Sự Trả Thù Của Bỉ Ngạn

Chương 21


Bạn đang đọc Sự Trả Thù Của Bỉ Ngạn: Chương 21

Chương 21
Lãnh Sam vân vê tách cà phê trong tay, ngón tay xinh đẹp khẽ miết vào miệng ly. Môi hơi mím lại, nâng mắt lên Tiêu Ngạo Phong đang ngồi đối diện.
Tiêu Ngạo Phong khẽ cong khóe môi hiện lên một nụ cười hoàn mỹ đúng tiêu chuẩn của một vị thiếu gia có giáp dục, làm mấy nữ nhân viên trong quán đỏ mặt, giậm chân vì ghen tị với Lãnh Sam.
– Có vẻ như là tôi đang làm phiền em?- Giọng nói từ tốn, ôn hòa làm người khác cảm thấy vô cùng dễ chịu. Có trời mới biết bây giờ Tiêu Ngạo Phong hồi hộp như thế nào, hắn còn mơ hồ nghe thấy được tim mình đang đập thình thịch, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
– Không hẳn.- Lãnh Sam hơi nghiêng đầu, không ấm không lạnh trả lời.
– Thật sao?- Vương Hy Thần nhướn mày.
Gật gật đầu.
– Cánh đồng đó, hẳn là nơi có nhiều kỉ niệm với em lắm nhỉ?

– Có lẽ.- Tay Lãnh Sam hơi khựng, nhưng rất nhanh liền bình thường lại, rất khó để phát hiện ra, nhưng với Tiêu Ngạo Phong từ đầu tới cuối nhìn chằm chằm vào nàng thì đã phát hiện biến hóa rất nhỏ này của Lãnh Sam.
– Nơi đó, thật đẹp, đúng không?
– Ân, rất đẹp.
– Lần đầu tiên đến đó, anh thật sự không nghĩ là ở đây lại có một nơi đẹp như vậy. Những khi trong lòng có khúc mắc, anh đều đến nơi đó, cảm giác như tâm hồn mình tẩy trừ hết tất cả muộn phiền vậy.
– Yên bình, ấm áp và thanh thản. Đó là tất cả.- Mẹ nàng đã từng nói với nàng, đó là tất cả những gì bà nghĩ đến khi lần đầu tiên bà đến đó, Lãnh Sam chợt mỉm cười, một nụ cười không mang chút tạp chất, làm người nhìn cảm thấy ấm áp, như có gió xuân thổi qua.
– Ân … và thật xinh đẹp.- Tiêu Ngạo Phong ngẩn người, mê luyến nhìn Lãnh Sam, cảm thấy tim mình đang đập vô cũng mãnh liệt, khoảnh khắc này hắn nhất định sẽ ghi nhớ.
=~=~=~=
Đại học Y dược
Văn Ái Ái ôm cặp, ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm, nhưng không thấy được thân ảnh quen thuộc kia làm nàng đành phải thất vọng, đôi môi hồng nhuận mím lại thành một đường.
– Văn đồng học vẫn chưa về sao?- Một nam sinh tuấn tú đi đến, bất chấp những ánh mắt hình viên đạn tứ phía đang bắn về phía mình.
– Ân, vẫn chưa có người tới rước.- Văn Ái Ái theo thói quen mỉm cười hòa nhã, trả lời.
– Cô có muốn về cùng tôi không?- Khuôn mặt nam sinh có hơi phiếm hồng, nội tâm thì đang thầm gào thét, trời ơi người đâu mà đẹp dữ vậy?
– Ưm…- Văn Ái Ái do dự, nếu như người kia thật sự tới thì sao? Dù gì cũng là 1 ngôi sao mà, bận bịu một tí thì cũng bình thường mà.- Cảm ơn, nhưng không cần đâu, sẽ có người tới đón tôi nhanh thôi.

– Vậy sao.- Nam sinh có chút thất vọng quay người đi.
Văn Ái Ái cúi đầu, đá vài viên sỏi dưới chân, trong lòng cảm thấy phiền muộn. Người kia đã nói là sẽ đến đón mình sớm rồi sau đó cùng nhau đi ăn. Hôm nay nàng thức sớm, đứng cả buổi trước gương thử đồ, mong sao ình thật đẹp để đi cùng với hắn, vậy mà đến giờ vẫn chưa đến. Hắn mà tới nàng nhất định sẽ không để ý tới hắn nữa, Văn Ái Ái trong lòng nói.
“Kít”
Một chiếc Maserati màu nâu dừng ngay trước Văn Ái Ái. Hạ Lâm bước ra, mỉm cười ôn nhu nhìn Văn Ái Ái đang phồng má nhìn mình, đôi môi hồng nhuận mím lại, vẻ mặt hờn dỗi. Đòi mạng mà, bộ dáng sinh khí mà còn đáng yêu như vậy, Hạ Lâm cảm thấy tim mình đập ngày càng mạnh.
Vài tiếng xì xầm vang lên, nam sinh ban nãy nhìn thấy một nam tử cao lớn, thân hoàn hảo từng milimet. Toàn thân phát ra như phát ra ánh sáng mọi người chú ý, hơn nữa là một khí chất ôn nhu hòa nhã. Chỉ có điều gương mặt không được nhìn thấy rõ lắm vì nam tử đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm che gần hơn nửa gương mặt, nhưng chắn chắc đó là nam tử rất đẹp.
Mỉm cười thật ôn nhu nhìn Văn Ái Ái, 2 người đứng cạnh nhau thật sự là vô cùng xứng đôi.
– Tiểu Ái, anh xin lỗi tại vì buổi họp báo hôm nay còn phải kí tên cho fan hâm mộ nữa, nên đến trễ, em đừng giận mà, được không?.- Hạ Lâm cố gắng không để cho hô hấp mình dồn dập, nếu không hình tượng ôn nhu trầm ổn bấy lâu nay gầy dựng sẽ hỏng hết.
– Ai thèm giận chứ.- Văn Ái Ái quay mặt, gương vì thẹn có chút hơi phiếm hồng.
– Nếu em không giận thì chúng ta đi thôi.

– Ân. ( cái này mà gọi là không để ý này =))) )
=~=~=~=
– Em muốn ăn gì?- Hạ Lâm vừa lái xe vừa hỏi.
– Sao cũng được.- Văn Ái nghịch tóc, cúi đầu, nhu thuận nói.
– Thế thì đi ăn hải sản nhé, anh có biết 1 nhà hàng hải sản rất ngon.
– Ân.- Thanh âm thật nhỏ.
Hết chương 21


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.