Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 52: Ân oán


Đọc truyện Sự Trả Thù Công Bằng – Chương 52: Ân oán

Tư Minh đi rồi, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường.

Diệp Kính Huy trở thành người quản lý cao nhất của Thiên Vũ, dần dần tập được thói quen đi làm và tan tầm đúng giờ.

Từ khu nhà Lưu Hoa ở ngoại ô phía tây đến trung tâm thành phố mất nửa tiếng chạy xe. Trước đây đều là Tư Minh cầm lái, Diệp Kính Huy chỉ việc ngồi ở ghế phó lái ngáp ngắn ngáp dài, thường xuyên ngủ quên, đôi khi còn mơ tiếp giấc mộng dang dở ngày hôm qua, mỗi lần mở mắt ra đã thấy công ty ngay trước mặt.

Bây giờ hắn lại tự mình lái xe, cảm thấy đoạn đường này sao mà dài thế.

Có lẽ do kỹ thuật lái xe quá tệ, lúc còn ở đoạn cao tốc từ ngoại ô phía tây hướng về nội thành, hắn có thể an tâm đi thẳng, nhưng vừa vào trung tâm gặp phải cảnh xe cộ tấp nập như nêm, khắp nơi đều là ngã tư, cứ đến ngã tư là có đèn đỏ, Diệp Kính Huy rẽ tới rẽ lui nên thường đi nhầm đường, thi thoảng còn không kịp thắng lại mà đụng vào rào chắn; đi đường hay mất hết cả hồn vía, mồ hôi đầm đìa. Sau đó hắn đành mướn một tài xế riêng chở mình đi làm, hắn ngồi ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ là vẫn không cách nào ngủ thiếp đi trên xe.Diệp Kính Văn về nước, làm việc trong khoa ngoại thần kinh của bệnh viện nhân dân tốt nhất thành phố.

Có một lần nọ Diệp Kính Huy tới bệnh viện thăm cậu ta, tình cờ nghe được nhóm y tá trẻ tuổi bàn luận trên hành lang, họ bảo bác sĩ Diệp thật sự là một người phi thường, chủ nhiệm bị điều đi, phó chủ nhiệm thăng chức, vị trí phó chủ nhiệm bỏ trống chắc chắn sẽ thuộc về cậu ta. Quả nhiên không bao lâu sau, dựa vào mấy bài luận văn được đăng trên tập san quốc tế, Diệp Kính Văn tuổi hãy còn trẻ đã nhận chức phó chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh.

Diệp Kính Huy ngồi trong văn phòng ở bệnh viện, trông thấy Diệp Kính Văn mặc áo blouse trắng, mặt mày nghiêm túc lật xem bệnh án, hắn mỉm cười.

Anh cả có sự nghiệp thành công, em út cũng đã trưởng thành, điều tiếc nuối duy nhất là cả ba anh em vẫn còn độc thân, tuy trong mắt mọi người bọn họ là đàn ông độc thân ưu tú, nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu, dẫu vẻ ngoài đẹp đẽ đến đâu, hình tượng phóng khoáng thế nào, trong lòng vẫn luôn có một nút thắt mãi không gỡ được, những vết sẹo mãi chưa kết vảy.

“Cậu và Lâm Vi sao rồi?” Diệp Kính Huy cười hỏi.

Diệp Kính Văn đứng đối diện nhướng mày: “Em dọn qua sống chung với cậu ấy, dùng chiêu ‘chết cũng làm bạch tuộc’ với cậu ấy hẳn sẽ có hiệu quả.”

Diệp Kính Huy chậc lưỡi nhận xét: “Da mặt dày quá ha.”

“Còn chẳng phải do anh dạy?” Diệp Kính Văn cười, “À phải rồi, sao sau khi về nước em không gặp anh chàng họ Tư kia.”

Diệp Kính Huy khựng lại: “Anh cũng lâu rồi chưa gặp anh ta.”

Thấy Diệp Kính Huy nom có vẻ không muốn nhắc đến, đề tài lập tức chấm dứt, Diệp Kính Văn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: “Em phải đi kiểm tra phòng.”

“Ừ, anh cũng có buổi họp, tới trưa cùng ăn cơm đi.”

Từ bệnh viện đi hết hai con phố là đến trụ sở của tập đoàn Thiên Vũ.

Quảng trường thoảng cái se se lạnh của buổi sớm tinh mơ, ánh nắng trải trên nền đường những mảng sáng vàng nho nhỏ.

