Sự Trả Thù Của Băng Giá

Chương 49: Không Hề Có Cảm Giác


Đọc truyện Sự Trả Thù Của Băng Giá – Chương 49: Không Hề Có Cảm Giác


Lần này cả đám phải bái lạy Mary ngay cả nó cũng nhăn mày khó chịu với cách nói chuyện của cô, Anna vội lên tiếng mặt méo mó.
Sao nay mày nói chuyện bậy bạ quá vậy con kia
Nghe cô bạn của mình nói vật Mary mới suy nghĩ rồi cười phá lên, tay chỉ mặt từng đứa nói :
Tụi bây nghĩ cái gì bậy bạ trong đầu đúng không….!Ý tao là ở đối diện phòng nhau khi đi chơi hay đi học thì dễ rủ nhau hơn, chứ nếu phòng ở xa mắc công đi đi lại lại lắm
Nghe được câu giải thích cả đám thở phào rồi phá lên cười trước suy nghĩ đen tối kia, còn xung quanh cả lớp đang nghĩ phải chuẩn bị đem theo gì đến trường vì phải ở lại cả năm học nên đồ đạc sẽ nhiều.

Riêng cô gái với mái tóc xám khói và đôi mắt xanh đang chống cằm nhìn ra cửa sổ, cô không mấy quan tâm đến mọi người trong lớp….Kan ngó qua thấy nó đang ngồi một mình, anh chọt tay Anna hỏi.
Nè, có thật đấy là Băng không…sáng giờ thấy cứ lạ sao đó
Hắn nghe vậy cũng ngó qua nhìn nó rồi bậm môi nghĩ ngợi linh tinh, Anna nhìn Mary nhún vai rồi lại nhìn Kan nói.
Ừm Băng đấy, đẹp đúng không ??
Kan gật đầu hắn cũng gật đầu đồng ý, như nhớ ra điều gì đó hắn liền vỗ vai Kan nói đầy hớn hở.
Đúng rồi, đầu năm học Kin cũng giống vậy nè mày nhớ không, mái tóc xám khói và đôi mắt xanh đặc biệt đấy.

Kan a lên một tiếng anh cũng vừa nhớ ra điều đó vội tiếp lời.
Chuẩn, hèn gì tao thấy quen gê đó mà anh em giống nhau là đương nhiên thôi…!Ê mà không đúng, nếu Băng là em gái mày vậy Băng cũng là con của….!
Biết anh định nói gì Kin vội bụm miệng Kan không cho anh nói tiếp mắt liếc nhìn nó, nãy giờ nó cũng nghe được nên khi Kan nói đến đó nó liền nhìn về phía tụi hắn gương mặt không vui mấy.


Thấy tình hình căng thẳng Mary vội lảng qua chuyện khác, Anna cũng hùa theo phá vỡ bầu không khí căng thẳng này.

Nó bước đến bàn tụi hắn nói nhỏ nhưng giọng nói đầy đáng sợ.
Hàn Băng này không có cha, cha tôi đã chết lâu rồi.

Đừng có sự ý nói cha tôi ở đây
Nói xong rồi nó bước ra khỏi lớp tay nắm thành nắm đấm.

Kan nhìn cả nhóm nói nhỏ.
Bộ tui nói gì sai hả
Nghe thấy câu hỏi Anna bực tức đánh anh mấy cái, đánh đến khi cô thấy hả giận mới trả lời.
Ông đó, sai quá luôn đó….chuyện gì không hỏi lại hỏi chuyện đó.

Điên mất mà
Mary và Kin đều thở dài mệt mỏi cả hai ngã lưng ra ghế nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi không ai nói gì.

Tiếng chuông ra tiết vang lên, cả lớp ngồi ngay ngắn chuẩn bị tiết tiếp theo nhưng khi cô đã vào lớp vẫn không thấy nó trở lại lớp.

Không để ý nhiều lớp vẫn mặc kể cô muốn giảng gì vẫn là tự mình làm việc mình thích cho đến khi ra về.
Về đến nhà là ngã lưng ngay ra giường, tụi nó đánh một giấc ngủ luôn.
Sáng hôm sau bụng của ba đứa nó đói mẹ nên mò dậy tìm gì ăn nhưng trong tủ lạnh trống trơn không có gì hết, nó mệt mỏi lên tiếng.
Không ai đi chợ hả?
Anna đang nằm xem phim chân trên ghế chân dưới sàn nghe nó hỏi vậy cô tỏ lời từ ngoài phòng khách nói vọng vào.
Mày không nhớ nhà không có người giúp việc à
Nó tặc lưỡi khó chịu, bước lên phòng thay đồ rồi lái xe ra siêu thị mua đồ, hôm nay nó chỉ mặc đồ đơn giản chỉ là áo trắng dài tay được xắn lên đến khủy tay kết với quần yếm dài đến đầu gối và đôi giày bata trắng cao cổ.

