Đọc truyện Sự Trả Thù Ngọt Ngào – Thiên Thiên – Chương 156: Tìm được kẻ lừa gạt
Sau một giờ lái xe, Nhạc Huy đã đến gần ngôi làng ở ngoại ô thành phố.
Theo vị trí mà người đó chỉ định, Nhạc Huy đỗ xe dưới gốc cây thứ sáu gần lối vào của ngôi làng. Bầu trời đã về khuya, dưới ngọn đèn đường, một gã đàn ông cực kỳ nhếch nhác đang đứng ở dưới gốc cây to.
Nhạc Huy xuống xe liền đi về phía hắn, gã đàn ông nhìn thấy Nhạc Huy lái một chiếc Bentley vì lập tức giật mình.
“Là anh gọi điện cho tôi sao?”, Nhạc Huy đi đến, bình thản hỏi.
“Đại ca, anh… anh lái xe Bentley, anh có rất nhiều tiền phải không?”, có lẽ là do khí thế của Nhạc Huy quá mạnh mẽ, khiến gã đàn ông kia càng thêm căng thẳng.
“Đúng vậy, tôi không thiếu tiền nên chỉ cần anh nói cho tôi thông tin chính xác thì mười triệu sẽ là của anh”, Nhạc Huy nói.
“Vậy tiền đâu, anh có mang theo tiền không?”, gã đàn ông hỏi.
Nhạc Huy mở cửa xe, lấy từng chiếc vali ra, mở ra cho hắn xem.
Bên trong vali đó, tất cả đều là tiền, xếp đầy ắp, anh chậm rãi lấy ra tận mấy vali tiền. Người đó nhìn chằm chằm không thể chớp mắt, hai chân nhũn ra, cả đời này hắn chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
Hắn đang định vồ lấy, thì Nhạc Huy lập tức đóng vali lại, rồi ném vào trong xe.
“Đại ca, tiền này… không phải của tôi sao?”, gã đó kích động hỏi.
Nhạc Huy cười khẩy:
“Anh nói nó là của anh thì là của anh sao? Người kia đâu?”
“Dựa vào cái gì mà tôi phải tin những lời anh nói là sự thật, nếu anh lừa gạt tôi, thì mười triệu này của tôi chẳng phải là sẽ mất trắng à?”
“Anh phải dẫn tôi đi gặp hắn trước, sau khi tôi xác nhận xong thì số tiền này mới là của anh, tôi sẽ đưa anh không thiếu một đồng nào cả. Tôi cũng nói rồi, tôi không thiếu tiền, mười triệu này chỉ là một con số nhỏ đối với tôi mà thôi nên anh không cần lo lắng chuyện tôi không trả tiền cho anh”.
Khi gã đàn ông nghe thấy vậy thì hơi do dự và hỏi:
“Đại ca, nếu anh tìm được hắn rồi, thì anh… sẽ làm gì hắn?”
Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của gã đàn ông và câu hỏi đột ngột này của hắn khiến Nhạc Huy có thể nhìn ra được chuyện này có gì đó không đúng lắm, anh không trả lời, mà hỏi ngược lại:
“Anh chỉ cần quan tâm đến chuyện kiếm được tiền, hỏi nhiều như vậy để làm gì, người kia là gì của anh? Anh có quan hệ gì với hắn?”
Gã đàn ông nghe thấy vậy lập tức căng thẳng hơn.
“Bạn bè?”, Nhạc Huy lại hỏi.
“Người nhà?”
Câu hỏi cuối cùng, khiến cả cơ thể của gã đàn ông đều run lên cầm cập.
“Tôi không quan tâm anh là ai, nói cho tôi biết hắn đang ở đâu!”, Nhạc Huy tức giận, túm lấy cổ của gã đàn ông, rồi đập đầu của hắn lên nắp đậy phía trước của xe:
“Anh còn muốn lấy mười triệu này nữa không? Hả?”
Gã đàn ông này trông có vẻ còn trẻ, bị Nhạc Huy dọa sợ đến mức phát khóc, hắn vội nói:
“Hắn là anh họ của tôi, là anh họ của tôi!”
“Tôi dẫn anh đi, bây giờ liền dẫn anh đi, chỉ cần anh đưa mười triệu đó cho tôi!”
Nhạc Huy nghe thấy vậy liền nhíu mày thật chặt, túm lấy hắn nhét vào trong xe, sau đó lái xe đi vào ngôi làng nhỏ.
…
Ở trong xe, Nhạc Huy biết được gã đàn ông này tên là Lưu Tùng, anh họ của hắn cũng chính là kẻ lừa đảo tên là Tiền Thủ Phúc.
“Lưu Tùng, anh nghe cho rõ đây, chỉ cần anh thành thật, thì tiền sẽ là của anh”.
“Nếu anh dám giở trò, hoặc là bí mật báo tin cho người anh họ của anh để hắn trốn thoát, thì tôi đâm chết anh bằng một dao”.
Nhạc Huy vừa lái xe vừa nói.
Lưu Tùng ngồi ở ghế lái phụ, bị dọa sợ không dám nhúc nhích, run rẩy nói:
“Đại ca, anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không giở trò”.
“Vì muốn có mười triệu này mà phản bội anh họ rồi, sao tôi có thể thông báo cho anh ta được chứ”.
Nhạc Huy gật đầu:
“Tôi thích những người thông minh, anh nói tình tình cụ thể cho tôi nghe xem nào”.
Lưu Tùng hít một hơi thật sâu và nói:
“Lần trước tôi và anh họ lừa xong người cuối cùng liền bỏ trốn luôn, không ngờ chuyện này lại trở nên ầm ĩ như vậy, cảnh sát vẫn luôn truy tìm chúng tôi. Vậy nên chúng tôi mới trốn ở đây, ngôi làng nhỏ này có đường lối đi lại vòng vèo phức tạp, thể loại trường phái học thuật nào cũng có, cũng coi như là không có người quản lý”.