Diệp Kính Huy đi xuyên qua quảng trường Thời Đại, bước vào thang máy lên phòng chủ tịch trên tầng cao nhất.

Đứng trước cửa sổ sát đất lớn ngắm nhìn cảnh bên ngoài, ở đằng xa có một tòa nhà đỉnh nhọn màu xám bạc, là tập đoàn Minh Huy của Tư Minh, vốn từng là trụ sở chính của tập đoàn Nam Dao. Bây giờ đứng nhìn từ xa, chỉ có thể trông thấy một góc nhỏ mà thôi. Thế nhưng mỗi khi ngắm cảnh, ánh mắt hắn vẫn không kiềm nổi cứ dừng trên một góc nhỏ ấy.

Dù biết khoảng cách của cả hai rất xa, thật nhiều vật ngăn trở, hắn vẫn không thể thôi nhìn về nơi có người đó.

Điện thoại trên bàn réo vang inh ỏi, Diệp Kính Huy ấn nút nghe, giọng nói lanh lảnh của cô thư ký vang lên.

“Chủ tịch Diệp, sau khi phiên giao dịch chứng khoán hôm nay bắt đầu, cổ phiếu của tập đoàn Minh Huy đã giảm ba điểm.”

Diệp Kính Huy quay đầu lại, ngồi xuống ghế xoay: “Gần đây bọn họ đang làm những gì?”

“Quyền phát triển game Mộng giang hồ bị cướp, đấu giá giành quyền làm đại lý cho game online RF cũng mất trong tay kẻ khác, không biết tập đoàn Minh Huy sao lại như thế, dạo này gặp bất lợi dồn dập, thậm chí lòng tin của khách hàng và cổ đông bắt đầu dao động, vì vậy cổ phiếu giảm liên tục.”Diệp Kính Huy ngừng một chốc: “Tôi biết rồi, tiếp tục chú ý đi.”

Sau khi cúp điện thoại, đôi mày của Diệp Kính Huy nhíu tít lại. Dạo gần đây liên tiếp thất bại trong kinh doanh không giống tác phong nhất quán của Tư Minh. Anh ta làm việc rất mạnh dạn và quyết đoán, luôn có chỗ đứng khó đánh bại trên thương trường, hiện giờ tại sao ngay cả quyền phát triển game và quyền làm đại lý cỏn con như thế cũng bị cướp mất? Diệp Kính Huy mở máy tính ra xem tin tức về buổi đấu giá, người đại diện tập đoàn Minh Huy phạm rất nhiều lỗi sơ đẳng không nên phạm.

— Rốt cuộc Tư Minh đang làm gì vậy? Cơ hồ là do không yên lòng, hắn hoàn toàn lâm vào trạng thái bần thần.

Đương nhiên Diệp Kính Huy sẽ không chủ động đi giúp đỡ anh, tuy vẫn giữ thái độ bàng quan, hắn vẫn rất lo lắng.

Điện thoại trên bàn lại kêu vang, Diệp Kính Huy cầm ống nghe, bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì?”

“Chủ tịch Diệp, có cô Vu muốn gặp anh, bảo là được anh Tư ủy thác đến bàn việc với anh.”

Diệp Kính Huy im lặng một hồi mới đáp: “Mời cô ta vào đi.”

Chốc lát sau, một cô gái hẵng còn rất trẻ xuất hiện. Vóc dáng thon thả, mái tóc dài buộc gọn trên đầu, vận váy văn phòng gọn gàng, cô mỉm cười ngồi đối diện Diệp Kính Huy, lịch sự nói: “Chào chủ tịch Diệp, tôi là Vu Na, người đại điện được anh Tư ủy thác đến gặp anh, đây là danh thiếp của tôi.”

Diệp Kính Huy nhận danh thiếp, thuận tay đặt lên bàn, hắn cúi đầu nhìn đồng hồ: “Cô Vu, tôi chỉ có năm phút.”

“Tôi sẽ không làm phiền anh lâu đâu.” Vu Na mỉm cười, cô vào thẳng vấn đề, “Ý của anh Tư là sắp tới anh ấy sẽ bán toàn bộ cổ phiếu Thiên Vũ đang sở hữu, nếu chủ tịch Diệp muốn lấy lại 49% lúc trước bị Nam Dao mua, anh ấy có thể ưu tiên bán cho anh.”

Bán cổ phiếu ngay lúc này? Phá tường đông đắp tường tây, rút vốn đầu tư ở bên hắn để bổ sung vào số lỗ của tập đoàn Minh Huy?

