Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn

Chương 188: Mùa Thu Ở Paris Có Gì Đẹp


Đọc truyện Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn – Chương 188: Mùa Thu Ở Paris Có Gì Đẹp


Sáu năm sau.
Sáu năm như một cái chớp mặt, nói ngân không ngần, nói dài không dài, chỉ đủ để khi con người ta ngắm lại sẽ thấy giật mình mà cảm khái.
Thật sự đã qua sáu năm rồi!
Paris mùa này trời đang vào thu.

Mùa thu ở Paris tiết trời mát mẻ hơn nhiều so với Việt Nam nếu không muốn nói là nó hơi lạnh.

Nếu người từng sống ở môi trường nhiệt độ cao như miền Nam, thì với tiết trời Paris sẽ cảm thấy se se lạnh, cân áo khoác khi đi ra ngoài.
Thần Hạo vừa tới nơi này vào chiều qua Vừa đáp xuống sân bay, anh lập tức đi gặp đối tác, thoả thuận ký hợp đồng mới.

Tới trưa nay, hợp đồng mới chính thức được ký kết Mấy năm qua, anh đã đưa Hải Vận lên một tầm cao mới, mở rộng thị trường quốc tế tìm được nhiều hợp đồng giá trị lớn.

Nếu sáu năm trước, Hải Vận là một chú rồng trưởng thành, thì bây giờ đã là một lão Long Vương rồi.
Lúc trưa ăn cơm với đối tác, anh có uống khá nhiều rượu, bây giờ hơi khó chịu.

Xe chạy qua con phố Rue des Barres, anh bảo tài xế dừng xe, tự mình đi bộ dạo thả gió cho thanh tỉnh đầu óc.
Khác với không khí náo nhiệt và sầm uất tại khu phố khác có tiếng ở đất kinh đô này, khu phố Rue des Barres đem đến cho người ta một cảm giác thanh bình và yên tĩnh hơn nhiều.

Chỉ cần bước chân tới con phố này, dường như mọi ồn ào, náo nhiệt đều tan biến, nhường chỗ cho những âm thanh thuộc của một dãy phố yên bình.

quen Những quán cà phê tại đây toát lên vẻ hấp dẫn lạ kỳ khi trên các bức tường nhà cao tầng đều được phủ những dây thường xuân xanh mươn mướt.
Thần Hạo chọn một quán cà phê mang nét cổ điển, đi vào.
Đẩy cửa vào trong, đón chào anh là sự nhiệt tình của hai nhóc tì đứng hai bên cửa: “Chào mừng quý khách đến với quán Mustafa
Thần Hạo khá bất ngờ, không nghĩ nhân viên tiếp khách lại là hai cô cậu bé nhỏ tuổi.

Anh ngoài suy nghĩ nhìn hai đứa nhỏ một trai một gái một lúc.


Nhìn rồi mới biết, hai nhóc này là người Á Đông, mặc đồng phục nhân viên bồi bàn, da trắng hồng, mặt phẳng phính, nhìn qua khoảng năm, sáu tuổi.

Đôi mặt lanh lợi, hoạt bát.

Muốn có bao nhiêu để thương, đáng yêu là có bấy nhiêu.
Bình thường nhân viên tiếp khách đều là người trưởng thành, anh chưa từng thấy quản nào lại để hai nhóc tì có vài tuổi đứng cửa tiếp khách bao giờ.

“Chào hai con.

Sự dễ thương của hai nhóc khiến anh không nhịn được, đáp lại.

Bé gái vẫn tiếp tục nghiệp vụ của mình, bày ra tư thế củi người 45° lịch sự mời khách với ngôn ngữ Pháp rất bùi tại: Xin mời quý khách vào trong chọn bàn ngồi.”
Thần Hạo mim cười, theo sự dẫn đường của hai nhóc tì nhân viên đi vào trong, chọn một bàn gần cửa sổ sắt đất.
Ngồi vào chỗ rồi, anh lại không nhịn hỏi chuyện: “Hai cháu tên gì?” “Cháu là Kate.” Cô bé dõng dạc giới thiệu, giọng nói lảnh lót ngập tràn tươi vui, khiến người nghe có cảm giác thế giới này rất tươi đẹp.

“Còn cháu là Ken.” Cậu bé cũng không kém.

Còn bổ sung thêm một câu: “Chúng cháu là anh em sinh đôi, cháu là anh, em ấy là em gái “
Thần Hạo chuyển động mắt, hơi ngạc nhiên.

Với cự ly gần và nhìn chính diện thế này, thật sự thấy hai nhóc này rất giống nhau.

Hóa ra là anh em, còn là sinh đôi.

Đặc biệt, nhìn khuôn mặt của hai đứa trẻ, anh thấy rất quen thuộc.

Giống Tuyết Vũ.
Không sai, rất giống cô.

Nhất là bé gái, đối mat to tròn lấp lánh giống mặt có đến chín phần.

