Đọc truyện Sự Trả Thù Của Cô Gái Vô Cảm (The Revenge Of Emotionless Girl) – Chương 3: Tìm
-Aida…..tôi xin lỗi…cô k sao chứ..- Người va phải nó rối rít xin lỗi. Còn giúp nó nhặt đồ lên nữa. Nhưng nó vẫn im lặng nhặt đồ xong rồi bỏ đi. K quan tâm lời anh ta nói là gì.
– Haizzz làm hết hồn..nhưng mà kì lạ thiệt…thôi kệ…//có chuyện gì vậy? – Một người con trai bước tới với bộ âu phục đen trong rất lịch lãm. Người anh lúc nào cũng tỏa sáng mọi lúc mọi nơi.
– Không có gì thưa giám đốc. Vừa rồi tôi đụng phải cô gái, tôi có xin lỗi nhưng cô ta k nói gì rồi bước đi. Cô ấy mang headphone, nhìn còn rất trẻ nhưng tôi nghĩ cô ta bị tự kỉ. – tên trợ lí tạm thời nóivới chàng trai kia.
– Còn trẻ/// giám đốc k cần quan tâm đến con nhóc đó làm gì..nó đến đây xin phỏng vấn nhưng tôi thấy cô ta còn đi học k phù hợp nên đã đuổi đi rồi…- tên bảo vệ báo cáo.
– Kế toán k phải là công việc dễ. theo anh nói nếu cô gái ấy còn là học sinh cớ sao lại đến đây xin việc..k phải kì lạ sao? Tìm cô ấy về đi. chúng ta đang cần người…- chàng trai ấy nói xong liền cho tay vào túi sau đó đi thẳng về phòng làm việc. Những nhân viên thấy anh đi qua liền bàn tán xôn xao..
– Trời ơi…giám đốc của chúng ta đẹp trai quá….ước gì…
– Thôi đi..Phó gia là ai cô k biết sao? Bao năm nay..tôi còn dám mơ nữa là…..- Hai cô nhân viên đang xù xì to nhỏ..Vì hai cô nghe nói là có giám đốc mới từ nước ngoài về… nào ngờ anh ta lại đẹp trai đến vậy.
– giám đốc bọn họ thực nhiều chuyện…- tên trợ lí đi theo anh nói.
– K sao miễn họ làm việc tốt là được…à…mà nè…khi nào tìm được cô gái ấy cứ cho lên phòng tôi. Tôi muốn trực tiếp phỏng vấn. – chàng trai ấy cười nhẹ sau đó cũng vào phòng.
………………………..
Quay lại với nó.. Sau việc va chạm vừa rồi thì số trái cây mà nó vừa mua được đã bị dập gần hết. Nó phải tìm đến siêu thị và mua lại. Nhưng nó là người cũng k mấy phung phí. Vừa đi vừa nghĩ cách kiếm tiền..
– Ơh…cô gì đó ơi….- Nó một phần đeo phone một phần nghĩ k liên quan đến mình nên tiếp tục đi.
– Cô gái…cô có thể quay về phỏng vấn không? – Tên bảo vệ ấy nói. Anh thở hòng học vì đuổi theo nó.
“Vì sao?” – Nó nghe được sao đó cũng hơi bất ngờ. Nhưng nó lại viết trong điện thoại.
– Ơh…”cô ta k nói được à..vậy sao phỏng vấn…mà thôi hoàn thành nhiệm vụ trước” tên bảo vệ bất ngờ khi thấy những chữ viết trong điện thoại thay lời nói của nó. Xong anh cũng cho qua, sau đó tìm cách thuyết phục nó về công ty một lần xem sau. Nó vì cần công việc nên cũng gật đầu. Vội tìm một cửa hàng nào đó gửi lại túi hoa quả cũng như những gì nó đi mua lúc nãy. Sau đó cùng tên bảo vệ về lại công ty lúc nãy.
– Là cô ta sao? – tên trợ lí nói khi thấy nó. Anh ngạc nhiên khi thấy nó còn rất trẻ, đúng thật có thể nó vẫn còn đi học. Với một điều nữa là nó rất rất đẹp. Và có một mí tóc đặc biệt.
– Phải…là cô ấy. tôi xong việc rồi..tôi đi đây. – tên bảo vệ nhanh chân tìm cách chuồn. Nếu k nếu có chuyện gì xảy ra anh lại bị liên lụy.
– Cô ở đâu…tại sao lại vào đây…cô bao nhiêu tuổi..còn học k? – nãy giờ trong suốt đoạn dường lên phòng giám đốc chỉ có mình tên trợ lí độc thoại. Nó vẫn im lặng, chiếc hesdphone trên tai vẫn còn và nó k có ý định tháo nó xuống. “Đúng là tự kỉ thực” tên trợ lí thấy nó k trả lời mình và nhớ lại lời bảo vệ nói. thầm quan sát nó. Nó vẫn k có gì gọi là bất thường cả. Chỉ có tội k mở miệng nên anh cũng cho nó mắc bệnh.
“Cốc…cốc…giám tốc..cô ấy đến rồi..” tên trợ lí gõ cửa phòng.
“Vào đi…anh ra ngoài luôn đi” Thấy nó bước vào tên trợ lí cũng cúi đầu ra ngoài. Lúc này nó thấy người con trai đang làm việc. Nó k quan tâm lắm chỉ đảo mắt nhìn xung quanh. “Phó Thiên Minh” nhờ vào bảng tên mà nó biết người trước mặt nó là ai.