Anh ta quả nhiên là người làm ăn khôn khéo và vô tình nhất, biết rõ hiện tại bán phá giá số cổ phiếu này đối với một tập đoàn vừa khôi phục sự sống như Thiên Vũ có ảnh hưởng lớn bao nhiêu.

Khóe miệng Diệp Kính Huy vẽ thành một nét cười lạnh: “Đầu tiên thay tôi cảm ơn anh ta về việc ‘ưu tiên’.” Dừng một chốc, hắn nhướng mày, điềm tĩnh nói: “Nói thử anh ta ra giá bao nhiêu.”

“Anh ấy nói cho anh giá ưu đãi, 28.5.”

“28, thêm một điểm tôi không mua.”

“28.5, anh Tư nói ít một điểm anh ấy cũng không bán.”

Yên lặng một lúc sau.

Diệp Kính Huy nhún vai: “Anh ta không định nhượng bộ?”

“Vậy tại sao chủ tịch Diệp không lùi một bước?”

Diệp Kính Huy kiềm nén cơn giận đang chực trào: “Mời cô Vu về cho.”

“Nếu đã vậy, số cổ phiếu kia chúng tôi đành phải xử lý theo cách khác.”

Chờ cô đi rồi, Diệp Kính Huy mới dùng khăn tay lau mồ hôi trong lòng bàn tay.Bây giờ Tư Minh có thể thản nhiên xem hắn là đối thủ trên thương trường, không hề nương tay chút nào, có lẽ đây mới thực sự là bản chất của anh ta.

Nhớ tới sự dịu dàng trong dĩ vãng của anh, Diệp Kính Huy cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

. . . .


Đến tối hắn lại về ngôi nhà kia, khu dân cư ở ngoại ô phía tây được điểm tô rất lộng lẫy, nhìn đâu cũng thấy màu xanh tốt tươi tràn đầy sức sống.

Diệp Kính Huy mở cửa đi vào nhà, phòng ốc vắng vẻ vọng lại tiếng bước chân của hắn, chú mèo con trắng thấy chủ nhân đã về bèn vui mừng chạy lại định nhảy bổ vào lòng Diệp Kính Huy, lại bị hắn tóm lấy ném lên sô pha.

Đêm nay hắn lại mất ngủ.

Giấc mơ đưa hắn về ngôi nhà cũ ở New York. Lúc ấy đang là đầu xuân, cạnh hồ nước có ba cây liễu với những tán lá giao hòa nhau, từng mảng tơ liễu bay lả tả rơi xuống mặt đất như trời vừa buông tuyết.

Trong giấc mơ đó, ba anh em hắn đều có dáng dấp hiện tại. Ba mẹ cũng có mặt. Cả gia đình vây quanh bàn ăn dùng bữa cơm đoàn viên rất vui vẻ.

Ba anh em bây giờ đang bận tối mắt tối mũi, sao có khả năng quay về ngôi nhà cũ?

Nhưng cảnh trong mơ lại rất thật, thật đến nỗi nụ cười tươi tắn trên mặt ai cũng rạng rỡ và rõ nét là vậy. Hắn thậm chí còn nhìn thấy ba cũng mỉm cười, nét thân thiết và dịu dàng mà hắn chưa bao giờ thấy qua.

Mãi tới khi tiếng chuông điện thoại nơi đầu giường vang lên, Diệp Kính Huy mới bừng tỉnh khỏi cảnh mộng.

Ngoài cửa sổ trời rất tối, nhìn đồng hồ thì cũng đã mười giờ.

Hóa ra là trời mưa.

Mưa rả rích rơi như vô số hạt châu được bầu trời rắc xuống, từng viên từng viên gõ nhịp đều đều trên ô cửa sổ, phát ra âm thanh vui tai. Điện thoại ở đầu giường vẫn đang vang, Diệp Kính Huy thuận tay nhấc ống nghe, khẽ ho một tiếng: “A lô?”

“A Huy, con về nhà đi.” Là giọng nói của mẹ, tuy vẫn dịu dàng như trước nhưng phảng phất một chút mỏi mệt.

Diệp Kính Huy giật mình: “Dạ.”

. . .

Đêm qua mưa rất to, khi hửng sáng mới nhỏ đi đôi chút.

Trên đường về nhà, nước mưa tạt vào cửa kính khiến chiếc xe trông như bèo trôi giữa dòng, Diệp Kính Huy vụng về chọn con đường vắng người mà đi, nhưng xe vẫn bị bám đầy bùn bẩn.