Đến nơi nó đỗ xe ngay trước bãi đỗ rồi đi vào trong siêu thị, tay phải kéo theo chiếc xe đẩy còn tay trái thì cầm điện thoại bấm tí tách vô tình nó đụng trúng đám trai gái đang lựa đồ, nhìn tổng thể thì trông có vẻ con nhà giàu nó tặc lưỡi nghĩ đi đau cũng gặp bọn nhà giàu, phiền thật.


Bọn họ hơi ngạc nhiên vì thấy cô gái tóc xám khói đôi mắt xanh biển, họ nhìn kĩ vào mắt nó thì thấy không phải là đeo len nên quá đỗi ngạc nhiên, bị người khác nhìn chằm chằm làm nó rất khó chịu nhưng ý thức là mình đụng họ nên nó xin lỗi rồi kéo xe đi lựa đồ tiếp.
Khi lựa xong nó ra thanh toán tiền nhìn lướt qua nó thấy đám khi nãy đang ở sau mình không quan tâm nó lo tính tiền lẹ rồi về, nhưng khi tính tiền nó lục trong túi thì thấy không mang tiền, cả đám đằng sau phì cười song có anh chàng đến giúp nó nhưng điệu bộ thật gai mắt ăn mặc mô đen( model) đấy nhưng cứ phe phẩy tiền trên tay thì quả là gai mắt đấy.

Anh khoác vai nó rồi bảo.
Em gái cần anh giúp không?
Nó hất tay anh ra trầm giọng đáp đầy lạnh lùng :
Không cần
Nó rút trong túi ra thẻ xanh rồi đưa cho chị thanh toán, cả bọn nhước mắt nhìn nó rồi quay qua cười với nhau.

Nó thanh toán xong rồi xách đồ đi trước, con gái trong đám nhìn nó khó chịu nghĩ nó chảnh chọe
Khi tính tiền xong bọn họ chạy theo nó thấy nó đang dựa vào chiếc siêu xe Lamborghini Veneno ( khoảng 4,5 triệu USD ) Baba điện thoại thì đám con gái tự nhiên đi đến kéo nó ra mắt khinh bỉ nhìn nó nói :
Này có biết chiếc này mắc lắm không mà cô dựa vào như thế hả ?
Nó nhết môi không mấy quan tâm lời của bọn họ.

Đám con trai đang trầm trồ xem xét chiếc xe họ ao ước được lái nó một lần cũng mãn nguyện.

Bọn con gái chỉ tay vào mặt nó nói như đúng rồi.
Nè, đừng có đến gần chiếc xe này cô mà làm ước một tia có bán cả nhà cô cũng không đền nổi cái bánh của nó đẩu.

Chủ ý tí đi
Thú vị thật nói cứ như xe ai đó vậy đấy, nó nhết môi đi đến chiếc xe, tay trái ấn cái nút điều khiển nhỏ chiếc xe bỗng kêu tít, tít đồng thời cửa xe cũng mở ra nó ngồi vào xe chẳng quan tâm đến ánh mặt ngơ ngác của bọn họ.


Chạy gần đến đám con gái nói nhỏ.
Chiếc xe này mà xước thì cần chi bán gia sản làm gì sửa là được rồi mà
Nói rồi nó nhấn ga phóng như bay ra đường cao tốc khói phà vào mặt bọn họ làm cả đám ho sặc sụa.
Chiếc xe chạy trên đường cao tốc tiếng bô xe nghe rất mạnh mà êm tai, về đến nhà nó trổ tài nấu ăn cho hai con bạn thân.

Không gì khác ngoài mì ý và nước ép trái cây ăn xong cả hai chạy vút lên phòng để nó dọn dẹp vừa chạy cả hai vừa cười hí hửng.

Thở dài, nhưng rồi nó cũng phải dọn dẹp rửa bát.

Vừa rửa bát xong nó nhìn đống trái cây mới mua kia bỏ vào tủ lạnh thì chật chổ ïquá liền xắn tay áo vào việc…..Nó ép nước cam, táo , cà chua, dâu và thơm , hết ép nước trái cây nó bắt đầu qua làm kem que trái cây hoặc kem mùi rượu.

Xong hết mọi việc nó cầm chai rượu vang và ly lên phòng đây là lúc nó trầm tư uống rượu một mình trong phòng tối, nhìn ra cửa sổ là khu vườn hoa của mẹ là nước mắt nó lại rơi không biết con người này phải chịu đựng đến bao giờ, phải vờ như không có gì xảy ra , phải một mình vác gánh nặng trên đôi vai nhỏ nhắn thật mệt mỏi.

Tay nắm chặt ly thuỷ tinh trên tay siết chặt ly hết sức cái ly bỗng vỡ toang , mảnh thủy tinh đâm vào tay nó chảy máu nhưng nó không hề đau nhứt chỉ là không hề có cảm giác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.