Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 17: Vợ con đối xử với con rất tốt


Đọc truyện Sự Trả Thù Ngọt Ngào – Thiên Thiên – Chương 17: Vợ con đối xử với con rất tốt

Mấy ngày nay, Lý Hạo Dương nói được làm được, quả nhiên mỗi ngày đều tặng hoa hồng cho Liễu Nhược Hà.

Chỉ cần là phụ nữ, thì sẽ ngã gục trước sự lãng mạn của Lý Hạo Dương, chưa cần nói đến chuyện hắn có vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, lại còn vừa có tài vừa có thực lực. Đàn ông như vậy, nói thẳng ra, chính là bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái.

Nhưng hai ngày nay, Liễu Nhược Hà chỉ một mực nghĩ về Nhạc Huy. Cô không biết tại sao mình nghĩ nhiều như vậy, nhưng không dừng lại được, nghĩ từng li từng tí về lúc sống cùng anh.

Cô nhận ra, đúng như Trần Ngọc Đình nói, quả thật cô hơi quá đáng với Nhạc Huy.

Nhưng hai người họ đã ly hôn, nên sự quá đáng trước kia còn có thế làm gì nữa, cứ coi như là không có cơ hội bù đắp đi.

Hơn nữa, hai ngày vừa rồi Liễu Phong và Vu Tiểu Tuệ tăng sức ép lên cô, bắt cô phải đi hẹn hò với Lý Hạo Dương, buộc cô đồng ý đến với Lý Hạo Dương. Bản tính cô vốn là người con gái mềm yếu, dưới áp lực do bố mẹ tạo ra, cuối cùng cô cũng thỏa hiệp.

“Nhược Hà, em đồng ý ra ngoài ăn cơm với anh khiến anh rất vui”.

“Hôm nay, tan làm xong anh sẽ đón em, chúng ta đến nhà hàng Vân Đỉnh sang trọng nhất Sở Châu. Anh nhất định sẽ khiến em ấn tượng với bữa ăn lung linh ánh nến này”.

Lý Hạo Dương kích động nói, đặt hoa hồng vào tay Liễu Nhược Hà.

Lần này, không nhờ Vu Tiểu Tuệ nhận thay nữa, mà cô chủ động nhận lấy.

Cô xấu hổ cười, trong lòng dấy lên chút cảm động, nói:

“Cảm ơn anh, Hạo Dương”.

Tiếng “Hạo Dương” này khiến tim Lý Hạo Dương nhảy nhót không ngừng, càng quyết tâm tối nay phải đưa cô đến nhà hàng.

Nhưng hắn biết không thể nóng vội với những cô gái như này, nên đành kìm nén cảm xúc, chỉ mỉm cười nói:

“Vậy tối này chúng ta gặp nhau nhé, Nhược Hà”.


Sáu giờ chiều hôm đó, trực thăng riêng của Nhạc Thiên Hùng hạ cánh xuống sân bay ở thành phố Sở Châu.

Đoàn Thiên Hành tự mình lái xe, đưa Nhạc Huy đến sân bay để đón Nhạc Thiên Hùng và mẹ của anh – Lâm Phương Như.

Ở nước Hoa, không quá hai chục người có trực thăng riêng, Nhạc Thiên Hùng là một trong số đó. Trực thăng riêng của ông được mua từ nước ngoài. Một chuyến bay đã tốn đến hai mươi nghìn tệ tiền nhiên liệu, đậu ở sân bay một đêm cũng mất khoảng hai mươi nghìn tệ nữa.

Một chuyến bay của trực thăng cá nhân tốn phải một trăm nghìn trở lên.

Nên những nhà giàu thông thường không chơi được nổi loại thú vui này. Vậy mà với Nhạc Thiên Hùng, chiếc trực thăng này chỉ là thứ phương tiện để ông ấy di chuyển, là thứ đồ chơi cá nhân.

“Con trai gầy đi rồi!”

Nhạc Thiên Hùng vừa xuống khỏi trực thăng, ông ấy đi ngay ra chỗ Nhạc Huy đang được hàng chục bảo vệ vây quanh, rồi ôm chầm lấy anh.