Đi ngang qua một siêu thị nọ, nhìn thấy bảng quảng cáo lá trà Long Tỉnh mới ra đang giảm giá, hắn dừng xe lại mua vài hộp. Diệp Kính Huy nhớ ra ba hắn rất thích uống loại trà này, hơn nữa sau khi được Tư Minh tặng bộ trà cụ, dường như mỗi ngày ông đều pha trà thưởng thức.

Vừa đến căn biệt thự ba mẹ đang ở, một bầu không khí nặng nề bỗng nhiên bao trùm lấy hắn. Có chiếc xe quen thuộc đang đỗ trước cổng, xem ra anh cả đã tới từ lâu.

Diệp Kính Huy đẩy cổng bước vào, hoa dương tử kinh trong vườn đã tàn úa, vốn là những cụm hoa tím vô cùng diễm lệ mà giờ đây đang dần héo khô, được gột rửa dưới cơn mưa tầm tã, nó ngả nghiêng rơi vãi trên mặt đất, thoạt nhìn cực kỳ hắt hiu.Trong nhà, anh cả ngồi im trên sô pha, mẹ cúi thấp đầu.

Diệp Kính Huy đến ngồi bên cạnh anh, vừa định bắt chuyện, cậu em Kính Văn cũng đúng lúc bước vào.

Hắn nhìn tình cảnh trong nhà, cuối cùng mới dời tầm mắt qua gương mặt hốc hác của mẹ, “Mẹ gọi chúng con trở về là có chuyện gì sao?”

“Ba. . .” Vẫn là anh cả cất lời trước, anh ngừng một lát mới nói tiếp, “Mất rồi.”

Một khoảng thời gian dài trôi qua trong sự trầm mặc.

Dẫu phải thốt ra những lời tàn nhẫn như thế, vẻ mặt của anh vẫn là biểu cảm lạnh lùng ấy, chỉ có ngón tay đang run rẩy để lộ ra cảm xúc.

Diệp Kính Huy ngơ ngác, lá trà trong tay rơi tản mác trên nền nhà.

Cảnh mộng đêm qua rõ ràng ba cười thật vui vẻ, giống như tâm trạng ông đang tốt, khi ông mỉm cười, những nếp nhăn nơi đuôi mắt hiện lên khiến cả gương mặt trông hiền lành và ôn hòa hơn rất nhiều.

Thế mà khi giấc mơ tan biến, ông đã đi xa rồi.

“Tại sao đột nhiên lại. . .qua đời?” Giọng nói của Diệp Kính Văn khàn đặc, tin dữ ập đến quá bất ngờ, cậu ta và Diệp Kính Hy không thể không bàng hoàng, nhưng đây lại là kết cuộc mà Diệp Kính Huy đã đoán được từ lâu. Hắn biết ba trải qua những ngày tháng gần đây chắc chắn rất khổ cực, nhưng hắn cũng không có nhiều thời gian ở bên cạnh ông, có lẽ không thấy hắn lởn vởn xung quanh mới khiến ông ra đi bình yên hơn.

“Thật ra ba các con đã sớm biết mình bị ung thư.” Bả vai Văn Tích Tuệ run run, bà nghẹn ngào, “Ông ấy luôn gạt các con, ngay cả lúc sắp đi cũng không muốn các con đưa tiễn, vì sợ bị các con nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của mình. Ba các con, ông ấy rất kiêu ngạo, và quá cố chấp. . .Tuy ông ấy chưa từng hòa nhã với các con, nhưng ông ấy thật sự rất thương các con, hy vọng ba đứa con trai trong tương lai đều là những người đàn ông ưu tú. . .Ông ấy nói, không đứa con nào muốn tiếp quản tập đoàn do một tay ông ấy sáng lập ra, đây là thất bại lớn nhất mà cũng là niềm kiêu hãnh của một người làm cha. Ông ấy trích một phần tài sản để lại cho mẹ an hưởng tuổi già, số còn lại đều quyên cho quỹ từ thiện. Ba các con nói, nếu ba đứa con trai không cần tiền của ông ấy, của cải vất vả cả đời kiếm được của Diệp Trí Viễn vẫn luôn có người cần.”

— Đúng vậy, luôn có người cần, cũng luôn có người thấu hiểu được nỗi khổ tâm của ông ấy.

