Bạn đang đọc Sự Trả Thù Của Băng: Chương 22
Sau nhiều tiếng ngồi máy bay mệt mỏi, cuối cùng bọn nó cũng đặt chân xuống đất nước Anh xinh đẹp
– Bà ơi, cháu vào nhà vệ sinh tí nha. Bà và mọi người cứ ra ngoài. Vệ sĩ đang chờ ở ngoài đấy_Dứt lời nó bỏ đi
– Con nhỏ này, sao cứ đi thăm nhà vệ sinh của sân bay hoài vậy nhỉ?_Zan nghi hoặc nhìn nó đang khuất dần sau bức tường. Mọi người phải phì cười vì câu hỏi của Zan. 8 người tiến bước ra cửa sân bay. Một toán vệ sĩ khoảng 20 người chạy đến cúi chào rồi vây quanh 8 người. Bọn nó được bảo vệ như vậy cũng dễ hiểu thôi. Bọn nó toàn mang những thân phận cao quý, nên đi đâu cũng có kẻ ám sát. Nhất là bây giờ, rất thích hợp để bọn chúng hành động. Vừa đến giữa sân bay, bỗng nhiên có tiếng thét chói tai vang lên
– Tất cả nằm xuống_Mọi người dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng làm theo. Rồi một tiếng súng vang lên. Một tên đã nằm sõng soài ra đất. Một tên con trai với cái mũ sụp che khuất mặt chạy đến đứng trước mặt đám vệ sĩ. Tất cả mọi người trong sân bay vội bỏ chạy toán loạn. Như vậy càng khó để bắt những tên ám sát đó
– Mau lùng sục bắt sống tất cả_Nghe khẩu hiệu cũng như chất giọng thì cũng đoán biết được người này chính là chỉ huy của đám vệ sĩ. Đám vệ sĩ vâng lệnh chạy đi, chỉ còn 10 người ở lại để bảo vệ. 10’ sau, bọn vệ sĩ quay lại với 5 tên bị bắt trói
– Thưa chỉ huy, đã tóm gọn
– Tốt lắm, chúng ta đi thôi_Tên con trai đó sải bước đi, bỗng bước chân cậu ta dừng lại
“Cạch” Tiếng đạn lên nòng nghe thấy rõ
– Nằm xuống_Cậu ta hét lên rồi chạy về phía bà nó. “Đoàng” Tiếng súng vang lên nghe thật chói tai. Mọi người đều được mở mang tầm mắt về cách xử lí tình huống của tên con trai đó. Làm sao cậu ta có thể nhận ra vẫn còn kẻ ám sát ở quanh đây? Làm sao cậu ta có thể phản ứng nhanh như vậy
– Bắt cho bằng được tên đó_Cậu ta lập tức đứng bật dậy và chỉ huy đám vệ sĩ. Đúng là một chỉ huy giỏi. Nếu giờ phút này mà người chỉ huy mất bình tĩnh thì đám vệ sĩ cũng hoang mang lo sợ theo. Như thế khó mà có thể hoàn thành nhiệm vụ. Cậu con trai đó không hề hay biết rằng chiếc mũ trên đầu đã rơi khi cậu nhào tới xô ngã bà nó. Chiếc mũ rơi xuống làm lộ ra mái tóc dài màu nâu đỏ.
– Là con gái sao?_Lin thốt lên. Người chỉ huy mà bọn họ vẫn tưởng nhầm là con trai kia lại là một cô gái, một cô gái có mái tóc màu nâu đỏ thật đẹp
– Thưa chỉ huy, đã bắt sống được tên đó
– Giao tên đó về cho papa tôi xử lí
– Vâng
– Này cháu ơi, vai cháu bị thương rồi kìa_Bà nó tiến đến nắm lấy tay cô gái đó. Lúc nãy, cô gái đó đã đỡ cho bà nó một phát đạn chí mạng_Xin lỗi, vì ta mà cháu bị thương
– Không sao đâu ạ, chỉ là vết thương nghề nghiệp thôi ạ. Nếu đã là vệ sĩ thì phải chịu bị thương thôi ạ_Cô gái đó quay lại nhìn bà
– Yui?_Cả bọn hét lên
– Yui! Cháu…cháu…_Người bà hốt hoảng la lên
– Ớ_Bây giờ nó mới đưa tay lên đầu_Rơi mất rồi à
– Yui vai cậu chảy máu kìa_Zan xuýt xoa. Mọi người đều đang rất lo lắng cho nó. Bỗng hắn từ sau đi đến băng bó cho nó. Hắn đã xé ống tay của một chiếc áo sơ mi để cầm máu cho nó.
– Cảm ơn._Nó thoáng đỏ mặt nhưng vội lấy lại tinh thần. Nó quay qua mọi người_Chúng ta phải đi thôi. Ở đây không an toàn_Mọi người đồng loạt gật đầu rồi tiến bước ra xe về nhà
Tại căn biệt thự của nữ hoàng Anh
– Thưa chỉ huy, ông chủ có gửi đến cho cô một vị bác sĩ khá mát tay đấy ạ_Một tên vệ sĩ cúi đầu trước nó
– Papa biết rồi à?
– Vâng
– Lần sau đừng làm vậy nữa. Papa sẽ lo đấy_Nói rồi nó quay bước vào nhà. Theo sau là bọn hắn và vị bác sĩ. Vừa vào đến nhà, nó đã ngất lịm đi vì mất máu. Hắn vội vã bế nó lên phòng để bác sĩ chữa trị cho nó. Rồi hắn lại đi xuống, trong lòng thì không khỏi lo lắng cho nó. Nó đã vì mọi người mà hết lần này đến lần khác bị thương. Thật tội nghiệp cho nó!