Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 5: Nhà họ Liễu sắp suy tàn


Đọc truyện Sự Trả Thù Ngọt Ngào – Thiên Thiên – Chương 5: Nhà họ Liễu sắp suy tàn

“Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra”.

“Tập đoàn Huy Hành ngừng hợp tác với chúng ta là điều không thể nào!”

Nghe Liễu Tử Thần nói vậy, Liễu Hồng Thanh dường như bị sốc nặng, ông ta nhặt cây gậy nằm dưới sàn nhà lên rồi gõ xuống vài cái, kích động nói.

Không chỉ ông ta mà tất cả mọi người trong nhà họ Liễu đều không muốn chịu cú sốc lớn như vậy.

Nếu tập đoàn Huy Hành không hợp tác với họ nữa thì chẳng phải nhà họ Liễu và những người khác sẽ lại rơi xuống vực sâu ư? Không có tập đoàn Huy Hành hỗ trợ và giúp đỡ, nhà họ Liễu còn là gì?

“Ông à, là thật đấy ạ”, lúc này Liễu Nhược Hà cũng kìm nén nỗi uất ức vì bị Chung Hồng sỉ nhục, cô nói với mọi người: “Ngay cả cháu cũng không được vào tòa nhà của tập đoàn Huy Hành, cháu gọi điện cho chủ tịch Đoàn nhưng anh ta đã chặn số của cháu rồi”.

“Chính miệng nhân viên ở đó nói tập đoàn Huy Hành muốn ngừng hết mọi hợp tác với nhà họ Liễu chúng ta”.

Sau khi xác nhận lại tin tức một lần nữa, Liễu Hồng Thanh kinh hãi, lùi về sau mấy bước suýt không đứng vững.

“Bố, bố đừng kích động, sức khỏe quan trọng hơn”, Liễu Thừa Phong vội tiến đến đỡ ông cụ và nói: “Trong chuyện này hẳn có hiểu lầm gì đó, không có lý do gì mà tập đoàn Huy Hành lại ngừng hợp tác với chúng ta được”.

“Cách đây hai ngày, chủ tịch Đoàn còn nói sẽ kí hợp đồng dự án lần này với chúng ta. Hai ngày nay chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì nên mới khiến chủ tịch Đoàn hiểu lầm nhà họ Liễu. Con nghĩ chỉ cần chúng ta đến giải thích rõ ràng thì chủ tịch Đoàn sẽ không nhẫn tâm như vậy đâu”.

Không thể không nói đầu óc của Liễu Thừa Phong rất nhạy bén, thoáng chốc đã nghĩ ra mấu chốt vấn đề.

“Đúng vậy, chắc chắn có hiểu lầm gì đấy. Bố à, bố đừng kích động, chúng ta đã hợp tác với tập đoàn Huy Hành hai năm rồi, họ sẽ không kiên quyết ngừng hợp tác với chúng ta vậy đâu”.

“Đúng thế, bây giờ nhà họ Liễu chúng ta cũng được coi là một trong những gia tộc nhất nhì ở Sở Châu. Mặc dù chúng ta được tập đoàn Huy Hành nâng đỡ nhưng hiện tại chúng ta cũng đã lớn mạnh và có chút danh tiếng. Tập đoàn Huy Hành không thể không cân nhắc lợi và hại mà tùy ý ngừng hợp tác với chúng ta”.


Những người khác cũng phản ứng lại, vội nói.

Nghe thấy mấy người này nói vậy, Liễu Nhược Hà không khỏi buồn cười. Đám người này đúng là quá tự phụ, tập đoàn Huy Hành người ta có tiền tài và năng lực có thể một tay nâng đỡ nhà họ Liễu, vậy liệu họ sẽ để tâm đến một nhà họ Liễu nhỏ bé này sao?

Nói cách khác, nhà họ Liễu có là gia tộc đứng đầu ở Sở Châu thì đã sao, cũng chẳng là gì ở trước mặt tập đoàn Huy Hành. Tập đoàn Huy Hành là công ty lớn hàng đầu ở các thành phố lân cận, hơn nữa có tin đồn rằng tập đoàn Huy Hành có quan hệ với nhà họ Nhạc – một trong bốn gia tộc lớn ở nước Hoa.