Tiếng nhạc tang vang lên trong màn mưa tầm tã khiến không khí nhuộm đẫm bi thương, vẻ mặt ba anh em hắn đều cứng đơ, chỉ là không ai rơi nước mắt.

Một lễ tang không có tiếng khóc thoạt trông cực kỳ quạnh quẽ, cả gia đình cúi đầu đứng trước mộ, tặng hoa, những đóa cúc trắng đến gai mắt phủ trên một góc bia mộ, gương mặt Diệp Trí Viễn trong tấm di ảnh vẫn tuyền sự nghiêm túc bất biến, không hề mỉm cười.

Hình ảnh đêm qua quả nhiên chỉ là một giấc mơ. Có điều trong mơ, rõ ràng ông cười ôn hòa là vậy, một nụ cười thoải mái đầy từ ái như bất cứ người cha trên đời nào dành cho những đứa con trong bữa cơm gia đình.Nhưng trên thực tế thì sao, kể từ khi hắn biết ghi nhớ, cả nhà năm người chưa bao giờ sum họp trên bàn ăn, cũng chưa bao giờ ăn một bữa cơm chung.

Hiện giờ ông rời khỏi nhân thế, điều này cũng trở thành tiếc nuối vĩnh viễn.

Trong ký ức của Diệp Kính Huy, ba hắn rất hiếm khi cười, ông lúc nào cũng giữ vẻ mặt nghiêm túc đến độ lạnh như băng, đừng nói là kể chuyện cho con nghe, ngay cả việc được gặp ông cũng khó khăn rồi. Chưa từng hưởng qua cảm giác được ba khen ngợi, được gối lên đùi ba ngủ say, được ba cõng đi tiêm thuốc mỗi khi đổ bệnh, càng không có dù chỉ một lần bị ba dạy dỗ khi thi không tốt.

Diệp Trí Viễn lúc nào cũng trầm tĩnh trước mặt con cái, bóng dáng ông luôn cao xa vời vợi không thể với tới.

Nhưng ngay giờ phút này, lúc ba từ giã cõi đời, dường như hắn đã hiểu ra một chuyện.

Có lẽ cách giáo dục của ông hơi hà khắc, cũng hơi cực đoan, nhưng không thể phủ nhận đã bồi dưỡng được ba đứa con trai đều rất mạnh mẽ và khí phách, việc gì cũng có thể tự mình đảm đương.

Lần bị bắt cóc trước đây đã để lại ám ảnh quá sâu trong lòng một đứa trẻ như Diệp Kính Huy, bởi vậy hắn đã sớm ngộ ra một điều, vào thời điểm gặp nguy hiểm, đừng nên trông chờ người khác đến cứu, phải học cách tự cứu bản thân.

Trong lòng từng oán trách ông, nhưng hôm nay rốt cuộc hắn cũng không thể hận được.

Ba mất rồi.

Kể từ hôm nay, ông đã vĩnh viễn an giấc ngàn thu.

Hiềm khích giữa cha con cũng theo tro cốt ông vùi sâu dưới lòng đất mẹ.

. . .

Mẹ và Kính Văn ngồi trong phòng sách trò chuyện, là chuyện về Lâm Vi. Mối tình của cậu em út đã từng bị ba cứng rắn phá hỏng, thành ra Diệp Kính Văn và ông chiến tranh lạnh đến tận năm năm.

Thật lâu sau, Diệp Kính Văn đi ra khỏi phòng, cậu ta mỉm cười trước di ảnh ba mình. Nét cười có chút gì châm biếm, chẳng biết là chế giễu người trong di ảnh hay chính bản thân.


“Ba trả Lâm Vi cho con sao? Có lẽ ba đã quên, một sợi dây thừng sau khi bị chặt đứt, dẫu được nối lại thì ở giữa luôn tồn tại một nút thắt không thể xóa bỏ.”

“Con và cậu ấy không thể quay trở về điểm xuất phát.”

“Thế nhưng con sẽ bắt đầu một lần nữa.”

“Ba ở trên trời có thấy con không ba, ba sẽ hối hận về quyết định lúc trước, nhưng cũng sẽ kiêu hãnh vì con.”

Sau đó cậu xoay người đi, không hề ngoảnh đầu lại.

Diệp Kính Huy dõi theo bóng dáng cao lớn và bờ vai rộng đã đủ khả năng bảo vệ tình yêu của em trai mình.

Bên tai vọng lại câu nói ban nãy.

