Sự Trả Thù Của Cô Gái Vô Cảm (The Revenge Of Emotionless Girl)

Chương 12: Hợp tác


Đọc truyện Sự Trả Thù Của Cô Gái Vô Cảm (The Revenge Of Emotionless Girl) – Chương 12: Hợp tác

Một tuần sau đó, từ lúc nó nhận được giải Violin được mệnh danh là Queen, đưa danh tiếng trường đi lên. Thì giờ trong trường danh tiếng của nó không hề nhỏ cộng thêm việc biết khuôn mặt thật của nó một vẻ đẹp ẩn hiện huyền ảo kia, thì nó lại càng được nhiều người sùng bái và ngưỡng mộ nhưng số lượng fan vẫn đứng sau một người, nếu so với trường khác. Hình ảnh của nó tuy thân thiện nhưng vẫn có chút lạnh lùng làm mọi chàng trai điêu đứng. Điều này làm Tử Anh ngày càng căm ghét nó hơn..

Và hôm nay nó cũng như mọi ngày, áo trắng giày lười trắng, vẫn đeo headphone mái tóc hơn vai màu khói buông xõa tự nhiên. Vì biết tiết đầu là giờ tự học nên hôm nay nó vào trễ, nào ngờ vừa vào thì thấy lớp đã đông đủ, nhưng chỗ nó vẫn trống, chắc hắn cũng như nó. Đi trễ rồi…

– An Kỳ….hiệu trưởng gọi bạn đến phòng ông ấy đó…- Vừa đặt balo xuống thì Ann quay xuống nói, Mike và Lucas cũng quay sang nhìn, nó gật đầu và rời khỏi lớp.

Được phép mở cửa, nó cũng thong thả vào, gặp hiệu trưởng một người đàn ông trung niên kế bên là một chàng trai đối diện với chàng trai ấy là hắn….Nó chẳng hiểu mình đến đây để làm gì…

– Tử Kỳ…giới thiệu với em đây là ông Kim, hiệu trưởng Moon còn kế bên là Hàn Thế Minh học sinh trường Moon. Họ qua đây theo lệnh của cấp trên muốn hợp tác cùng em và Thiên Nam về việc thi quốc gia.- nó vừa nghe giới thiệu vừa cúi đầu chào mọi người. Hắn chỉ khẽ nhìn nó nhếch môi còn Thế Minh, anh khẽ nhìn nó nhìn thẳng vào đôi mắt kia…có gì đó bí ẩn dưới ánh mắt kia??

– Vậy từ nay phải nhờ vào các em rồi…chúng tôi gửi Thế Minh ở đây…Thiên Nam và Tử Kỳ…mong hai em giúp đỡ Thế Minh nhé…- ông Kim kết thúc bằng việc gửi gắm học trò cưng của mình cho trường MDC, vì việc lớn nên phải thế thôi.

……………………………………………..

– Tử Kỳ…..có thể dẫn tôi tham quan trường một chút không?? -trên đoạn đường về lớp, anh đề nghị. Nó chưa trả lời thì đã nghe tiếng hắn lạnh lùng vang lên.

– Tôi về lớp trước. – thế là hắn bỏ đi. Anh vẫn tròn mắt nhìn nó chờ đợi câu trả lời, lần đầu tiên anh mở lời đề nghị và kiên nhẫn với một cô gái.

– Xin lỗi…nhưng ngoài lớp và phòng nhạc thì tôi chẳng biết nơi nào trong trường này cả? – Nó nhẹ nhàng nói. Là nói thật bởi từ lúc vào trường toàn bị đánh vô tâm nó biết đi đâu đâu.

– Vậy chúng ta cùng đi đi…-


– Nơi đẹp thế này mà em lại không biết sao?? –

– Tôi k quan tâm lắm..- nó trả lời, cũng đúng thôi vì Thế Minh lớn hơn nó một lớp.

– Tử Kỳ…đây là tên thật của em sao? – anh nhẹ nhàng hỏi.

– Không..- anh trở nên căng thẳng và hồi hộp sau câu trả lời của nó.

– Tôi tên Triệu Tử An. Vì k muốn gặp rắc rối nên mới đổi. – nó nói xong lại làm ah hụt hẫng…”Nhưng tên thật của tôi là Vy…” nhưng nó lại không nói ra..nó đứng lên và định về lớp..Anh cũng chỉ lặng lẽ đi theo…

…………………….

“Đi đâu mà lâu thế k biết nữa….” – suy nghĩ của ai đó.

– Ryan…cậu đang làm gì thế..- San Chi bước đến..

– Cút…- âm thanh hắn lạnh 0 độ, thái độ bực dọc…thấy thế San Chi cũng quay đi nhưng lại thấy rất tức giận..

