Sự Trả Thù Của Nữ Bang Chủ

Chương 41


Bạn đang đọc Sự Trả Thù Của Nữ Bang Chủ: Chương 41

Bộ đồ vest đen được người đàn ông đó bận vào, trông thật quý phái, tuổi ngoài đã 40 nhưng nhìn trông như 35 trở lại. Nhìn xung quanh, ông đi đến một chiếc bàn được Nhạc Ân ngồi, ngồi xuống kêu ình một ly coffe đen như Nhạc Ân, ông nhìn xung quanh rồi lại nhìn thẳng vào Nhạc Ân như đang soi mói.
– Anh là ai vậy ? Nhạc Ân nhìn người này, mà nói giọng thản nhiên
– Tôi đáng là bật cha mẹ cô đấy. tôi đã 50 rồi. Ông nhìn Nhạc Ân mà cười giọng thản nhiên. trẻ Nhạc Ân chỉ nói 1 chữ rồi nhìn từ trên xuống dưới ông, mắt cô luôn mở khi thấy trên người ông ta đều là hàng mà Việt Nam chỉ vừa mới sản xuất, có 1 chứ không có 2. ông là người điện thoại cho tôi ? có chuyện gì ? Nhạc Ân lại nhâm nhi tách coffe thứ 3, cô nhìn ông, ánh mắt có vẻ nghiêm túc lẫn giễu cợt.
Người đàn ông không nói gì, cũng nhắm mắt thưởng thức ly coffe nguyên chất do mình gọi, một nụ cười tao nhã được chiếu thẳng vào mặt Nhạc Ân, ông cất giọng trầm : Dạo này tôi nghe nói thằng con trai hư của tôi để ý một cô gái, không ngờ lại là cô đấy.
– Con trai ? ý ông là sao ? Nhạc Ân khẽ nhíu mài khi được nghe những lời mà người đàn ông ngay trước mặt mình thốt lên, cô thật sự không hiểu lời ông ta nói. Cô thật sự không biết ? nó là Phong Vân lại là một chất giọng nghiêm nghị ông cất giọng, Nhạc Ân chỉ liếc qua ánh mắt của ông ta, một con cáo già có lẽ đang ngồi trước mặt Nhạc Ân. Chính anh ta bám theo tôi Nhạc Ân im lặng một hồi lâu rồi hằng giọng, ánh mắt có vẻ khinh thường người đang đứng trước mặt mình.

– Đừng ngụy biện, loại con gái như cô tôi chả biết ? biết bao nhiêu người đã bị Phong Vân mê hoặc, có thể chịu lên giường với nó bất cứ khi nào. Có thể bỏ luôn cả đời con gái mà theo nó. Tôi nghĩ bọn đàn bà, con gái cũng đều hám tình như nhau. Kể cả cô, không có cha cũng không biết lễ nghĩa. Một tràng câu nói nghiêm được phát ra từ giọng người đàn ông, giọng nói có phần pha lẫn sự châm biếm, chế giễu. Ông thì biết cái quái gì ?? Nhạc Ân tức giận vươn người về phía trước mà nắm lấy cà vạt của ông ta rồi kéo tới, hai mặt gần như chạm vào nhau, đôi mắt Nhạc Ân thật sự hằng lên tia giận dữ khi một người đàn ông lại phán xét mình như vậy chỉ vì vài lời nói.
– Đừng có dùng tay chân, nếu cô động thủ xem như cô là loại người như thế. Tiếng nói lại vang lên khiến Nhạc Ân cảm thấy mình như trò đùa, cô buông tay ra và đi thẳng ra phía sau hồ bơi mà ngắm, tiếng bước chân cô dần khuất, để lại một người đàn ông gian xảo phía sau lưng, ông hằn giọng rồi bước ra khỏi quán coffe : Bán thân bán xác chỉ vì thích người đó, bọn đàn bà thật khó hiểu. Phong Vân không thể nào thuộc về cô đâu, cô bé !
~~Nhạc Ân nhìn ngắm hồ bơi, quả là một quán coffe sang trọng, hồ bơi sạch không một chút dơ, không như các hồ bơi khác, vừa vào là thấy rong rêu bám đầy mép hồ, hay là nước bị nhiễm do có những con người không biết tự trọng mà **.
– NÀY !! Nhạc Ân bỗng hét lên nhìn người đang đứng kế mình, cô sắp rơi xuống hồ bơi rồi ! cô không biết bơi. Đình Phong đang ôm eo cô mà ngắm nhìn. 1 phút lãng mạng trôi qua, tưởng đâu là rất ư là lãng mạng nhưng không ngờ Đình Phong thả tay cô xuống, ngay hồ 2m nhưng chiều cao cô lại thấp hơn và còn điều nữa cô không biết bơi.
– Xin lỗi.. tay tôi đang đau nên duột tay. Đình Phong cười gian nhìn Nhạc Ân đang hụp thở dưới hồ.
– Anh..anh.. thích..thích tôi mà.. làm như vậy sao ? tình..cảm anh là vậy ? Nhạc Ân nhíu mài rồi lại hụp lên hụp xuống nói trong sự áp đảo của nước, cô dần dần yếu và không có sự động đậy gì dưới nước.
– Này !.. này ! sao im rồi ? đừng làm tôi sợ đấy !.tôi không biết bơi. Đình Phong nhìn xuống hồ thấy Nhạc Ân dần dần chìm xuống, anh chỉ biết nhìn xung quanh để chờ ai giúp, anh không cầu cứu mọi người, Vì một Mafia như anh không thể làm một điều mất sĩ diện như vậy được.