Thậm chí có người nói tập đoàn Huy Hành là một công ty con dưới trướng của nhà họ Nhạc.

Nhà họ Nhạc cực kì giàu có, nhà họ Liễu bé nhỏ này có là gì trong mắt người ta?

Chẳng là gì cả!

“Có lý, có lý, Thừa Phong, vẫn là con thông minh!”, sau khi Liễu Hồng Thanh phản ứng lại, cũng vỗ vai khen ngợi Liễu Thừa Phong.

Lúc này, Chung Hồng không mấy vui vẻ, bà ta vô cùng cưng chiều đứa con trai này của mình. Bây giờ Liễu Tử Thần bị người ta đánh thành ra như vậy, những người này còn ngồi đây bàn chuyện hợp tác giữa hai nhà, người làm mẹ như bà ta cũng cảm thấy thất vọng và đau lòng.

“Vậy chuyện Tử Thần bị đánh cứ thế bỏ qua sao?”

“Tử Thần nhà chúng ta không thể bị đánh vô cớ như vậy được!”

Giọng nói đanh đá, chua ngoa của Chung Hồng vang lên trong phòng lập tức lấn át hết mọi âm thanh.

Liễu Hồng Thanh nghe thấy vậy lập tức ngẩng đầu lên nhìn bà ta, khiến bà ta toát mồ hôi lạnh sống lưng.


Liễu Thừa Phong thấy ánh mắt này của ông cụ, sắc mặt lập tức thay đổi, giơ tay tát Chung Hồng một bạt tai rồi mắng:

“Bà thì hiểu cái mẹ gì!”

“Bà muốn làm gì, đi tìm tập đoàn Huy Hành báo thù à? Người ta không lấy mạng bà đã là may mắn cho bà rồi, ở đó mà còn muốn báo thù!”

Chung Hồng bị chồng mình tát, tức đến nỗi hai mắt đỏ ngầu.

Nhưng thấy ánh mắt của Liễu Hồng Thanh, bà ta cũng không dám tranh cãi nhiều, xoay người cất bước ra khỏi phòng bệnh, giày cao gót gõ lên mặt đất vang lên tiếng “cộp cộp cộp”.

Liễu Nhược Hà thầm cảm thấy vui mừng, mặc dù cô không phải là người đánh bà ta nhưng cô cũng đã bớt giận đi rất nhiều. Cả nhà họ Liễu, ngoài Liễu Hồng Thanh thì cũng chỉ có Liễu Thừa Phong – chồng bà ta mới có thể trấn áp được Chung Hồng.

“Tử Thần, cháu phải chịu oan ức rồi, nhưng lần này vì gia tộc, cháu phải nhịn cục tức này”.

Liễu Hồng Thanh bước đến trước mặt Liễu Tử Thần, thận trọng nói với hắn.

“Ông yên tâm ạ, cháu không thể không biết tình hình nhà mình, chỉ cần có thể tiếp tục hợp tác với tập đoàn Huy Hành, cháu bị đánh một trận cũng không sao”.

Liễu Tử Thần không hổ là con trai của bác cả, biết rõ thời thế, càng giỏi nhìn sắc mặt người khác.

Dáng vẻ hi sinh bản thân để bảo vệ mọi người đã chiếm trọn thiện cảm của cả nhà.


“Vẫn là Tử Thần biết nghĩ cho chúng ta. Không giống vài người nào đó, chỉ biết có lợi cho công ty của mình, nào có nhớ đến những người bề trên như chúng ta”.

Cô ba Liễu Hân lại quái gở nói.

Vài người nào đó mà bà ta nói mặc dù không nhắc đến tên nhưng ánh mắt mọi người đều hướng về phía Liễu Nhược Hà. Hai năm nay, vẫn luôn là Liễu Nhược Hà kí hợp đồng, bàn chuyện hợp tác với Đoàn Thiên Hành. Hầu như lần nào cũng là công ty của Liễu Nhược Hà – công ty dưới trướng của nhà họ Liễu được hưởng nhiều quyền lợi nhất.

