Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 146: Bữa tiệc sinh nhật chưa từng có


Đọc truyện Sự Trả Thù Ngọt Ngào – Thiên Thiên – Chương 146: Bữa tiệc sinh nhật chưa từng có

Đương nhiên trong lòng tổng giám đốc khách sạn vô cùng hoảng loạn, Thạch Vũ Hàng nói với anh ta tối nay có một người đẹp tên Hạ Chi Dao muốn tổ chức tiệc sinh nhật.

Hơn nữa cô Hạ này còn là bạn của chủ tịch Nhạc, do đó Thạch Vũ Hàng đã bảo bọn họ phải chuẩn bị buổi tiệc sinh nhật thật tốt. Nhưng Thạch Vũ Hàng không nói cho anh ta biết Hạ Chi Dao trông như thế nào, bọn họ cũng chưa từng gặp Hạ Chi Dao.

Thấy đã đến giờ rồi mà nhân vật của buổi tiệc sinh nhật hôm nay vẫn chưa đến nên tổng giám đốc khách sạn không khỏi luống cuống. Anh ta sợ đến lúc đó không chiêu đãi Hạ Chi Dao và bạn bè của cô chu đáo thì sẽ bị Thạch Vũ Hàng và Nhạc Huy khiển trách.

Vì thế anh ta cứ đứng đợi trong đại sảnh của khách sạn, sau đó đã nhìn thấy đám người Hạ Chi Dao cũng đợi bên lề đường.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, thấy cô Hạ vẫn chưa đến nên anh ta chỉ đành chạy ra hỏi ở đây có ai là Hạ Chi Dao không.

“Dao Dao, hình như anh ấy đang gọi em kìa!”, Giang Trì Mặc hơi ngạc nhiên nói.

Lúc này Hạ Chi Dao cũng khá bối rối, cô thầm nghĩ đây không phải người của khách sạn Inter Continental à? Sao Nhạc Huy có thể đặt tiệc sinh nhật ở một khách sạn năm sao lớn này chứ?

“Cho hỏi cô Hạ Chi Dao có ở đây không?”

Sau khi tổng giám đốc khách sạn chạy đến, lại nôn nóng cuống cuồng hỏi.

Hạ Chi Dao giơ cái tay nhỏ của mình lên, yếu ớt nói:

“Tôi… tôi là Hạ Chi Dao, nhưng có phải… các anh tìm nhầm người rồi không?”

Tổng giám đốc khách sạn nghe vậy, nhất thời kích động nói:

“Vậy thì không sai rồi! Cô chính là cô Hạ Chi Dao, chỗ chúng tôi chuẩn bị chính là tiệc sinh nhật của cô!”

“Tổng giám đốc Thạch đích thân dặn dò chúng tôi bố trí, chúng tôi đã làm cả buổi chiều. Khách sạn hôm nay không tiếp đãi người ngoài, chỉ sợ phiền đến việc cô mừng sinh nhật!”

Anh ta vừa dứt lời, đám người Giang Trì Mặc và Hạ Chi Dao lập tức sững sờ.

“Dao Dao, tổng giám đốc Thạch đặt hẳn khách sạn lớn cho em luôn, anh ấy đối xử với em tốt thật đấy!”

“Đây là khách sạn năm sao lớn đấy, còn chỉ tiếp đãi mỗi tiệc sinh nhật của em. Dao Dao, nếu chị là em thì chị sẽ làm bạn gái của tổng giám đốc Thạch rồi, chắc chắn anh ấy rất thích em đó!”

Giang Trì Mặc và Lý Tuyết kích động nhảy dựng lên, thậm chí còn thấy ngưỡng mộ Hạ Chi Dao. E rằng cả tập đoàn Cửu Đỉnh chỉ có Hạ Chi Dao mới nhận được đãi ngộ tốt như vậy.

Lúc này những bạn học khác của Hạ Chi Dao cũng ngưỡng mộ không thôi, tất cả đều vây quanh cô và nói:

“Chi Dao, hóa ra tiệc sinh nhật của cậu được tổ chức ở đây à, sao cậu không nói sớm với bọn mình chứ!”

“Bọn mình còn tưởng là ở quán bar nhỏ đối diện kia chứ. Thế này cũng cao cấp quá rồi, đây là lần đầu tiên mình đến khách sạn năm sao!”

“Mau mau! Chúng ta mau vào đi!”


Dưới sự thúc giục của mọi người và sự chiêu đãi cung kính của tổng giám đốc khách sạn, Hạ Chi Dao bối rối bị ép mời vào trong.

Lưu Văn Hạo sửng sờ tại chỗ, vô cùng lúng túng.

Lúc nãy hắn còn chế nhạo tiệc sinh nhật của Hạ Chi Dao tổ chức ở quán bar nhỏ đối diện, không ngờ hắn lại bị vả vào mặt nhanh như vậy, lại còn vả mạnh đến thế.