Nhạc Huy là con trai độc nhất của ông, nên ông dành trọn tình yêu thương và hi vọng lên Nhạc Huy. Nhưng đứa con trai này của ông không thích con đường tầm thường, không muốn làm cậu ấm nhà họ Nhạc, lại chạy đến nhà người khác ở rể.

“Con trai, mau để mẹ nhìn chút nào, con gầy thành dạng gì thế này”.

Lâm Phương Như cũng nhanh chóng chạy tới, xoay mặt Nhạc Huy hết sang trái lại sang phải, nước mắt bà ấy không ngừng rơi.

“Con nhìn con xem, bảo ở nhà thì không nghe, cứ chạy đến chỗ này, đến bản thân cũng chăm sóc không tốt”, Lâm Phương Như đau lòng khóc.

Nhạc Huy cười khổ sở, ôm bà rồi nói.

“Mẹ, bố, con gầy chỗ nào”.

“Ngày nào con cũng tập luyện, đây là giữ vóc dáng. Là cậu ấm của nhà họ Nhạc, nên con muốn chú ý đến hình tượng hơn”.

Đoàn Thiên Hành bên cạnh nghe vậy, trong lòng thầm thở dài. Nếu Nhạc Thiên Hùng và Lâm Phương Như biết hai năm vừa rồi Nhạc Huy ở nhà họ Liễu thế nào, hẳn sẽ đau lòng lắm. Với tính cách của Nhạc Thiên Hùng, khéo còn cho trăm người vệ sĩ đến san bằng nhà họ Liễu.


Nhưng trước khi tới đây, Nhạc Huy đã dặn dò anh ta, không kể lại chuyện hai năm nay với bố mẹ anh.

Đến cả chuyện ly hôn cũng vậy.

“Thật sao”, Nhạc Thiên Hùng nhìn Nhạc Huy, cẩn thận quan sát anh hai giây. Có câu nói “Hiểu con không ai bằng bố”, nhìn đôi mắt ửng đỏ với sự mệt mỏi, trong lòng ông ấy hoài nghi.

Nhạc Huy thấy vậy thì hơi chột dạ, cười trừ:

“Con lớn rồi, con không còn bé nữa. Con biết tự chăm sóc bản thân, mà con còn có vợ nữa, cô ấy đối xử với con rất tốt”.

Nhạc Thiên Hùng nghe thấy thế thì nhìn sang phía Đoàn Thiên Hành:

“Thiên Hành, nó nói thật không?”

Đoàn Thiên Hành gật đầu liên tục:

“Thật, đương nhiên là thật”.

“Chú Hùng, cô Phương, có cháu ở Sở Châu, sao cháu có thể để đại ca chịu khổ được”.

Nhạc Thiên Hùng cười khẩy, nhìn hai người họ, nói:

“Hai thanh niên bọn cậu cùng một phe, thì tôi còn hỏi ra được manh mối gì sao?”

“Được rồi, đi ăn trước đã. Hôm nay sắp có một hội nghị quan trọng diễn ra, nên bố và mẹ cho đến tối sẽ không ăn cơm đâu”.

Nhạc Huy vội nói:

“Vậy chúng ta đi ăn ở nhà hàng Vân Đỉnh. Chỗ đó có món phương Bắc mà bố thích nhất”.


“Thiên Hành, cậu gọi cho ông chủ nhà hàng Vân Đỉnh, bảo ông ta để trống tầng ba ra”.

Đoàn Thiên Hành gật đầu, vội vàng sang một bên gọi điện thoại.

Nhạc Thiên Hùng nói với mấy người vệ sĩ:

“Các anh ra mấy chỗ gần nhà hàng nghỉ ngơi, không cần đi theo tôi”.

“Tôi muốn đi ăn cơm cùng con trai”.

Mấy người vệ sĩ trố mắt nhìn nhau. Bọn họ là vệ sĩ, muốn gần bên để bảo vệ Nhạc Thiên Hùng an toàn. Vì ông ấy là chủ nhân của nhà họ Nhạc, là nhân vật quan trọng của nước Hoa, thân phận cao quý, nên sau lưng không biết có bao nhiêu người muốn lấy mạng ông ấy.

