Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 102: Đều đang diễn kịch


Đọc truyện Sự Trả Thù Ngọt Ngào – Thiên Thiên – Chương 102: Đều đang diễn kịch

“Bố, cái tát vừa nãy của bố đánh mạnh quá rồi đấy”.

“Có phải trước nay bố chưa từng đánh con nên giờ bố muốn thử xem cảm giác đánh con là thế nào phải không?”

Lúc này trong căn biệt thự lớn nhất của nhà họ Nhạc, cả nhà Nhạc Huy quây quần bên bàn ăn, đang tận hưởng bữa tối thịnh soạn.

Nhạc Huy ngồi che một bên má bị Nhạc Thiên Hùng đánh sưng phù, tức giận nói.

Lâm Phương Như cũng rất đau lòng, nhìn Nhạc Thiên Hùng quở trách:

“Ông ra tay cũng không kiềm chế chút, có người bố nào đánh con trai như ông không?”

Nhạc Thiên Hùng nhất thời thấy hơi tủi thân, đặt bát đũa xuống và nói:

“Không phải, bản thân nó muốn tôi đánh, mọi người trách tôi gì chứ, nếu tôi không đánh mạnh một chút thì mấy người kia sẽ tin sao, chắc chắn họ sẽ cho rằng hai bố con chúng tôi đang diễn kịch”.

“Đương nhiên, mặc dù chúng ta đang diễn kịch thật, nhưng diễn kịch chắc chắn phải diễn giống thật một chút đúng không?”

Lúc này trên bàn ăn, ngoài cả gia đình Nhạc Huy ra, còn có Kỳ Vạn Sơn, Kỳ Vạn Sơn là vệ sĩ thân cận của gia chủ, còn là sư phụ của Nhạc Huy nên ông ấy ngồi ở đây dùng bữa cũng không có gì kỳ lạ.

Lúc này, cũng chỉ có sắc mặt của An Nhã mơ hồ nhìn Nhạc Thiên Hùng và Nhạc Huy, ngạc nhiên hỏi:

“Hai người… hai người lại đang diễn kịch à?”

Nhạc Thiên Hùng cười, nói:

“Đương nhiên rồi, thằng nhóc này đã vạch ra cho bố một kế hoạch xuất sắc như vậy, bố vui mừng còn không kịp, vô duyên vô cớ đánh nó làm gì chứ? Có điều nó chịu cái tát này cũng đáng, bây giờ những người trong nhà họ Nhạc, có ai mà không khen ngợi phẩm chất cao thượng của nó không?”

“Hôm qua cả nhà chú ba còn đang nhắm vào nó, hôm nay đã biết ơn nó, mọi người nói xem, cái tát này không đáng sao?”

An Nhã nghe vậy liền hiểu ra, rồi nói một cách hờn dỗi:


“Hai người quá đáng lắm, cái gì cũng giấu con”.

“Mẹ con biết, ông Kỳ cũng biết, chỉ có mình con là như đứa ngốc không biết gì hết!”

Kỳ Vạn Sơn nghe vậy liền bật cười:

“Cháu à, cháu đừng giận, nếu cả nhà các cháu đều biết Thiên Hùng giả chết, vậy màn kịch này không giống thật rồi”.

“Cháu khóc rất thật, vậy nên mới không có ai nghi ngờ Thiên Hùng giả chết”.

An Nhã giận dỗi buông bát đũa xuống, bắt đầu giở tính cô chủ:

“Ông Kỳ, ngay cả ông cũng thông đồng với họ ức hiếp cháu. Mọi người quá đáng lắm, hại cháu nghĩ rằng bố cháu mất thật rồi!”

“Mắt cháu đã khóc sưng lên rồi mọi người có biết không?”

Nhìn thấy bộ dạng vừa giận vừa đáng yêu của An Nhã, mọi người đều bật cười, vội vàng an ủi.

Tuy An Nhã không phải con ruột của Nhạc Thiên Hùng, nhưng lại hơn hẳn con ruột.

Nhạc Huy vội xin lỗi:

“Trách em, trách em, cách này là do em nghĩ ra, ban đầu em vốn định không nói cho ai biết cả”.

“Nhưng mẹ của chúng ta đã lớn tuổi rồi, không chịu nỗi kích động lớn như vậy do đó em không thể giấu mẹ. Thời gian bố giả chết, cần có người lén thu thập chứng cứ trốn thuế của ba gia tộc kia nên sư phụ cũng phải biết”.

