Sự Trả Thù Của Nữ Bang Chủ

Chương 16 : Ám Sát Ở Bệnh Viện


Bạn đang đọc Sự Trả Thù Của Nữ Bang Chủ: Chương 16 : Ám Sát Ở Bệnh Viện

Chiếc Taxi phóng đến bệnh viện, Nhạc Ân nhẹ nhàng dìu Phong Vân vào trong, tất cả bác sĩ, y tá, người gần đó đều chú ý vào Nhạc Ân và Phong Vân. Có lẽ người Nhạc Ân thì dính đầy máu, còn Phong Vân sau lưng bị đâm một phát sâu, mà khuôn mặt có vẻ hài lòng hẳn.
– Tôi không sao, nhưng mau cứu anh ta. Tiếng Nhạc Ân vang lên, rồi cô nhìn bóng dáng Phong Vân đi mất, 3 4 phút sau, Nhạc Ân cầm một bộ đồ của mình rồi đi vào nhà WC gần đó, có lẽ đối với cô Phong Vân không là gì. ( TG : NA lạnh lùng thía 😛 ). Thay đồ xong, Nhạc Ân khác hẳn, tóc bới lên củ tỏi, với cái mái tóc xéo phía trước của mình, trông cô càng xinh đẹp.
– Vết thương không nặng, cô bây giờ có thể đến thăm anh ta, chi phí mong cô đến quầy để đóng. Bác sĩ nói rồi cười nhìn Nhạc Ân. Nhạc Ân nhếch mép rồi nhìn Bác sĩ. nếu không có tiền chắc mấy người cũng mặc cho họ chết nói thầm trong lòng rồi Nhạc Ân đi mua đồ bổ dưỡng cho Phong Vân. Một người phiền phứt chỉ được Nhạc Ân lợi dụng.
Đi khoảng gần nửa tiếng Nhạc Ân mới thấy một chỗ bán cháo, đi vào rồi mua một món cháo ngon nhất rồi bước ra. Tình cờ Nhạc Ân bắt gặp một đám người áo đen đang nói chuyện, có lẽ những người kiếm chuyện với cô lúc nãy. Nhạc Ân nép vào vách tường rồi nghe cuộc trò chuyện :
– Cái thằng kia nghe nói lai lịch không rõ ràng, nghe nói có quan hệ gì đó với ông trùm Mafia. Một tên nói, giọng khàn đặc

– Đại ca đem theo vài đứa xử nó rồi, điều tra được là nó đang ở bệnh viện được tiểu thư đưa vào. Một tên chen ngang
– Tại sao lại giết hắn ? hắn đâu liên quan gì ? đại ca điên chắc ?. Tên thứ nhất nhìn tên này chăm chú rồi nói.
– Mày im, đại ca mà biết được sẽ xử mày, nghe thuộc hạ nói là hắn sẽ gây hại đến mai sau này của ổng, nên ổng kêu ra tay giết rồi để tiểu thư không được ai bảo vệ rồi chúng ta sẽ khỏe hơn. Tên này nhìn rồi nói, hai tên cười đùa vui vẻ rồi đi khuất dần.
Do lo chú ý đến cuộc trò chuyện, Nhạc Ân đã quên bén mất Phong Vân. anh sẽ không chết, anh là người có thể giúp tôi tìm manh mối về bà Nhạc Ân nói rồi chạy dốc sức đến bệnh viện. Chạy khoảng chừng hơn nửa tiếng, Nhạc Ân đã đi đến bệnh viện, bây giờ, bệnh viện nó yên bình, thanh tĩnh, chỉ còn 3 4 người bác sĩ đi xem xét bệnh nhận.
– Phòng số 3, số 3.. Nhạc Ân nói lảm nhảm rồi chạy đến phòng số 3, bây giờ nhìn qua lớp thủy tinh nhỏ trong cửa, Nhạc Ân đã thấy những tên này muốn dùng một ống tiêm có chứa loại độc nhất mà giết chết Phong Vân.
Rầm ! – dừng tay. Đạp cánh cửa ngã, tiếng nói dứt khoát và lạnh lùng của Nhạc Ân vang lên làm  4 tên này quay lại giật nảy mình. Nhạc Ân trợn tròn mắt nhìn những tên này rồi nhìn cái kim tiêm, ánh mắt lóa lên tia tức giận. tiêm cho nó mau một người đàn ông nhìn tay tên đang cầm ống tiêm rồi ra lệnh, tên này chậm rãi vâng lời.
– Rắc !. Nhạc Ân đã bẻ gãy tay tên đang cầm ống tiêm từ lúc nào, tên này không nói nên lời vì quá đau, Nhạc Ân cười man gợ rồi nói. cha ta muốn gì đây ?. Những tên này nhìn Nhạc Ân sợ hãi, khẽ thốt lên  : Đánh cô ấy, chúng ta có quyền làm gì. Nói rồi cả bọn xong lên, Nhạc Ân thủ đòn rồi ra tay. Lần này Nhạc Ân khỏi bệnh nên đòn ra rất mạnh, trong chốc lát, cú đấm của Nhạc Ân đã làm những tên này bầm tím người, cả đám người này đứng không vững lê lết chạy ra ngoài.