Mặc dù gia đình Thẩm Hân Vũ – bạn gái hắn mở công ty nhưng cũng là một công ty nhỏ xí nghiệp nhỏ, bình thường hắn ra ngoài thuê phòng với Thẩm Hân Vũ cũng chỉ có thể đến khách sạn bình thường. Còn khách sạn năm sao thì hắn cũng không vào nổi.

“Hân… Hân Vũ, chúng ta cũng vào trong đi”, Lưu Văn Hạo ngại ngùng nói.

Thẩm Hân Vũ hất tay hắn ra, lạnh lùng hừ một tiếng và nói:

“Em thấy cô bạn gái cũ này của anh rất có khí chất đó, tổ chức sinh nhật cũng ở nhà hàng năm sao, anh sẽ không quay lại với cô ta chứ?”

Lưu Văn Hạo cười ngượng ngùng nói:

“Sao có thể chứ, hai chúng ta đã ở bên nhau hai năm rồi, anh là loại người đó sao?”

“Hơn nữa, cô ta dựa dẫm người có tiền thì có liên quan gì đến anh, anh cũng không dùng được tiền của cô ta”.

Lưu Văn Hạo vừa dỗ vừa đi theo Thẩm Hân Vũ vào trong khách sạn Inter Continental.

Với cách bày biện của tiệc sinh nhật hôm nay, khách sạn dùng toàn bộ nhân lực và bố trí đến mức không thể nói là không hoàn mỹ. Vừa vào đại sảnh đã có thể cảm nhận được bầu không khí mừng sinh nhật. Cả đoạn đường từ đại sảnh đến sân Golf trong khách sạn đều khiến mọi người ngạc nhiên thán phục trước những gì họ nhìn thấy.

Một màn tiệc sinh nhật lại được bố trí giống lâu đài mộng ảo, tựa như trong thế giới cổ tích, vẫn không thiếu một vài chi tiết của trái tim thiếu nữ.

Đừng nói là Hạ Chi Dao mà ngay cả những người ở đây cũng chưa từng thấy bữa tiệc sinh nhật nào như vậy, họ kích động đến mức xem đây như là sinh nhật của mình.

“Trời ơi! Đây sao là tiệc mừng sinh nhật được chứ, quả thật là giống như thế giới cổ tích vậy!”

“Ngưỡng mộ ghê! Dao Dao, cậu hạnh phúc ghê quá, tổng giám đốc kia quá để tâm đến sinh nhật của cậu rồi đó!”

Mọi người không ngừng khen ngợi, Hạ Chi Dao cũng kinh ngạc ngây người, trước nay cô chưa từng nghĩ mình sẽ có một buổi tiệc sinh nhật long trọng khó quên như vậy.

“Tổng giám đốc, đây… đây thật sự là tiệc sinh nhật của tôi sao?”

Hạ Chi Dao không dám tin nên hỏi.

Tổng giám đốc khách sạn đang dẫn đường trước mặt, lịch sự trả lời:

“Đương nhiên là tiệc sinh nhật của cô rồi, chúng tôi còn sợ bố trí không đủ tốt, sợ cô không thích”.

“Bây giờ xem ra, cô rất hài lòng về sự bài trí của chúng tôi, như vậy chúng tôi cũng yên tâm rồi”.


Lúc này đã đến sân Golf, ở đây cỏ xanh như đệm, xung quanh bãi cỏ được sắp xếp bàn ăn, giỏ hoa và những thứ khác. Ngay cả trên mặt đất với chu vi gần mấy chục mét cũng phủ đầy cánh hoa, đừng nói là Hạ Chi Dao, ngay cả bạn gái của Lưu Văn Hạo – Thẩm Hân Vũ cũng hết sức ngưỡng mộ.

“Trời đất ơi…”, cô ta che miệng, cả khuôn mặt tràn đầy sự hâm mộ.

Sắc mặt Lưu Văn Hạo càng phức tạp hơn, hắn chăm chú quan sát không chớp mắt, Hạ Chi Dao tựa như một nàng công chúa nhỏ trong thế giới cổ tích.

“Tổng giám đốc, tổng giám đốc Thạch đâu rồi, khi nào anh ấy đến, tôi nhất định phải cảm ơn anh ấy đàng hoàng”, Hạ Chi Dao nói.

Tổng giám đốc khách sạn cười nói:

“Sắp đến rồi, tổng giám đốc và chủ tịch đi mua quà cho cô, bây giờ họ đang trên đường đến, chắc sẽ tới ngay thôi”.

Vừa dứt lời, đám người Hạ Chi Dao lập tức hít sâu một hơi.

“Chủ… chủ tịch?”