“Sau khi sắp xếp xong, nhà chúng ta chắc phải có một người không biết chuyện, nên mới còn lại chị An Nhã thôi, hi hi!”

An Nhã nghe vậy, giận đến mức cười run hết cả người, vừa cắn vừa đánh Nhạc Huy.


Nhạc Huy vội vàng xin tha thứ:

“Chị An Nhã, nếu em không đưa ra cách này thì nhà họ Nhạc chúng ta cũng sẽ không yên ổn như bây giờ”.

“Nhờ có lần này, bọn họ đã biết được uy nghiêm và lợi hại của bố chúng ta, sau này còn ai dám bằng mặt không bằng lòng nữa sao? Vả lại nhà họ Diệp cũng tiêu đời rồi, nhà họ Lôi và nhà họ Vương tạm thời sẽ không kiêu ngạo như trước đây nữa. Nhà họ Nhạc chúng ta, ít nhất có thể không cần phải lo lắng trong một thời gian dài”.

An Nhã nghe vậy cũng cảm thấy có lý. Lần này Nhạc Thiên Hùng giả chết, quả thật đã giải quyết rất nhiều phiền phức thù trong giặc ngoài của nhà họ Nhạc, dọn sạch rất nhiều cản trở.

“Được rồi, vậy chị tha lỗi cho em, nhưng sau này em còn dám giấu chị nữa thì chị sẽ cắn chết em!”, An Nhã giơ bàn tay lên, giận dữ mắng.

Nhạc Thiên Hùng mỉm cười, nhìn Nhạc Huy và nói:

“Con trai, bố ít khi khen con, nhưng thằng nhóc con lần này rất lợi hại”.

“Lần này con có công rất lớn, nếu ông nội con biết được bây giờ con có bản lĩnh như vậy, chắc chắn ông ấy sẽ cảm thấy vui mừng cho con”.

Nhạc Huy nói một cách khiêm tốn:

“Thật ra chuyện này cũng không là gì, đều nhờ năm xưa bố và ông nội dạy bảo tốt”.

Nhạc Thiên Hùng nghe vậy liền bật cười và nói với Kỳ Vạn Sơn:

“Ông Kỳ, đồ đệ này của ông được dạy dỗ rất tốt”.

Kỳ Vạn Sơn nhìn Nhạc Huy, cũng rất an tâm:

“Trí tuệ của Nhạc Huy không phải học từ tôi, là nó học từ ông nội cậu ấy”.


“Một người học võ như tôi cũng chỉ dạy nó chơi đùa võ thuật mà thôi. Nhưng Nhạc Huy, cậu cũng đừng lơ là việc học võ công mà tôi đã dạy cậu, nên luyện thì vẫn phải luyện. Cậu là cậu chủ của nhà họ Nhạc, sau này nguy hiểm gặp phải sẽ không ít hơn bố cậu, cậu phải có năng lực tự bảo vệ mình mới được”.

Nhạc Huy gật đầu:

“Sư phụ yên tâm, con sẽ khắc trong xương cốt những thứ mà sư phụ đã dạy, nó đã trở thành bản năng của con, cho dù bao lâu sau con cũng sẽ không quên nó”.

Kỳ Vạn Sơn mỉm cười gật đầu: “Vậy thì tốt”.

Tuy Nhạc Huy là cậu chủ sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng sự chịu khổ chịu khó của anh không phải thứ người thường có thể so sánh được, về điểm này Kỳ Vạn Sơn cũng phải thừa nhận. Từ khi Nhạc Huy sáu tuổi đã được đốc thúc luyện võ, người khác đứng tấn chỉ đứng một tiếng, cònNhạc Huy phải đứng hai tiếng.

Sáu giờ sáng người khác dậy luyện võ, còn Nhạc Huy năm giờ đã phải rời khỏi giường luyện tập.

Lúc nhỏ những đứa em trai em gái cùng lứa với Nhạc Huy đều tận hưởng tài nguyên phúc lợi trong nhà và sống cuộc sống sung sướng. Bọn họ đều cười nhạo Nhạc Huy là một cậu chủ, nhưng ngày nào cũng sống không bằng một người ở của nhà họ Nhạc. Nhưng bọn họ lại không biết, sự chịu khó chịu khổ của Nhạc Huy, đã khiến ý chí và tài năng của anh vượt xa người thường. Những người cùng trang lứa càng không có ai có thể bắt kịp trí thông minh của anh.