“Một sợi dây thừng sau khi bị chặt đứt, dẫu được nối lại thì ở giữa luôn tồn tại một nút thắt không thể xóa bỏ.”

Nếu thế, sợi dây đã bị hắn cắt đứt ba lần, lại bị Tư Minh cắt thêm một lần nữa, phải chăng không thể nào nối tiếp?Nghĩ đến đây, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một nụ cười như có như không. Tựa như là giễu cợt bản thân.

Tối hôm ấy, anh cả ở lại với mẹ.

Đêm khuya dần, Diệp Kính Huy cẩn thận lái xe về, lúc đến ngoại ô phía tây cũng mất gần một giờ.

Chợt nhớ tới ngôi nhà ở vùng ngoại ô ấy, trong nhà vẫn ấm áp ánh đèn vàng, thế nhưng mỗi khi hắn bước đi đều vọng lại tiếng chân bước rõ mồn một.

Một thời đã xa, lúc ba mẹ và anh em đều đi vắng, hắn nằm phơi nắng dưới tán cây trong vườn. Đợi thật lâu thật lâu, vẫn không thấy ai về.

Một thời đã xa, trong căn phòng treo đầy roi da ở hộp đêm, hắn cả ngày chìm đắm trong lối sống trụy lạc, nửa đêm tỉnh lại sau một lần phóng túng, chỉ trông thấy bóng dáng cô đơn của mình phản chiếu trên ô cửa sổ sát đất.

Hiện giờ ba qua đời, Tư Minh bỏ đi.

Không còn người cầm roi trừng hắn, nhiếc móc hắn là nỗi ô nhục của nhà họ Diệp. Bởi lẽ người cha mắng hắn từ nhỏ tới lớn giờ đây đã biến thành một nắm tro cốt nằm sâu dưới lòng đất.

Cũng sẽ không có người ôm hắn vào lòng mỗi khi hắn buồn bã, vỗ nhẹ vai hắn, hôn hắn rất mực dịu dàng. Bởi lẽ người đã dành cho hắn sự dịu dàng ấy giờ đây đã đứng ở phe đối lập trên bàn đàm phán, không hề nương tay ép giá đến từng đồng tiền.

Hắn lại một thân một mình, tự do tự tại, muốn gì làm nấy, không ai quản thúc.

Nửa đêm tỉnh dậy sẽ có một cảm giác rất tịch mịch, nhưng chỉ là nhoáng qua mà thôi.

-*-

Vài ngày sau, đột nhiên nổi lên tin đồn Tư Minh muốn bán cổ phiếu của Thiên Vũ.

Diệp Kính Huy sầm mặt ngồi trong văn phòng, lúc tiếp điện thoại giọng hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu. Đầu dây bên kia, Tiêu Dật vẫn dịu dàng nói: “A Huy, sao vậy?”

Diệp Kính Huy không trả lời, chỉ hỏi: “Chuyện gì?”

“Có tin nội bộ cổ phiếu của Hằng Sinh sắp tới sẽ tăng điểm, tôi lấy số tiền lần trước chúng ta kiếm được từ tay Tư Minh đầu tư vào nhé. Cậu còn tiền không?”

Diệp Kính Huy khựng lại: “Không nhiều lắm.”

“Bỏ vào kiếm thêm một khoản nữa đi, có thể sẽ được gấp bội.” Tiêu Dật nói khẽ.

“Được, để tôi suy nghĩ đã.” Diệp Kính Huy dứt lời liền cúp điện thoại.

Từ biểu đồ phân tích thị trường chứng khoán trên máy tính, mấy ngày nay nhiều tập đoàn tài chính lớn trong nước gặp khủng hoảng, thị trường chứng khoán rất ảm đạm, vô số cổ phiếu bị giảm điểm, tình hình không hề tốt đẹp gì. Hằng Sinh sẽ tăng giá? Tin tức này Tiêu Dật lấy từ đâu ra?

Đúng rồi, trong lần đại chiến với Tư Minh trên thị trường chứng khoán, tin tức cổ phiếu Digital China liên tục giảm mạnh khiến Tư Minh lỗ mười triệu cũng chính là do y cung cấp. Rốt cuộc sau khi ra nước ngoài Tiêu Dật đã làm gì, tại sao biết nhiều thông tin như vậy?Tuy Diệp Kính Huy có tầng tầng nghi vấn nhưng hắn lại lo lắng nhiều hơn. Ngộ nhỡ Tiêu Dật rửa tiền giống Quan Thiên Trạch, nếu bị phát hiện thì vào tù là cái chắc.