“Chủ tịch đến mừng sinh nhật Dao Dao ư? Tổng giám đốc, anh không đấy nhầm chứ?”, Giang Trì Mặc gần như hét ầm lên, dọa tổng giám đốc khách sạn giật nảy mình.

Tổng giám đốc khách sạn gãi đầu, anh ta không hiểu lời Giang Trì Mặc nói lắm. Trước đó Thạch Vũ Hàng gọi điện thoại cho anh ta nói rằng Hạ Chi Dao là bạn tốt của chủ tịch Nhạc và tiệc sinh nhật này cũng là chủ tịch Nhạc bảo sắp xếp.

Chủ tịch đến tham gia sinh nhật của Hạ Chi Dao thì không phải chuyện bình thường sao?

“Đúng vậy, sao ạ, có vấn đề gì ư?”, tổng giám đốc khách sạn khó hiểu hỏi.

“A! Dao Dao, chủ tịch đích thân đến mừng sinh nhật em kìa! Rốt cuộc em có vận may quái quỷ gì vậy?”

Giang Trì Mặc và Lý Tuyết gần như phát điên lên, một trái một phải nắm lấy cánh tay Hạ Chi Dao đung đưa qua lại.

Những người bạn học của Hạ Chi Dao cũng tò mò bước đến gần và hỏi:

“Chi Dao, chủ tịch của cậu đích thân đến mừng sinh nhật cậu, thể diện của cậu cũng lớn ghê nha!”

“Chủ tịch mừng sinh nhật cho nhân viên, mình cũng chưa từng nghe nói. Chi Dao, bây giờ cậu lăn lộn cũng giỏi ghê đó!”

Hạ Chi Dao sững sờ tại chỗ, cơ thể luống cuống hết cả lên. Cô cảm thấy mọi thứ quả thật quá ảo mộng, hai tháng nay của cô giống như gặp phải vận may lớn vậy, lúc trước thăng chức tăng lương thì không nói, hôm nay ngay cả chủ tịch tập đoàn Cửu Đỉnh cũng đích thân đến mừng sinh nhật cô.

Lẽ nào mộ phần tổ tiên nhà cô hiển linh rồi ư?

Lúc này Lưu Văn Hạo cũng không nhịn nổi nữa liền bước đến hỏi:


“Các cô… công ty của các cô tên là gì vậy?”

“Ông chủ của công ty nhỏ cũng có thể tự xưng là chủ tịch à, tôi thấy không có gì ghê gớm cả”.

Giang Trì Mặc nghe vậy liền khoanh hai tay trước ngực, cười khẩy nói:

“Công ty chúng tôi không phải là công ty nhỏ, chúng tôi đều là nhân viên của tập đoàn Cửu Đỉnh”.

“Tập đoàn Cửu Đỉnh của chúng tôi có mấy chi nhánh luôn đấy!”

Lưu Văn Hạo và Thẩm Hân Vũ nghe vậy, lập tức trợn to mắt, Thẩm Hân Vũ nói:

“Là tập đoàn Cửu Đỉnh nằm trong Top một trăm ở thành phố Thiên Hải ư? Hình như tôi từng nghe bố tôi nhắc đến công ty này”.

Lý Tuyết đắc ý nói:

“Đương nhiên rồi, thành phố Thiên Hải còn có tập đoàn Cửu Đỉnh thứ hai sao? Trước đây tập đoàn chúng tôi không có chủ tịch, cũng đã là doanh nghiệp thuộc Top một trăm rồi, bây giờ có chủ tịch của chúng tôi điều hành tập đoàn Cửu Đỉnh, chắc chắn tập đoàn Cửu Đỉnh của chúng tôi sẽ ngày một phát triển”.

Cô ta vừa dứt lời, Lưu Văn Hạo và Thẩm Hân Vũ lập tức cứng đờ tại chỗ.

Công ty của nhà Thẩm Hân Vũ, đừng nói là thuộc Top năm trăm, mà chỉ là một công ty nhỏ tầm thường thôi, căn bản không sánh bằng tập đoàn Cửu Đỉnh.

“Vậy… vậy sao…”, Lưu Văn Hạo luống cuống đến mức một bên mặt đã co rút lại.

Lúc này, Hạ Chi Dao đột nhiên nghĩ đến Nhạc Huy, mặc dù trong lòng cô hơi oán trách nơi Nhạc Huy đặt cho cô là quán bar nhỏ đối diện kia. Nhưng dù sao hôm nay cũng là sinh nhật cô, cô cũng đã mời Nhạc Huy.

Đã trễ như vậy rồi Nhạc Huy vẫn chưa đến, cô định gọi điện thoại thúc giục.

Giang Trì Mặc thấy vậy, liền giật điện thoại của cô, khó chịu nói:

“Cô gái ngốc, em còn gọi cho Nhạc Huy kia làm gì, anh ta khiến em mất mặt còn chưa đủ à?”