Mỗi lần Đoàn Thiên Hành đều sẽ đích thân bảo người đến đưa tiền vốn và rất nhiều nguồn lực cho Liễu Nhược Hà.

Điều này còn không rõ ràng sao? Lúc bàn chuyện hợp tác với Đoàn Thiên Hành, Liễu Nhược Hà lợi dụng mối quan hệ của mình và Đoàn Thiên Hành để trục lợi thêm cho bản thân.

Liễu Nhược Hà cúi đầu, mím môi, có trăm cái miệng để phản bác cô cũng không cãi được. Mỗi lần đều là cô thay mặt cả nhà họ Liễu để đi bàn chuyện hợp tác, chưa bao giờ trục lợi cho bản thân cô.

Hơn nữa Đoàn Thiên Hành cũng rất hào phóng, anh ta chưa bao giờ nói chữ ‘không’ với tất cả yêu cầu của Liễu Nhược Hà, thậm chí chưa từng hỏi gì hay có chút do dự nào. Liễu Nhược Hà cũng cảm thấy khó hiểu về chuyện này.

“Được rồi, mọi người trước tiên nên nghĩ thử xem hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì mà khiến Đoàn Thiên Hành hiểu lầm nhà họ Liễu chúng ta”.

“Nghĩ kĩ thử xem để dễ đi giải thích rõ ràng với người ta. Lần này tôi sẽ đích thân dẫn mọi người đến đó, dù có lỗi hay không, chúng ta cũng phải nhận lỗi với ông chủ Đoàn, không thể để cậu ta ngừng hợp tác với chúng ta”.

Liễu Hồng Thanh suy nghĩ hồi lâu, rồi nghiêm túc nói với mọi người.

Lúc này mọi người mới bình tĩnh lại, suy nghĩ xem hai ngày qua công ty mình có xảy ra sai sót gì không, ngay cả Liễu Nhược Hà cũng nghiêm túc suy nghĩ.

Nhưng một lúc lâu sau, không ai có thể kết luận được.

Còn Liễu Nhược Hà chợt nhớ đến câu nói của Nhạc Huy, lúc đó cô và Nhạc Huy vừa làm xong thủ tục ly hôn, Nhạc Huy nói:

“Nhạc Huy tôi nể mặt bà nội nên mới không đuổi cùng giết tận với nhà họ Liễu, các người tự đi mà xử lý đi”.


Lúc đó Liễu Nhược Hà chỉ cho rằng Nhạc Huy tức giận muốn hù dọa cô.

Bây giờ Liễu Nhược Hà đột nhiên cảm thấy hơi kì lạ, tại sao sáng nay Nhạc Huy vừa nói câu này thì buổi chiều tập đoàn Huy Hành đã ngừng hợp tác với họ?

“Không, không thể nào, không thể nào là vì anh ta. Anh ta chỉ là một tên vô dụng, ăn không ở không trong nhà chúng ta…”.

“Anh ta có bản lĩnh gì để làm ra chuyện như vậy chứ…”

Liễu Nhược Hà toát mồ hôi lạnh, cô không muốn tin vào khả năng này.

Không phải cô không tin mà là Nhạc Huy không thể khiến tập đoàn Huy Hành làm như vậy, anh có thân phận gì, có khả năng gì?

Cùng lúc đó, Liễu Hồng Thanh cũng đột nhiên nhớ đến chuyện xảy ra trong bữa tiệc mừng thọ của mình ngày hôm qua.

Nếu muốn nói đã xảy ra chuyện lớn gì trong hai ngày qua thì cũng chỉ có chuyện này.

Nhạc Huy!

“Không thể nào! Không thể là nó!”

Sắc mặt Liễu Hồng Thanh thay đổi rõ rệt, lông mày nhíu chặt và kích động nói.

Nghe ông ta nói vậy, mọi người vội hỏi ‘nó’ này là ai.

Liễu Hồng Thanh nhìn mọi người, da đầu tê dại:

“Chẳng lẽ… là vì Nhạc Huy…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.