Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 43: Nhạc Huy là vị quý nhân đó sao?


Đọc truyện Sự Trả Thù Ngọt Ngào – Thiên Thiên – Chương 43: Nhạc Huy là vị quý nhân đó sao?

Nghe Liễu Tử Thần nhắc đến tên Nhạc Huy, tất cả mọi người đều cười ra nước mắt.

“Thôi dẹp đi, cháu nói Nhạc Huy là quý nhân đã giúp Nhược Hà sao? Nếu cậu ta là quý nhân thật sự thì sẽ không đến nhà họ Liễu chúng ta ở rể!”

“Tên đó đúng là vô tích sự, ngoại trừ biết sửa ống nước, thông cống cho chúng ta thì còn làm được trò trống gì?”

“Đoàn Thiên Hành người ta là ông chủ tập đoàn Huy Hành, kẻ kém cỏi như Nhạc Huy, còn không bằng chúng ta, làm sao có chuyện quen biết Đoàn Thiên Hành chứ. Tử Thần, chú thấy cháu nghĩ nhiều rồi, ha ha!”

Liễu Tử Thần nghe xong, cười mỉa mai, nói.

“Đây là suy đoán của cháu thôi, mọi người nghĩ xem, Nhạc Huy quả thật là người mà nhà họ Liễu chúng ta ai ai cũng biết”.

“Hơn nữa nếu nói ai quan tâm Nhược Hà nhất, đương nhiên là người chồng này rồi”.

“Tất nhiên, cháu chỉ thuận miệng nói vậy thôi, mọi người không cần cho là thật, cháu cảm thấy khả năng là tên đó không cao lắm”.

Liễu Hồng Thanh lạnh lùng nói.

“Đương nhiên không thể là thằng nhóc đó rồi, nó là cái thá gì chứ, nó xứng quen biết với Đoàn Thiên Hành sao?”

“Đừng nói là giúp đỡ Nhược Hà, nó tốt nghiệp hai năm nay, nếu không phải nhà họ Liễu chúng ta và Nhược Hà nuôi thì nó đã chết từ lâu rồi!”

Nghe mọi người bàn luận, Liễu Nhược Hà bất giác nhíu mày.

Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ cùng bọn họ trách móc Nhạc Huy, nhưng hiện tại, nghe mấy người này trách mắng anh, trong lòng cô lại thấy có ác cảm với họ.

Nhưng lời nói của Liễu Tử Thần đã nhắc nhở cô.

Cô vẫn còn nhớ lúc trước Trần Ngọc Đình luôn khuyên cô làm lành với Nhạc Huy, hơn nữa khi Trần Ngọc Đình nhắc đến Nhạc Huy, giọng điệu tràn đầy ý tâng bốc…

Liễu Nhược Hà không biết có phải cảm giác của mình sai hay không, nhưng cô vẫn nhớ lần ở quán cafe, Trần Ngọc Đình đã lỡ lời hay do nguyên nhân khác, có vẻ như Nhạc Huy còn có một thân phận mà cô không biết.


Lẽ nào thân phận khác của Nhạc Huy, chính là quý nhân trong lời Đoàn Thiên Hành?

“Không phải chứ…”

Liễu Nhược Hà đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kì lạ, khiến cô không dám tin nhưng lại làm cô hơi nghi ngờ.

Vả lại theo những gì Đoàn Thiên Hành đã nói, vị quý nhân này đúng là có phần khá giống Nhạc Huy.

Liễu Nhược Hà cảm thấy Trần Ngọc Đình nhất định biết điều gì đó, cô định tìm cơ hội gặp Trần Ngọc Đình hỏi chi tiết hơn.

“Nhược Hà, cháu đang nghĩ gì vậy, không phải cháu cũng cho rằng quý nhân kia là Nhạc Huy đấy chứ?”

Liễu Hồng Thanh thấy Liễu Nhược Hà ngẩn người liền gọi cô.

Vẻ mặt Liễu Nhược Hà hơi bối rối nói.

“Cháu cũng không biết, cháu hơi nghi ngờ là anh ấy…”

Liễu Hồng Thanh nghe vậy, cười mỉa mai, nói.

“Con bé ngốc nghếch, đừng suy đoán linh tinh nữa, sao có thể là thằng nhóc đó được”.

