết kẻ đó, ngay trước mặt bố tôi”.
Liễu Hồng Thanh nghe vậy thì trợn tròn mắt lẩm bẩm: “Nhạc Chấn Đình, Nhạc Chấn Đình… Đó không phải là ông chủ đương nhiệm của nhà họ Nhạc ở thủ đô sao?”
“Vậy, mày là…”
Nghĩ đến đây, Liễu Hồng Thanh hít sâu một hơi, nhìn Nhạc Huy với ánh mắt không tưởng tượng nổi.
Nhạc Huy gật đầu, cười khà khà:
“Đúng là không phải kẻ ngu, ông đoán đúng rồi, tôi là người của nhà họ Nhạc trong thủ đô”.
“Gia chủ hiện tại của nhà họ Nhạc là bố tôi, còn tôi là cậu ấm của nhà họ Nhạc”.