Hay lắm, cô đánh rất hay . Phong Vân nhìn Nhạc Ân rồi nói, giọng đầy châm biếm. hừ, tôi mà không có là anh đã chết rồi Nhạc Ân nhếch môi nhìn Phong Vân. Như có một sự đả kích, Phong Vân nắm mạnh cánh tay Nhạc Ân, dù đang bị thương nhưng sức mạnh anh ta còn mạnh. Nhạc Ân luôn nghĩ Phong Vân là một con quái vật. Nó có hai mặt, mặt tàn ác và mặc bình tĩnh.
Lực mạnh đến nổi Nhạc Ân phải thốt lên, không cần cô cứu tôi vẫn sống tiếng nói vang lên là lúc Phong Vân buông tay Nhạc Ân ra, tay Nhạc Ân đỏ tấy và lộ ra những đường tét da có chút máu loe ra, thật đáng sợ. Nhạc Ân xoa xoa cánh tay nhìn Phong Vân, đều đó thật sự đúng ? tại sao anh ta lại nổi giận ? người này thật kì lạ, những câu hỏi của Nhạc Ân cứ vang lên. 
– Đau hả ? Đừng nói những lời tôi không thích thì tôi sẽ không làm hại cô. Tiếng Phong Vân vang lên, Nhạc Ân nhìn chằm chằm vào Phong Vân bằng đôi mắt hổ phách, ừm đau Nhạc Ân thốt lên, Phong Vân ngồi dậy rồi nhẹ nhàng kéo đầu Nhạc Ân vào ngực mình, nhẹ nhàng vuốt mái tóc nâu hạt dẻ mượt mà.
Nhạc Ân đẩy Phong Vân ra, cô cầm cuộn băng để băng vết thương vừa nói Nhạc Ân vừa đi ra ngoài đi băng bó, nghĩ đi .
Nhạc Ân bước ra ngoài rồi băng bó vết thương, khi băng bó xong, một ý nghĩ trong đầu cô vừa hiện lên. tại sao ông ta muốn xử mình ? ông ta đang có âm mưu gì ? Nhạc Ân suy nghĩ đến những cảnh cô bị bắt về nhà.. rồi bị đánh.. Nhạc Ân thật sự nghi ngờ.

– Tôi sẽ điều tra, ông đừng hòng làm gì tôi, ông già ạ. Nhạc Ân nhếch môi rồi nói, không gian bây giờ thật đáng sợ, nó im lặng đến nổi có thể nghe những tiếng la hét vô hình trong không gian. Một hồi lâu sao, Nhạc Ân đứng ở cửa phòng bệnh Phong Vân suy nghĩ một giây lát. Tiếng nói bá đạo và lạnh lùng lại thốt lên Lại đây
– Anh chưa ngủ ? Nhạc Ân mở cửa rồi bước vào nhìn Phong Vân, để ý hắn đang nhìn vào vết thương trong tay mình. không thích, lại đây nhanh Phong Vân cáu gắt khi Nhạc Ân cứ đi chầm chậm về phía mình.
Nhạc Ân vừa lại Phong Vân đã kéo Nhạc Ân xuống và ôm chặt rồi nhắm mặt, Nhạc Ân nhíu mài rồi nói muốn gì đây ? . Phong Vân không nói gì, vài giây sau một âm thanh lạnh lùng và ngắn gọn lại vang lên. ngủ đi, được rồi .
Nhạc Ân không suy nghĩ gì nữa mà thả hồn vào giấc ngủ, bóng người cao người thấp càng làm cho khung cảnh càng đẹp, ánh trăng chíu gọi qua cửa sổ, chiếu thẳng vào hai người, họ có vẻ không ngờ sao này sẽ có diễn biến..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.