Đọc truyện Sự Trả Thù Của Vợ Trước Tổng Giám Đốc – Chương 30: Cô trách xa tôi ra một chút!
Chap 30: Cô trách xa tôi ra một chút!
Quá nửa khuya, mọi ánh đèn trong ngôi biệt thư gần như được tắt hết, chỉ cò độc phòng đại sảnh to lớn là có ánh đèn nhỏ phát ra từ chiếc đèn bàn. Bên ghế sofa còn một thân hình yếu đuối ngồi ở lại.
Á Kỳ đã ngồi ở đây chờ anh hơn 5 tiếng rồi. Cả đại sảnh to lớn đẹp đẽ giờ chỉ còn mình cô ngồi, cảm giác cô độc đáng sợ của sự chờ đợi là đây sao?. Dì Minh đã năm lần bảy lượt ra khuyên cô, nhưng cô cũng chỉ lắc đầu. Cô không biết tại sao mình lại cố gắng chờ đợi anh về làm gì, thừa biết có chờ anh về, anh cũng chỉ cho cô sự ghét bỏ, ánh mắt khinh thường. Nhưng cô cũng vẫn chờ, vì tình yêu không cho phép cô bỏ cuộc và cô cũng chưa hề có lỗi để phải cúi đầu
Và cuối cùng cô cũng không bỏ cuộc. Xe của Dịch Tân đã về, anh không lâu sau cũng bước vào. Gương mặt lạnh như băng không cảm xúc, mắt chưa hề liết nhìn Á Kỳ lấy một lần dù rằng cô cách anh chỉ có hai bước chân. Khi Á Kỳ vừa bước bước đầu tiên về phía anh thì anh cũng nhấc chân bước thẳng lên lầu. Anh hoàn toàn coi cô như không khí
– Dịch Tân!
Cô gọi anh, nhưng trả lời chỉ là bóng lưng thẳng tắp của anh chậm rãi bước lên lầu. Anh không còn buông lời kinh miệt cô mà giờ là sự lạnh lùng xa lạ. Nó làm cô sợ hãi….
Chờ khi Dịch Tân bước vào phòng tắm thì cô mới dám mở cửa vào phòng. Cầm áo sơ mi, tây trang của anh từ ghế lên dọn dẹp. Á Kỳ cảm thấy khó ngửi bởi mùi của nó . Áo anh toàn mùi rượu, thuốc lá và cả mùi nước hoa phụ nữ rất nồng, chúng nó hòa vào nhau khiến người ta buồn nôn. Tay cầm áo anh siết lại, môi mím chặt xót xa. Từ ngày lấy anh,anh dù có ghét có xa cách cô nhưng cô chưa một lần nào thấy trên quần áo anh có vết son môi hay bất cứ mùi nước hoa của phụ nữ nào, nhưng bây giờ nó lại có mà rất nồng rõ ràng như vậy
Tiếng nước trong phòng tắt, Dịch Tân bước ra trên người đã là bộ quần áo thoải mái.
Nhìn thấy cô trong phòng tay lại cầm áo mình, anh một bước tiến lại, giật ngay áo trên tay cô, giọng rất lạnh:
– Từ nay cô không cần đụng vào quần áo của tôi nữa
Á Kỳ cũng không thể im lặng nữa
– Nhưng đó là việc em vẫn làm mà
– Tôi sẽ kêu người làm chuẩn bị, cô không cần tốt bụng chuẳn bị cho tôi làm gì
– Dịch Tân, em không có lỗi,là anh hiểu nhầm rồi em muốn giải thích mà, anh đừng đối xử với em như vậy
Dịch Tân chỉ nhếch một bên môi cười khinh thường, buông cho cô câu nói:
– Á Kỳ, tôi chỉ tin vào những gì tôi nhìn thấy, cô giải thích làm gì cho uổng phí công sức, dành thời gian chăm sóc mình kẻo tình nhân của cô lại lo lắng
Lời anh nói chính là dao, một lần nữa cứa vào tim cô, nhưng lần này cô sẽ không gục ngã dễ như vậy
– Em thề với anh.Dịch Tân, em chưa từng có người đàn ông khác ngoài anh ra
– Cô làm trò cho ai xem vậy. Tôi nói luôn, tôi không muốn nhìn thấy sự giả tạo của cô nữa.Nên tốt nhất cô tránh xa tôi ra một chút, tránh nhìn thấy cô đi. Và có cũng đừng bao giờ đụng tới quần áo hay nấu nướng gì cho tôi.Tôi sẽ không ăn hay mặc thứ gì có dính liếu tới cô nữa.Từ nay tôi sẽ ngủ ở thư phòng. Nghe không?
Anh nói xong, định mở cửa bước ra thì cô gọi lại, giọng cô nghẹn nước mắt nuốt ngược vào trong:
– Dịch Tân, phòng này của anh, anh cứ ngủ ở đây em sẽ ra ngoài cho
Dịch Tân dừng lại thẳng thừng trả lời:
– Tôi muốn ngủ ở đâu là việc của tôi, cô nhiều lời làm gì. Cô đừng làm tôi phải có nhà mà không muốn về
Nói rồi anh bước ra khỏi phòng…..