Bạn đang đọc Sự Trả Thù Của Nữ Bang Chủ: Chương 1:
” Tạm biệt con, mẹ nhất định sẽ tìm con sao này ,bóng người phụ nữ đi xa, dần dần biến mất….
-Mẹ ơi đừng đi….Yaaaa. Thì ra là mơ.
Bước xuống giường Nhạc Ân, vào phòng tắm chỉ trong 3 phút nó đã bước ra với bộ quần áo cực khủng.
Bước xuống sân nhà, bà mẹ kế nhìn nó bằng cặp mắt so đua, cha nó vừa bước xuống cặp mắt đó thay bằng đó thay bằng cặp mắt dịu dàng
– Thầm nói trong lòng một câu đúng là một người đàn bà giả tạo, (ko giả tạo cũng uổn ). Đi qua hai người nó xem như không khí.
Chiếc xe màu đỏ phóng trên đường với tốc độ kinh hoàng, nó phóng thẳng tới quán bar Night Bad (TG: Điên mà cũng vô chỗ nổi tiếng ,NA:chị phan cho chiếc dép bây giờ, TG : Thôi cho em xin { xách dép chạy } ).
Đi vào trong. tiếng nhạc sầm sịt đập vào mặt nó, ngồi vào quầy, kêu 1 ly rượu vang loại mạnh, cô nốc cạn ly, Khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp và bộ đồ trên thân thể cô đã lập tức gây sự chú ý của mọi người.Từ con trai đến con gái, từ đàn ông đến đàn bà.
Một người đàn ông lớn tuổi tiến lại gần Nhạc Ân, móc ra một túi xấp tiền đô để trước mặt Nhạc Ân. khỏi nói cũng biết, ông ta đang muốn gì. Nhạc Ân không màng tới, tiền thì Nhạc Ân không thiếu.
Mặc kệ người đàn ông đó nhìn mình, Nhạc Ân khẽ lắc người theo tiếng nhạc. Tên này bắt đầu làm càng, tiền lại gần Nhạc Ân, đưa tay vòng lấy chiếc eo thon ấy, rồi kéo dần xuống phần dưới. Nhạc Ân tức giận, kéo lấy bàn tay bẩn thỉu đang chạm vào cơ thể mình và bẻ ngược lại, tên này vô đau đớn la oai oái, tên này ra sức van xin, Nhạc Ân liền bỏ tay ra.
– thầm nói nhỏ trong lòng, Shit, ngày gì thế này. rồi liền bước vội ra khỏi quán bar.
” Rầm ” cái bàn bay tung ra, Nhạc Ân quay lại một cái ghế chuẩn bị phóng tới, Nhạc Ân hai chân mài khẽ nhíu lại.
Đứng im nếu mày muốn sống !” Người đàn ông vòng lấy chiếc eo của Nhạc Ân, bị Nhạc Ân ột bài học bây giờ lại nhìn cô bằng ánh mắt hung tợn, kéo theo một đám người dữ tợn theo sau. Nhạc Ân khuôn mặt lạnh như băng nhìn những con người đang theo sau tên đó, ánh mắt sắt lạnh của Nhạc Ân như muốn nuốt sống tất cả.
Người đàn ông có chút sợ hãi nhưng vẫn nhìn nó, giọng nói ấp úng càng làm cho Nhạc Ân nhết mép.
– Đánh..đánh nó cho tao
– Trò vui đây
Chỉ trong vài giây, quán bar này đã trở nên xáo trộn, những chiếc bàn ghế đều bị lật ngược, tất cả các chai rượu quý đều đã vở toanh. Chỉ trong nữa giây, không khí trở nên thật đáng sợ.
Nó đang cầm lấy chiếc cổ cường tráng nhưng đối với nó tất cả đều dơ bẩn.
Chỉ còn mới đó, chiếc cổ đã bị nó bẻ gãy, và người đàn ông này nằm lê lết trên sàn. Mùi máu tanh bóc lên nồng nặc và tiếng nhạc K – Pop cứ vang lên, làm cho không gian càng trở nên quái lạ.
Khi người điều khiển tiếng nhạc vụt chạy, tiếng nhạc cũng tắt ngẫm thì những tên đi theo sau tên đó đã nằm lăn lóc trên sàn, nguyên nhân đều bị gãy cổ, còn tên đó thì chịu hậu quả đau đớn nhất đó là bị nó bẻ cả hai chân lẫn hai tay.
Nhạc Ân bước đi qua đám hỗn độn này, muì máu tanh cứ xông vào mũi, nếu là người khác thì họ đã nôn hay ngất còn đối với Nhạc Ân, những thứ này quá là bình thường.
Tiến đến cánh cửa cách âm, và bước đi.
– giọng nói lạnh lùng vẫn toát ra Đồ ngu ngốc
Chiếc xe màu đỏ phóng trên đường vẫn với vận tốc cực khủng, nó tiến thẳng về nhà.
Đi vào nhà, bà mẹ kế nhìn nó bằng cặp mắt khinh ghét, nó ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng vào mặt bà, đôi mắt của nó tuy bình thường như người khác nhưng lại làm cho người ta có một cảm giác sợ hãi.
– Đúng là đồ con gái hư, đi chơi đến khuya mới về. bà ta chề môi nhìn Nhạc Ân, cặp mắt xua đuổi và ghét bỏ hiện rõ trên khuôn mặt người đàn bà này .
– Bà có quyền gì mà ngăn cản tôi ?, đồ người đàn bà giả tạo. Nhạc Ân liếc nhìn bà ta, đúng lúc này cha cô chợt nghe được câu nói này của Nhạc Ân, ánh mắt cha nó trở nên đáng sợ hơn, ả ta tiến lại gần cha cô khóc lóc.
– Ông coi nhỏ con gái yêu quý của ông, dám nói tôi là người đàn bà giả tạo ( TG : hổng có cũng uổn )
Chưa kịp nghe nó nói gì, một bạt tay liền bay thẳng vào mặt nó/
Bốp bạt tay mạnh đến nổi máu miệng Nhạc Ân ứa ra, nó nhìn ông bằng đôi mắt dữ tợn, khuôn mặt lạnh như băng.
– Ông dám đánh tôi ? nó trợn trừng mắt nhìn ông, khuôn mặt ông ta chợt có vẻ sợ hãi, ông bỗng trở nên ấp úng.
– Ông có thực sự coi tôi là con không ? từ khi ông bỏ mẹ tôi đi, là tôi đã chán cái cuộc sống này rồi và.. CHÁN CẢ ÔNG ! nó nhấn mạnh từ CHÁN CẢ ÔNG vào làm mặt ông ta tái mép,khuôn mặt không được định thần.
Nhạc Ân không nói gì, lấy tay chùi vết máu trên miệng rồi bước vội lên phòng, cầm chiếc điện thoại trên tay,.
– Đặt vé cho tôi, 3h chiều mai về Việt Nam
Rồi nó tắt máy, tiến đến chiếc giường của cô và nằm nghỉ ngơi, một giọt và lại một giọt nữa, hai giọt pha lê trong suốt lăn dài trên má, nó lau đi hai giọt pha lê đó. Nó đã hứa với mình không bao giờ khóc, phải cố gắng đứng vững trong cuộc sống này. Nó đã tạo ra một cái vỏ bọc rất là hoàn hảo, một sự tàn nhẫn mà ai cũng không có.
– Miệng Nhạc Ân vội thốt lên trong tìm thức mẹ có biết con đã khổ sở thế nào ? Rồi Nhạc Ân chìm vào giấc ngủ..
( TG : Có thể thay cách xưng hô là : nó, cô )