Khoảng 2p sau, Phong Vân đi thật nhanh vào trong, không biết vì sao mà anh biết được Nhạc Ân xảy ra chuyện, anh nhảy thật nhanh xuống hồ bơi để cứu cô. Bơi thật sâu xuống, Phong Vân chỉ thấy Nhạc Ân đang chìm nổi trong nước, mái tóc nâu hạt dẻ được phấp phới càng làm tăng vẻ quyến rũ, lay động Nhạc Ân vẫn không tĩnh dậy, một nụ hôn để cả hai cùng thở được đặt vào miệng Nhạc Ân. Sau vài phút như thế Phong Vân đã đưa Nhạc Ân lên bờ với tình trạng cô vẫn còn đang hôn mê.
– Khụ Khụ.. tiếng Nhạc Ân ho ra nước sặc sụa
– Anh có biết mình đang làm gì không ? Phong Vân nắm cổ áo Đình Phong khi chứng kiến sự việc vừa rồi.
– Tôi không cố ý, mà xin lỗi, tôi cũng không biết bơi để cứu cô ta. Đình Phong nói rồi nhìn Nhạc Ân.
– Một Mafia như cậu mà không biết bơi ?? đừng có dối lừa, tôi tha cho cậu vậy. Phong Vân hằng giọng nhìn Đình Phong, quả thật một Mafia có thể chiến đấu trên trời, dưới đất, trong đất, trên cậy ( có lẽ nói quá :v ) như Đình Phong không lẽ một môi trường nước anh không thể làm gì ?

– Qủa thật tôi không bơi được. Đình Phong nói rồi nhìn Nhạc Ân, có vẻ lo lắng cho Nhạc Ân.
Phong Vân từ từ bế Nhạc Ân ra khỏi đó, đưa Nhạc Ân vào xe của mình, chiếc xe đen bóng phóng về biệt thự của Phong Vân bằng tốc độ kinh ngạc. Trên xe, Phong Vân chỉ ngắm nhìn Nhạc Ân, những ánh nắng nhỏ chiếu len lỏi vào xe càng làm tăng thêm vẻ lãng mạng cho 2 người. Chợt một câu nói từ đáy lòng Phong Vân vang lên, như có hàm ý :
– Sao e lại phải vất vả như vậy ? nếu e đồng ý thích tôi, mọi thứ sẽ thuộc về em ? em quá ngốc !.
Rồi ôm nhẹ Nhạc Ân, sẽ châm sóc Nhạc Ân khi khi về nhà.. và cứ thế Phong Vân chỉ nhìn chăm chú vào Nhạc Ân như có điều muốn nói..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.