“Hôm nay chủ tịch và tổng giám đốc Thạch đều muốn đến mừng sinh nhật em, em cứ tiếp họ đàng hoàng là được rồi, nhớ tới tên Nhạc Huy kia làm gì!”

Hạ Chi Dao cắn môi, nói:

“Trì Mặc, chị mau trả điện thoại cho tôi, dù thế nào tôi và Nhạc Huy cũng là bạn tốt”.

Lúc họ đang nói chuyện, một chiếc Bentley từ bên ngoài sân Golf chạy vào, tổng giám đốc khách sạn vừa nhìn thấy chiếc xe đó, lập tức hô lên:

“Đến rồi đến rồi, chủ tịch Nhạc đến rồi!”

Tất cả mọi người đều nhìn ra ngoài và cũng đã nhìn thấy chiếc Bentley chạy vào.

“Ben… Bentley? Còn là mẫu mới nhất!”, Lưu Văn Hạo nhìn đến mức tròng mắt cũng sắp trợn ra ngoài.

“Chủ tịch Nhạc? Chủ tịch Nhạc gì?”, Giang Trì Mặc và Lý Tuyết mặt đầy ngỡ ngàng hỏi.

Tổng giám đốc khách sạn khó hiểu nhìn hai người họ rồi nói:


“Chủ tịch tập đoàn Cửu Đỉnh của chúng ta đó, không phải ngay cả chủ tịch tên gì các cô cũng không biết chứ?”

“Cô Hạ, không phải cô và chủ tịch là bạn sao?”

Vừa dứt lời, ba người Hạ Chi Dao liền sửng sờ tại chỗ.

“Chủ tịch của chúng ta họ Nhạc à?”, Giang Trì Mặc và Lý Tuyết vẫn ngây ngốc không phản ứng.

Chỉ có Hạ Chi Dao hình như đã hiểu được gì đó, sắc mặt cô thay đổi và đặt câu hỏi một cách không dám tin:

“Người anh nói là… Nhạc Huy sao?”

Chính vào lúc này, cửa xe Bentley đã mở ra, chỉ nhìn thấy Nhạc Huy và Thạch Vũ Hàng bước xuống. Nhạc Huy đi trước, anh mặc bộ Âu phục phẳng phiu, khí chất chủ tịch không hề che giấu.

Hình dáng đó, không hề thua kém với tổng tài bá đạo trong phim ngôn tình.

Điểm khác nhau là trên mặt anh không có sự lạnh lùng, chỉ có nụ cười thân thiện.

Giờ phút này, ba người Hạ Chi Dao, Giang Trì Mặc, Lý Tuyết đều ngạc nhiên đến ngây ngốc, nhìn Nhạc Huy và Thạch Vũ Hàng đang bước đến với ánh mắt khó tin.

“Chủ tịch Nhạc, tổng giám đốc Thạch, hai người đến rồi!”

Tổng giám đốc khách sạn vội vàng tiến lên trước chào hỏi.

Nhạc Huy gật đầu với anh ta, rồi bước đến trước mặt Hạ Chi Dao, ngượng ngùng nói:

“Ngại quá Chi Dao, vừa nãy tôi và tổng giám đốc Thạch đi chọn quà cho cô, nên đã đến trễ”.

Hạ Chi Dao che miệng, đột nhiên không dám nhận có quen biết với Nhạc Huy:

“Nhạc Huy, anh…”

Nhìn thấy bộ dạng khiếp sợ của Hạ Chi Dao, Thạch Vũ Hàng đi lên phía trước, bật cười ha ha:

“Chi Dao, cô không quen cậu ấy sao?”

“Cậu ấy chính là chủ tịch tập đoàn Cửu Đỉnh của chúng ta, mỗi buổi trưa cô đều ăn cơm cùng cậu ấy mà không phát hiện thân phận cậu ấy à?”

“Ha ha, cũng khó trách, chủ tịch Nhạc rất biết lừa người khác”.

Anh ta vừa dứt lời, Giang Trì Mặc và Lý Tuyết hóa đá tại chỗ, đầu óc trống rỗng. Đám bạn học cũ của Hạ Chi Dao cũng hết sức ngưỡng mộ, tiết mục “tổng tài bá đạo yêu tôi này” lại diễn ra với Hạ Chi Dao.

Nhạc Huy nhìn Hạ Chi Dao và mỉm cười nói:

“Chi Dao, không phải tôi cố ý muốn giấu cô đâu, thật ra tôi không phải lập trình viên gì cả”.

“Tôi chính là ông chủ tịch vừa già vừa dữ, tính khí lại kỳ lạ trong miệng các cô”.

“Nhưng tôi thật sự không già, hi hi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.