“Ông chủ, ông Kỳ đã dặn chúng tôi phải bên cạnh bảo vệ ông an toàn”.

“Bây giờ ông Kỳ không có ở đây, chúng tôi không dám rời khỏi ông”.

Một người vệ sĩ lên tiếng.

Ông Kỳ là vệ sĩ của ông nội của Nhạc Huy – Nhạc Chấn Đình. Sau khi Nhạc Chấn Đình qua đời, ông Kỳ trở thành vệ sĩ của Nhạc Thiên Hùng.

Ông lão ấy mấy chục năm giúp nhà họ Nhạc, lúc còn trẻ thì theo Nhạc Chấn Đình. Ông ấy là một cao thủ võ công tuyệt đỉnh, nếu không đã không bảo vệ được hai đời ông chủ nhà họ Nhạc.

Nhạc Thiên Hùng cười nói:

“Lúc trở về, các cậu tiện hỏi ông Kỳ, đệ tử thân truyền duy nhất của ông ấy – Nhạc Huy, võ công rốt cuộc lợi hại như nào”.

Người vệ sĩ kia ngẩn người, nhìn Nhạc Huy với sự khó tin, sau đó vội cúi người chào:

“Cậu chủ là đệ tử thân truyền của ôngKỳ, thất lễ rồi”.

Nhạc Huy nhếch miệng, nói:

“Mọi người tìm khách sạn nghỉ ngơi cho khỏe, cứ giao sự an toàn của bố cho chúng tôi phụ trách”.


Nhà hàng Vân Đỉnh năm nay mới mở chi nhánh lớn.

Nghe nói ông chủ là người vùng Sở Châu, có rất nhiều chi nhánh khác của Vân Đỉnh, ở Sở Châu cũng có một nhà hàng.

Nhà hàng này là nhà hàng đẳng cấp, nổi tiếng khắp cả nước, nằm trong khu trung tâm mua sắm lớn nhất ở Sở Châu, mà trung tâm mua sắm này thuộc sở hữu của tập đoàn Huy Hành.

“Hạo Dương, tôi nhớ nhà hàng đó đắt tiền lắm, hay chúng ta đổi nhà hàng khác đỡ tốn kém hơn”.

Đến cửa nhà hàng Vân Đỉnh, Liễu Nhược Hà hơi sợ hãi.

Vừa đi tới cửa, cô đã cảm nhận được sự xa xỉ của chỗ nãy, cảm thấy nơi đây hoàn toàn xa lạ với cô.

Lúc ở nhà họ Liễu, dù là quản lý một công ty, nhưng thực chất lương tháng của cô không nhiều như mấy người giám đốc, nên cô rất nghèo. Nếu có tiền, cô đã không tự ti như vậy.

“Sao phải đổi?”, Lý Hạo Dương bật cười, ánh mắt sâu xa nhìn Liễu Nhược Hà: “Anh thấy em xứng đáng những gì tốt đẹp nhất”.

“Nhà hàng này rất khó để đặt chỗ, may mà anh quen biết giám đốc ở đây. Anh bỏ năm trăm ngàn để đặt một tầng, yêu cầu bọn họ trang trí trước thời hạn. Vì lần nãy là bữa ăn tối lãng mạn nên anh phải chuẩn bị đầy đủ”.

“Nhược Hà, em có thể giữ thể diện cho anh được không? Chúng ta mau vào thôi”.

Thấy Lý Hạo Dương ân cần như vậy, trong phút chốc Liễu Nhược Hà hơi dao động.

Cô đỏ mặt, lặng lẽ đi theo Lý Hạo Dương vào nhà hàng.

Nhà hàng này có tổng cộng ba tầng, tầng trên cùng là để những người có tiền mở party. Nghe nói thuê toàn bộ diện tích thì ít nhất cũng phải đến ba trăm ngàn.

Xem ra Lý Hạo Dương đúng là chịu chi.

Người phục vụ nhiệt tình dẫn hai người họ lên tầng ba.

Lúc đèn được bật lên, cảnh tượng trước mắt khiến Liễu Nhược Hà ngây người. Cô không nhịn được, che miệng, run rẩy nói:

“Đẹp… đẹp quá”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.