“Tôi và anh họ sống tận sâu bên trong cùng của ngôi làng, bây giờ chắc chắn là anh ta đang chơi game ở nhà, lát nữa tôi đưa chìa khóa cho anh đi vào trong, chắc chắn có thể bắt được anh ta”.
Lúc này xe đã dừng ở dưới tòa nhà, Nhạc Huy nói:
“Được, anh ở trong xe đi, đừng đi đâu cả”.
Giọng điệu của Nhạc Huy bình tĩnh đến mức kỳ quái, trong đêm tối, cả cơ thể anh đều hiện lên vẻ u ám. Nhưng cái tên Lưu Tùng kia vẫn luôn nghĩ đến mười triệu kia nên không hề nhận ra vẻ kỳ lạ của Nhạc Huy.
“Tôi phải lên trên xác nhận xem hắn có phải là kẻ lừa gạt kia không đã, sau đó mới đưa tiền cho anh, cho nên tạm thời anh cứ ở trong xe đi”.
Nói xong, Nhạc Huy cầm chìa khóa xuống xe, sau khi xuống xong còn thuận tay khóa cửa xe lại.
Anh quay lưng lại với cửa xe, vẻ mặt hờ hững. Lưu Tùng và Tiền Thủ Phúc cùng nhau lừa gạt Trần Ngọc Đình, anh sao có thể buông tha cho hai kẻ này được?
Nhạc Huy đi lên lầu, đến trước cửa nhà của Tiền Thủ Phúc và lấy chìa khóa ra để mở cửa.
Trong phòng có mùi ẩm mốc và khó chịu, đây là căn hộ có một phòng khách và một phòng ngủ. Lúc này trong phòng ngủ vang đến giọng nói giận dữ của một gã đàn ông:
“Lưu Tùng, con mẹ cậu, muộn như vậy còn ra ngoài, đi kiếm gái sao?”
“Tôi đã nói với cậu là tình hình gần đây đang rất gắt gao, nhàn rỗi thì đừng có chạy lung tung, cậu sợ cảnh sát không tìm ra chúng ta có phải không?”
Nhạc Huy lấy con dao ở thắt lưng ra và đóng cửa lại, anh để lưỡi dao ngược về phía sau rồi sải bước vào phòng.
“Mẹ kiếp!, anh là ai, sao anh lại vào nhà tôi, anh muốn làm gì?”
Sau khi Nhạc Huy bước vào, bên trong truyền ra một tiếng hét kinh ngạc, tiếp theo là tiếng đánh nhau.
Tên Tiền Thủ Phúc này là người lăn lộn trên giang hồ, cũng là người có thể đánh nhau, hơn nữa gan cũng lớn, nếu không thì cũng không thể là người cho vay nặng lãi được. Nhưng khi hắn rơi vào tay Nhạc Huy thì hắn không phải đối thủ của anh, mà bị Nhạc Huy đánh đuổi chạy tán loạn khắp phòng, chân bị trúng ba nhát dao, cuối cùng quỳ xuống đất cầu xin buông tha.
“Đại ca, đại ca, đừng đánh, đừng đánh nữa, rốt cuộc anh là ai?”
“Anh muốn làm gì? Có phải là cướp của không, muốn tiền có phải không?”
Tiền Thủ Phúc quỳ trong phòng khách, khóc lóc và cầu xin lòng buông tha.
Nhạc Huy thu dao lại, tát một cái vào mặt hắn, khiến một chiếc răng cửa của hắn bay thẳng ra ngoài.
“Có phải anh và em họ của anh đã làm vụ lừa đảo 513?”, Nhạc Huy đứng trước mặt hắn, lạnh lùng hỏi.
Mặc dù Tiền Thủ Phúc sợ bị Nhạc Huy đánh, nhưng hắn đâu dám thừa nhận chuyện này là do hắn làm, hắn vội vàng lắc đầu phủ nhận:
“Đại ca, vụ án lừa đảo 513 gì, anh có tìm nhầm người không?”
Nhạc Huy nghe thấy vậy, cũng không nôn nóng, anh bình tĩnh nói:
“Tôi không muốn nói nhiều với anh, anh cứ nói thẳng đi. Trong số mấy người mà các người lừa đảo đó, có một người tên Trần Ngọc Đình chính là bạn gái của tôi, anh có nhớ cái tên Trần Ngọc Đình chứ?”
Tiền Thủ Phúc khi nghe đến cái tên này thì lập tức sững sờ. Trong số mấy người mà hắn lừa gạt, thì Trần Ngọc Đình lại là người xinh đẹp nhất, sao hắn có thể không nhớ được.
“Nhìn biểu cảm này của anh thì có vẻ vẫn chưa quên, bây giờ tôi đang tìm tung tích bạn gái của tôi, anh phải nói rõ tất cả mọi chuyện cho tôi. Tôi không phải cảnh sát, không cần thiết phải bắt anh ngồi tù, nhưng bởi vì tôi không phải là cảnh sát nên sẽ không nói chuyện lý lẽ pháp luật gì với anh. Nếu anh dám giở trò chơi khăm tôi, khiến tôi phải rút dao ra thì khi đó tôi sẽ không đâm vào cái đùi này của anh, mà chính là đâm vào cổ của anh”.
“Tôi cho anh một phút để suy nghĩ, rốt cuộc có muốn nói thật hay không?”
Dứt lời, Nhạc Huy cầm một cái ghế đẩu ngồi trước mặt Tiền Thủ Phúc, chờ hắn nói sự thật.