Rất nhiều người chỉ biết Nhạc Huy không có bản lĩnh, chỉ có cái danh cậu chủ nhà họ Nhạc mà thôi, nhưng đâu ai biết, thanh kiếm này của anh sắc bén cỡ nào, toàn thân đầy sát khí, có thể thu lại, có thể phóng ra tùy ý.

Cho dù là Nhạc Thiên Hùng, cũng không thật sự hiểu được Nhạc Huy.

Bữa cơm đooàn viên hôm nay rất hòa thuận vui vẻ, sau khi ăn cơm chiều xong, đã là buổi tối.

Tình hình sức khỏe của Nhạc Huy gần đây rất xấu, sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, anh cũng chưa từng nghỉ ngơi đàng hoàng nên anh đã về phòng mình nằm nghỉ từ sớm.

Một lát sau, cửa phòng ngủ của Nhạc Huy đột nhiên bị ai đó nhẹ nhàng mở ra, chỉ nhìn thấy An Nhã mặc một chiếc váy dây đen mát lạnh lén lút lẻn vào.

Nhạc Huy lập tức kinh ngạc ngồi bật dậy, mở đèn, sửng sốt nhìn An Nhã:

“Chị An Nhã, tối rồi chị không ngủ còn chạy đến phòng em làm gì, chị muốn làm gì em à?”

An Nhã giận dỗi nói:

“Đi chết đi, chị đến nhờ em giúp chị việc này”.

Vẻ mặt Nhạc Huy mơ hồ nhìn cô ấy: “Giúp? Giúp gì?”

An Nhã không vui ngồi trên giường, rồi lại nằm giang rộng tay chân, lập tức chiếm hết cả giường.


Cô ấy nói:

“Trước đây bố luôn thu xếp cho chị đi xem mắt, cậu chủ nhà họ Lý, cậu chủ nhà họ Trương gì đấy”.

“Chị còn lâu mới xem mắt với mấy gã đàn ông đó, vừa nãy bố lại nhắc đến chuyện này. Nói ngày mai chị phải đi gặp cậu chủ của nhà họ Thôi, dù sao người ta cũng coi trọng chị, trước đây đã từng gặp mấy lần rồi”.

Nhạc Huy bị lấn đến góc giường, nghe vậy thì bật cười:

“Đây là chuyện tốt mà, nói thật thì tuổi chị cũng không nhỏ nữa, đừng quên chị lớn hơn em hai tuổi. Nếu chị còn không tìm bạn trai thì sẽ trở thành gái ế đấy”.

An Nhã lạnh lùng hừ một tiếng và nói:

“Em chỉ mong chị gả đi đúng không, chị còn lâu mới đi”.

Nhạc Huy thở dài nói:

“Chị không vừa ý với ai thì chắc chắn bố sẽ thay chị sắp xếp rồi. Em còn nhớ nhà họ Thôi hình như có hợp tác với nhà họ Nhạc chúng ta, hơn nữa người ta cũng là gia đình giàu có, em cũng biết tính bố, nếu chị không đi, chắc chắn ông ấy sẽ ép chị đi cho bằng được”.

An Nhã tức giận không ngừng vỗ vào chăn, đột nhiên mùi hương trên người cô ấy lập tức bay vào mũi Nhạc Huy.

“He he, vậy em đi với chị nhé!”, An Nhã nhìn Nhạc Huy đang đỏ mặt liền nở nụ cười xấu xa.

Nhạc Huy lập tức trợn to mắt: “Em đi với chị ư? Em đi với chị làm gì, làm bóng đèn à?”

An Nhã cười hì hì, nói:

“Em cứ làm người tốt, làm bạn trai của chị một ngày, như vậy cái tên cậu chủ nhà họ Thôi kia chắc chắn sẽ hết hi vọng”.

“Anh ta tự từ bỏ, chẳng liên quan đến chị, như vậy bố sẽ không ép chị hẹn hò với anh ta nữa”.

Nhạc Huy nghe vậy, khóe miệng liền co giật nhìn cô ấy:

“Chị thật là thông minh tuyệt đỉnh!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.