Cũng chẳng biết vì sao, lần này Diệp Kính Huy lại chùn tay mà không nhảy vào vũng nước đục mang tên “thị trường chứng khoán”. Đem bất động sản đang tăng giá bạc tỷ trong tay đi thế chấp để vay tiền, rút toàn bộ lợi nhuận của hộp đêm Crazy đã gửi vào ngân hàng ra, sau đó hắn tìm danh thiếp của Vu Na, gọi điện cho cô.

— Tuy Diệp Trí Viễn đã qua đời, nhưng Diệp Kính Huy không thể trơ mắt nhìn Tư Minh bán cổ phiếu của Thiên Vũ cho kẻ khác.

“Chào chủ tịch Diệp.” Cô gái ở đầu dây bên kia cười rất vui vẻ, tựa như đang ôm cây đợi thỏ.

Diệp Kính Huy lạnh lùng nói: “Bảo Tư Minh nghe điện thoại.”

“Anh Tư hiện không ở trong nước, chuyện cổ phiếu do một tay tôi quyết định. Chủ tịch Diệp, anh cân nhắc ra sao rồi?”

“Một điểm cũng không giảm?”

“Anh Tư nói nếu anh muốn mua hết, giá là 29.5.”

Chẳng những không giảm mà còn tăng, anh ta quả thật là người rất biết kinh doanh. Hiểu rõ hắn sẽ chủ động gọi điện nên mới trâng tráo mà đề ra mức giá, quả thật vô cùng tàn nhẫn.

Diệp Kính Huy sầm mặt: “Tôi không có nhiều tiền như vậy.”

“Vậy xin lỗi chủ tịch Diệp, tôi cũng chỉ là người được ủy thác thôi. Anh Tư nói rõ ràng là 29.5, một điểm cũng không giảm.”

Diệp Kính Huy thở ra một hơi: “Chiều nay tôi sẽ gọi lại.”

Sau khi cúp điện thoại, ánh đèn trong văn phòng thoáng chốc làm mắt hắn ran rát, hắn nhắm mắt lại, cuối cùng mới hạ quyết tâm gọi điện cho anh trai.

“Tìm anh làm gì?”

“Vay tiền.” Diệp Kính Huy thản nhiên đáp, “Em muốn mua lại cổ phiếu của Thiên Vũ, Tư Minh nâng giá lên 29.5 rồi, em không đủ tiền.”


Diệp Kính Hy ngừng một chốc: “Tuy chúng ta là người một nhà, anh cũng không thể lấy quỹ vốn công ty cho cậu mượn.”

“Em biết, em định mượn tiền gửi ngân hàng của cá nhân anh thôi. Có bao nhiêu?”

“Cũng không nhiều lắm, hơn một triệu.”

“Cho em mượn hết đi, trong vòng một năm em sẽ trả.”

Diệp Kính Hy dường như đang cân nhắc, đoạn, anh thở dài: “Tư Minh nâng giá cổ phiếu chứng tỏ muốn đọ với cậu, cậu vẫn muốn mắc mưu sao?”

Diệp Kính Huy yên lặng một hồi mới cười khẽ: “Chung quy cũng không thể nhìn anh ta bán cổ phiếu của Thiên Vũ cho người dưng nước lã. Dẫu sao thì. . .hài cốt của ba còn chưa lạnh.”

“Được rồi, bây giờ anh chuyển tiền cho cậu.”

Nhưng Diệp Kính Huy đã quên tính thử, dẫu có góp thêm khoản tiền của anh trai thì vẫn chưa đủ.

Chẳng lẽ phải mượn luôn số tiền ba để lại cho mẹ?

Hắn ngẫm nghĩ một lúc vẫn cảm thấy không có mặt mũi nói ra việc này.Đương do dự thì điện thoại trên bàn reo vang, là đường dây nội tuyến từ cô gái ở tiếp tân, “Chủ tịch Diệp, có một chàng trai muốn gặp anh, cậu ta nói là bạn của em trai anh, tên là Lâm Vi.”

Diệp Kính Huy ngẩn ra giây lát, bỗng hắn bật cười: “Mau mời cậu ấy vào.”

Không bao lâu sau, một chàng trai trẻ mặc âu phục chỉnh tề xuất hiện, nụ cười hiền lành thân thiện luôn hiện trên môi như nhiều năm về trước.