– Cô định đứng đó à…k muốn phỏng vấn sao? – chàng trai ấy ngẩng đầu lên, bất ngờ vì trước mắt anh là một người con gái phải nói là quá đẹp, quá đơn giản. Đúng thật là nó rất trẻ chạng 16- 17 tuổi thôi. Nhưng anh có ấn tượng với cô gái này. Nhất là ánh mắt và mái tóc. Hình như anh có gặp cô gái này ở đâu đó.
– Cô tên gì? Hồ sơ của cô? – Anh vừa hỏi vừa nhìn nó vì anh thấy từ lúc nó vào. Trên người nó chỉ đội một cái nón lưỡi trai trắng, mang hesdphone. Nhưng đến khi nó bỏ nón ra thì anh giật mình. Đúng thật cô gái này rất quen?
– “An Kỳ”- Nó lại dùng điện thoại…Nhưng ánh mắt nó rất thờ ơ..Với lại cách nói chuyện này….
– k đúng…Triệu Tử An..là người nhỏ tuổi nhất tốt nghiệp đại học QTKD? Đúng không? – cuối cùng anh cũng nhớ ra nó là ai rồi. Thì ra là nó. Anh cũng rất ngưỡng mộ nó vì nó chỉ tốt nghiệp một năm. Nhưng trình độ anhk biết tới đâu.
“Sao anh biết? tôi k biết anh. tôi chỉ muốn làm việc” nó lại đưa điện thoại lại trước mặt anh. Nó đang thắc mắc tại sao anh lại biết nó. Nhưng nó đâu biết anh, còn biết cả tên và từng tốt nghiệp nữa chứ.
– Thủ khoa mà sao k biết được..- anh bật cười nhẹ..nếu là nó thì anh có thể đặt sự tin tưởng vào nó rồi. Chỉ có điều nó k nói chuyện thôi.
– Em k quản lí Lucky sao? – anh biết nó là con gái Triệu gia, và biết nó chỉ nhỏ hơn mình có 2 tuổi.
“Tôi muốn tự lập. K phụ thuộc vào ai cả..”
– Được thôi… có khí phách thật…hay em làm trợ lí cho anh đi. Vị trí kia sẽ tuyển sau. – Anh k muốn để một nhân tài nằm trong lá ủ..với lại anh cũng rất thích nó….
“Tôi còn phải đi học” – nó lại ghi ghi
– k sao. chỉ những việc gấp và cần ra ngoài giống như gặp đối tác hay gì đó. Và những chuyện quan trọng. Theo anh biết thì trường ở đây chỉ học có một buổi.
“Được..tôi đồng ý. Tôi về đây.” Nó để lại sdt sau đó lại đội nón vào và rời đi.
“Nhớ gọi tôi là An Kỳ.” anh cầm tờ giấy mà cười nhẹ. Nhưng tại sao nó lại giấu tên thật chứ…
“Điều tra cho tôi về tình hình Triệu gia hiện giờ”
………………………………………………………………
Còn nó sau khi rời khỏi công ty liền đến cửa hàng lúc nãy và về nhà…
– Bác ơi…con về rồi..- Nó về đến nhà liền xong ngay vào bếp…Thế là cả hai cùng ăn cơm.
– Tử An à..việc nhập học của con sao rồi..- bác Thụy quan tâm nó hỏi.
– Ổn cả bác à…sau này bác hãy gọi con là An Kỳ hay Jade nhé. Con có mua quà cho bác ấy…- kết thúc bữa ăn là bác Thụy dành làm hết công việc và bảo nó lên phòng chuẩn bị để sáng mai đi học. Nhưng bà rất lo lắng. Ở nhà, nó nói chuyện với bà một cách thoải mái nhưng còn đến trường thì ra sao đây. Hi vọng nó k giống như lúc trước mà lầm lầm lì lì..k nói k rằng. chỉ mang cặp đến lớp rồi thôi..Từng bị đánh tơi tả nhưng nó vẫn cố chấp k nói gì cả…Lúc trước nó là như vậy..
Còn nó khi về phòng, lại tắt hết đèn chỉ để lại chiếc đèn led nhỏ. Khung cảnh tối tăm này hợp với nó hơn..Nó lại gần chiếc piano và chọn cho mình cây violin, kéo một bản nhạc buồn. Nó chỉ nhắm mắt và cảm nhận..sự đau rát từ trong tim cùng những đời tủi nhục..Nó k màng tới..Tình cảm tình thân là thứ quan trọng đối với nó.
“Ba mẹ…người ở đâu? Sao k đến tìm Diệp Vy…Diệp Vy nhớ hai người lắm…”nó nhớ ba mẹ nó…rất rất nhiều..Đã rất lâu nó mới dám nhắc đến cái tên Minh Vy này…là tên của ba mẹ đặt cho nó và cả anh nó nữa….nó rất nhớ cảnh gia đình lúc nhỏ….”
……………………………………………………………..
“Ba mẹ….hai người phải phù hộ con…giúp con tìm được Minh Vy…hai người phải phù hộ cho em ấy….con sẽ tìm được em ấy và trả thù cho ba mẹ…” Cũng tại một căn phòng tối tăm ấy, có người con trai trên tay mình là tấm ảnh cảnh gia đình 4 người vui vẻ bên nhau…gia đình anh vốn rất hạnh phúc..nhưng chỉ trong một đêm, anh biến thành kẻ mồ côi được người khác nhận nuôi.Nhưng ít ra anh vẫn sống. Còn Minh Vy..em gái bé bỏng của anh k biết sống chết ra sao? Nhưng anh nhất định sẽ tìm được đứa em gái bé bỏng này…”
“Minh Vy…giờ em đang ở đâu..?”