“Đừng quên, bây giờ cháu đã có chồng sắp cưới rồi, đừng nghĩ đến tên vô ơn bạc nghĩa đó nữa. Lý Hạo Dương kia rất ưu tú, thật ra hôm qua ông đã đến nhà cháu và bàn bạc chuyện kết hôn của hai đứa với mẹ cháu rồi”.

“Hai đứa không còn trẻ nữa, nên kết hôn càng sớm càng tốt, đến lúc đó thằng bé Hạo Dương có thể giúp đỡ nhà họ Liễu chúng ta”.

Nghe Liễu Hồng Thanh nói vậy, sắc mặt Liễu Nhược Hà liền thay đổi.

“Kết… kết hôn?”


Liễu Hồng Thanh khẽ gật đầu.

“Đúng vậy, kết hôn sớm là tốt nhất, cháu không phải suy nghĩ lung tung”.

“Nhà họ Liễu chúng ta chuẩn bị của hồi môn cho cháu xong cả rồi, chắc chắn sẽ không khiến cháu mất mặt”.

Bỗng nhiên Liễu Nhược Hà như rơi vào hầm băng, cô cảm thấy cuộc sống của cô bị người lớn kiểm soát toàn bộ. Vu Tiểu Tuệ ép cô hẹn hò với Lý Hạo Dương, ông nội ép cô kết hôn với anh ta, sau này có phải sẽ ép cô sớm sinh con? Ép cô lấy tiền từ Lý Hạo Dương về trợ cấp cho nhà họ Liễu?

Cô vừa nghĩ tới đây, Vu Tiểu Tuệ và Liễu Phong cũng vừa đến.

Nghe nói công ty của Liễu Nhược Hà có thể tiếp tục hợp tác với tập đoàn Huy Hành, mà Liễu Nhược Hà vẫn tiếp tục là người phụ trách công ty. Hai người họ vui mừng vô cùng, bây giờ địa vị của gia đình bọn họ ở nhà họ Liễu đã tăng vọt, từ chỗ thấp nhất lên đến nơi cao nhất.

Sau này ở nhà họ Liễu, đoán chừng trừ cháu đích tôn của ông cụ ra thì địa vị gia đình họ là cao nhất.

“Tốt quá, tốt quá rồi! Nhược Hà, con gái ngoan của mẹ, con quá giỏi, mẹ tự hào vì con!”

Vu Tiểu Tuệ vừa đến liền kéo tay Liễu Nhược Hà cười nói vui vẻ, hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt Liễu Nhược Hà đã trở nên lạnh lùng.

Vào lúc này, các thành viên khác của nhà họ Liễu cũng bắt đầu tạo dựng quan hệ với gia đình Vu Tiểu Tuệ.

“Tiểu Tuệ, sao thím có thể sinh ra một cô con gái ngoan ngoãn như Nhược Hà vậy, ai nói con gái không bằng con trai, tôi thấy sinh con gái tốt hơn con trai bao nhiêu, Nhược Hà nhà thím thật sự có tiền đồ”.

Liễu Thừa Giang cười nói.

Vu Tiểu Tuệ cười đến không thể khép miệng, nói: “Anh hai, xem anh nói này, con nhóc Nhược Hà này nhà chúng tôi đúng là không chịu thua kém ai, con bé biết bố mẹ cực khổ, đương nhiên phải nỗ lực nhiều hơn”.

“Chú Tư, tôi nghe nói công ty thứ ba của Hạo Dương đã thành lập rồi. Cậu con rể này nhà chú được đó, sau này chú là em trai, đừng quên mất mấy anh chị em nhà chúng ta”.


Ngay đến anh cả Liễu Thừa Phong cũng nịnh nọt Liễu Phong.

Lúc này Liễu Phong đang bị một đám người nhà họ Liễu vây quanh, khen ngợi tâng bốc. Liễu Phong chưa từng nhận được đối đãi như vậy, hệt như một kẻ ăn mày đột nhiên biến thành hoàng đế, được yêu thương mà lo sợ.

“Anh cả, anh khách sáo quá, chúng ta đều là người một nhà, đương nhiên có phúc cùng hưởng”, Liễu Phong cười vui vẻ nói.

Nhìn cảnh người nhà họ Liễu “vui vẻ hòa thuận”, trong lòng Liễu Nhược Hà nguội lạnh.