Tất nhiên, suy nghĩ của anh chỉ dừng lại ở đây, anh không phải tin đồ mộng mơ, sẽ không cho rằng hai đứa nhỏ này có quan hệ với cô.

Là người giống người mà thôi.

Có lẽ là vì điều này, khiến anh bỗng dưng muốn nói chuyện nhiều hơn với hai đứa: “Hai cháu là người Việt sao?”
Hai nhộc tròn mặt kinh ngạc, đồng thanh luôn bằng tiếng Việt.

“Vâng.

Sao chủ lại biết? Chả lẽ chủ cũng là người Việt ạ?
Thần Hạo mỉm cười.

Anh cũng là người Việt, sao lại không biết.

Anh khen ngợi bằng tiếng Việt: “Thông minh, đoán đúng rồi.


Ba mẹ hai cháu đầu, sao lại để hai đứa làm việc ở đây?”
Không biết đây là đang vi phạm luật bóc lột sức lao động của trẻ em sao? Anh cảm thấy không hài lòng về cặp cha mẹ này.

Cô bé nghe vậy làm ra vẻ thở dài, rồi ngồi phịch xuống luôn chiếc ghế đối diện, bộc bach: “Ba cháu ở đâu cháu không biết.

Nhưng mẹ cháu thì cũng làm việc ở đây.

Thì tất nhiên, bọn cháu cũng phải làm ở đây rồi”
Thần Hạo chuyển động mắt.

Không có ba ba mẹ con đều phải làm việc ở đây? Xem ra là một gia đình có hoàn cảnh khó khăn.

Thần Hạo nghĩ, cảm thấy hai đứa nhỏ thật đáng thương, mới có mấy tuổi đã phải theo mẹ đi kiếm tiền mưu sinh.

Anh lại hỏi: “Hai cháu làm ở đây mỗi tháng được trả bao nhiêu?
Kate lắc đầu: “Mẹ cháu được trả bao nhiêu thì không biết, nhưng anh em cháu chỉ được cho ăn ba bữa cơm thôi a, không có lương.”
Thần Hạo nhíu mày, bất bình.

Không trả lương? Để hai đứa nhỏ làm việc mà không trả lương, còn có tình người không? “Mái nói chuyện cháu quân chưa hỏi chú muốn uống gì?” Ken bông nói, ra dáng phục vụ chuyên nghiệp làm
Thần Hạo mới nhớ mình đang ở đâu, cho cậu nhóc một đáp án “Cho chủ một ly cà phê đen.

“Ok ạ.

Chú có cần gì thêm không?” Ken lại hói.
Kate nhanh nhảu giới thiệu thêm “Ở đây có rất nhiều món ăn vặt ngon và các loại bánh nổi tiếng khắp nơi trên thế giới được làm từ đầu bếp tài ba siêu nhân của quán, chủ có muốn nếm thử tay nghề của đầu bếp tài ba quán chúng cháu không?” “Kate, Ken không được phá khách.

Mau đi vào trong thay hết đồ trên người ra cho mẹ
Thần Hạo chưa kịp trả lời, đã có ai đó chen ngang với giọng uy nghiêm, quyền lực.

Hai đứa nhỏ vừa nghe xong, lập tức tá hoả chạy ton tót vào trong, dáng vẻ chuyên nghiệp kia biến mất không còn một mảnh, cả thời gian chào anh cũng không có.

Thần Hạo đần mặt ra.

Anh vừa bị trẻ con trêu đùa sao?

Nhưng, giọng nói này…
Anh đưa mắt nhìn người vừa xuất hiện, cũng chính là người vừa khiến hai nhóc con kia chạy mất dép.

Mà người nọ cùng lúc nhìn anh, định nói xin lỗi.
Ngay khi bốn mắt chạm nhau, thế giới xung quanh như ngừng chuyển động, muốn nói gì cũng đều quên hết rồi.
Cả hai cứ thể nhìn nhau, kẻ đứng người ngồi, kinh ngạc, bất động.
Giây phút này ai cũng mới nhận ra, họ đã không gặp nhau được sáu săm rồi.

Vậy mà mọi thứ dường như chỉ mới diễn ra trong hôm qua thôi.
Thật lâu sau, Thần Hạo lấy lại ý thức trước, lũng tăng lên tiếng: “Chào em.

Lâu không gặp, em khỏe không?”
Tuyết Vũ hoàn hồn, lạnh lùng mà xa cách gật đầu.

“Tôi khỏe.

Cảm ơn anh.

Anh uống gi?”
Thần Hạo không nghĩ cô sẽ hỏi như vậy, luống cuống hai giây, không được tự nhiên đáp.

“…!Cà phê đen “Phiên anh chở cho một lát.

Tuyết Vũ xoay người, điềm đạm đi về phòng pha chế.
Vừa vào trong, cô không còn duy trì được sự bình tĩnh nữa, mặt tái đi, tim đập thình thịch, chân tay run lẩy bẩy, phải dựa vào tưởng mới không bị ngã.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.