– Sao không đợi hết giờ học rồi về…dẫn anh ta đi hết nơi này đi…- hắn thấy nó về vừa định ngồi xuống rồi nói.

– Liên quan cậu à….- nó trả lời nhưng làm hắn muốn điên lên.

– Hắn đâu rồi…

– Ai?

– Thế Minh

– Về rồi…tôi cũng về đây..- nói xong nó thẳng thừng đi để lại đầu hắn đang bóc khói nghi ngút, Ann và Lucas thì cười tủm tỉm, Mike đang làm bài tập cũng đưa mắt lên nhìn rồi cụp xuống.

…………………………………………………….

“Điều tra cho tôi về Triệu Tử An…và cả Diệp gia nữa, sao trận hỏa hoạn kia còn ai sống sót không? “


“Cướp…..” Thế Minh vừa ra khỏi cổng trường thì nghe tiếng cướp của người phụ nữ, anh vội đuổi theo. Nó ở phía sau hỏi thăm rồi cũng chạy theo.

– Bên phải…..giúp tôi với….- nó nghe bên phải nhưng vội chạy nhanh về thẳng phía trước, chạy một hồi lại gặp 1 tên ốm ốm cầm túi xách lướt qua nó theo sao là Thế Minh. Nó cũng đuổi theo..

– Anh qua kia….- Thế Minh nói sao đó bọc đường chạy ngược về phía trái nhằm chặn đầu.

– Mắc bẫy rồi cô em……- nó chạy theo tên ốm đó đến cuối đường, nhưng từ đâu lại xuất hiện thêm một bọn côn đồ nữa, chắc là đồng bọn rồi….Thế Minh cũng vừa đến. Anh đang thở dốc.

– Nhìn cô em đẹp lắm đấy…xem ra bọn này gặp mai rồi….ha ha haahah/…- tên cầm đầu cười lớn, Thế Minh anh đang rất khó chịu với giọng cười của mấy tên kia. Nhưng anh nhìn nó, nó chỉ đứng đó nhếch môi.

Thế Minh thấy nó đang bị bao vây cùng mình cũng chạy về đứng cùng phái nó.

– Tử Kỳ…bọn này đông đấy….em biết võ không….- anh hỏi nó.

– Tạm…- thái độ nó giờ thay đổi rồi, kiệm lời. Tạm, anh nghe hiểu nó như nó biết võ sơ sơ định bảo vệ nó, nhưng anh không biết rằng Tạm, nó trả lời cho vế trước.

– Bọn cóc nháy….nhảy ranh…tới đây…- tên cầm đầu đưa chiếc túi xách lên cao, không đúng, phải gọi là balo mới đúng.

– Ah….ah….- từng tiếng than vang lên..tên cầm đầu giật mình nhìn lại tay mình, nó đang trống không…nhìn lại chiếc balo đã trong tay nó…Thế Minh nhìn nó nhìn xuống dưới đất..khoảng 10 tên chứ đâu phải ích…người ôm vai kẻ ôm lưng…thì ra trong khi tên cầm đầu vừa đưa tay lên thì nó đã chủ động bay lên cao đi trên từng vai của người một và lao đến giành lại chiếc balo…quá nhanh

– Mẹ….kiếp…con ranh…lên….- nó chỉ nhếch môi cười nửa miệng rồi xoay nhanh người để chiếc balo mang vào vai mình. Nhập cuộc nó chỉ né cố tình k ra đòn, chỉ đánh vài chiêu sơ đẳng…nhưng cũng đủ diệt được kẻ thù.

– Cuối cùng cũng xong…hihi- Thế Minh phủi tay…và cười…

– cười k lý do người ta bảo khùng…- nó nói xong cười vui….mang balo về.


– Anh tính ở đó luôn à….- Nó nói khi k nghe tiếng bước chân, bởi Thế Minh đang ngẩn ngơ ra…anh sực tỉnh và chạy theo..Hôm nay dù mệt nhưng anh rất vui.

– của cô đây…- nó giao trả lại balo cho người phụ nữ ấy.

– cảm ơn cháu…hai cháu tên gì…

– cháu tên…

– không có gì đâu cô…chúng cháu đi trước…tạm biệt cô…- nó cắt ngang và huýt tay anh đi….

Anh cũng hiểu ý nó nên đi theo để lại người phụ nữ ấy cầm chiếc balo nở nụ cười hiền hậu.

– Tạm biệt…………- đến ngã rẽ, nó chào và về nhà. Anh mỉm cười và chào lại, thấy nó vào ngã rẽ nên lấy điện thoại ra.

“Được….gửi qua tôi ngay…”

“Rốt cuộc…có phải là em không?” một câu hỏi rất đau đầu và đầy đau đớn dành cho anh…Nhưng anh vội gọi tài xế đến về nhà để xem thế nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.