Ở nhà họ Liễu, chẳng có một ai quan tâm đến suy nghĩ và cảm xúc của cô. Kể cả bố mẹ cô cũng lợi dụng cô để giành lợi ích mà thôi, e rằng còn muốn hi sinh hạnh phúc cả đời của cô.

Nhưng trong hoàn cảnh này, cô không dám phản kháng, không dám lên tiếng vì bản thân mình.

Cô không hề nghi ngờ, nếu lúc này cô nói mình không muốn kết hôn với Lý Hạo Dương, nhất định sẽ bị đám người này công kích. Cô sẽ lại giống như lần trước ở bệnh viện, bị người nhà họ Liễu xúm lại ép buộc.

Lần trước có Nhạc Huy đến cứu cô, lần này anh không thể lại xuất hiện kịp thời được.

Cô chỉ có thể nhẫn nhịn trước, chờ qua hai ngày bận rộn, cô sẽ chủ động hẹn gặp Lý Hạo Dương, nói rõ ràng với hắn. Suy cho cùng đây là chuyện của hai người, chỉ cần thuyết phục Lý Hạo Dương để Lý Hạo Dương chủ động từ bỏ, thì cho dù Vu Tiểu Tuệ và Liễu Hồng Thanh muốn ép cô, cũng không có cách nào ép được.

Hai ngày tiếp theo, Liễu Nhược Hà dường như bận đến không có thời gian ăn uống, nghỉ ngơi.

Công ty ngoài việc tuyển thêm nhân viên mới, còn có rất nhiều việc cần xử lý, cần chuẩn bị trước khi mở cửa.

Đại khái bận rộn khoảng ba đến năm ngày, cuối cùng không phụ công sức nỗ lực của Liễu Nhược Hà, công ty Hưng Nhược đã mở cửa trở lại.

Ngày thứ hai sau khai trương, Liễu Nhược Hà tê liệt ngồi trong văn phòng thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng mệt nhưng cũng xứng đáng.

“Tốt quá rồi, công ty mở cửa trở lại, mình nhất định phải làm việc thật chăm chỉ”.

“Cho dù hôn nhân thất bại, nhưng sự nghiệp không thể thất bại, mình phải tiết kiệm tiền, sau này thành lập một công ty riêng!”

Liễu Nhược Hà tràn đầy khát vọng về tương lai, hiện tại công việc của công ty gần như đã ổn định, cô dự định gọi điện cho Lý Hạo Dương, hẹn hắn ra nói chuyện rõ ràng.

Đã không thích người ta, thì nên nói rõ ràng từ sớm, nếu không sẽ phí thời gian lại còn làm tổn thương tình cảm của họ.


Sau khi cuộc gọi kết nối, giọng nói dịu dàng của Lý Hạo Dương vang lên trong điện thoại.

“Nhược Hà, cuối cùng em cũng chịu gọi cho anh rồi?”

Liễu Nhược Hà hơi ngại ngùng, cười nói.

“Xin lỗi, công ty của tôi mới khai trương, mấy ngày nay luôn rất bận”.

Lý Hạo Dương cười.

“Anh có nghe nói rồi, vì vậy mới không gọi điện quấy rầy em, chúc mừng em nhé Nhược Hà”.

“Vậy bây giờ em có rảnh không, anh muốn gặp em”.

Liễu Nhược Hà im lặng hai giây, rồi nói.

“Tôi cũng đang định gặp anh, chúng ta hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt đi”.

Thấy Liễu Nhược Hà chủ động, Lý Hạo Dương hết sức vui mừng, vội nói.

“Thế này đi, anh đến công ty em xem chút, anh chưa đến công ty em lần nào”.

“Sau đó chúng ta cùng ra ngoài, tìm một chỗ uống trà chiều, em thấy được không?”

Liễu Nhược Hà nghe xong, hít sâu một hơi, chột dạ nói.

“Được, tôi chờ anh ở công ty”.

Sau khi tắt máy, Liễu Nhược Hà không khỏi thở dài, cảm thấy hơi áy náy với Lý Hạo Dương.

“Xin lỗi, Hạo Dương, dưa chín ép không ngọt”.

“Tôi tin anh sẽ có sự lựa chọn tốt hơn”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.