Diệp Kính Huy quan sát cậu, quả thật chín chắn hơn rất nhiều, không còn là cậu thiếu niên đơn thuần năm nào nữa.

Lâm Vi dừng chân trước cửa văn phòng, cười khẽ: “Chủ tịch Diệp, tôi có thể vào không?”

Diệp Kính Huy nhếch môi: “Khách sáo với anh như vậy làm gì, mời em dâu vào.”

Lâm Vi có vẻ không quen với cách xưng hô này, cậu khẽ chau mày, nhưng vẫn đi vào ngồi đối hiện hắn, chăm chú quan sát hắn một lượt: “Đã lâu không gặp, thật không ngờ anh lại làm chủ tịch. Hình tượng này đứng đắn hơn lúc ở hộp đêm nhiều.”

“Ha, còn kém xa hình ảnh giảng viên đại học của cậu mà.” Diệp Kính Huy mỉm cười, nhìn thấy tấm thiệp đỏ thẫm trong tay cậu, nét cười càng tươi hơn, “Vật gì đây?”

Lâm Vi hơi ngượng, cậu đặt tấm thiệp lên bàn, “Tôi và Kính Văn sắp tới định đến Hà Lan kết hôn, đây là. . .thiệp mời.” Bắt gặp nét cười tinh quái của Diệp Kính Huy, Lâm Vi xấu hổ vuốt mũi, đằng hắng, “Thực ra tôi nhân dịp đưa thiệp để gặp anh.” Cậu ngẩng đầu nhìn Diệp Kính Huy, “Cảm ơn mấy năm nay anh đã giúp đỡ.”

Diệp Kính Huy cười: “Người một nhà đừng khách khí.”

“Hồi đó khi ba anh ép tôi và Kính Văn chia tay, em trai tôi bị đụng xe, nếu không nhờ anh cho tôi mượn tiền, tôi khó mà vượt qua được.” Lâm Vi rút một tờ chi phiếu trong túi ra, đặt nhẹ trước mặt Diệp Kính Huy, vẻ mặt tạ ơn, “Đây là số tiền năm đó anh cho tôi mượn, hôm nay trả cho anh.”

Diệp Kính Huy nhìn tờ chi phiếu mà cười như không cười: “Đúng lúc anh đang cần tiền thì cậu đến trả.” Đoạn, hắn chống hai tay lên bàn, chồm qua hôn một cái lên trán cậu: “Cậu quả là cứu tinh của anh.”

Lâm Vi giật mình, cậu sờ chỗ trên trán vừa bị hắn hôn, cười khẽ, “Anh ba vẫn hào sảng như trước đây.”

“Cậu gọi anh là gì?”

“Anh ba, không đúng sao? Chẳng lẽ gọi là chủ tịch Diệp, hay ông chủ Diệp?”

“Cứ anh ba đi.” Diệp Kính Huy híp mắt cười, “Giọng cậu gọi anh ba cực kỳ êm tai.”

Lâm Vi thầm hiểu, chắc hẳn tên quái gở Diệp Kính Văn kia chưa bao giờ chịu gọi hắn là anh ba, thảo nào lúc nghe cậu kêu anh ba hắn lại kích động như vậy. Người ngồi trước mặt cậu đây dẫu có sở thích hơi khác thường một chút, nhưng thực ra . . . cũng rất cô đơn.

Lâm Vi mỉm cười: “Vâng, em cũng thấy gọi anh ba tự nhiên hơn.”

Diệp Kính Huy nhìn thiệp mời, lại lật lịch làm việc đặt trên bàn ra, “Có thể anh không có thời gian đến dự hôn lễ, quà cưới sẽ ký gửi cho các cậu. Kết hôn vui vẻ.”“Cám ơn.” Lâm Vi cười khẽ, cậu gật đầu rồi đứng dậy đi về.

“Còn nữa.” Diệp Kính Huy đột nhiên gọi cậu.

“Vâng?”

“Quản lý Diệp Kính Văn một chút, nó quá kiêu ngạo.”

“. . .Vâng.” Lâm Vi phiền muộn nghĩ, trong Diệp gia các anh vãn bối còn đáng sợ hơn cả trưởng bối, nếu tôi quản lý được con sói kia, làm sao lại như bước nhầm thuyền giặc mà mãi không thoát được.

. . .

Có khoản tiền Lâm Vi trả, Diệp Kính Huy lại bán số cổ phiếu để không đi, cuối cùng cũng kiếm đủ tiền mua cổ phiếu trong tay Tư Minh.

Chiều hôm ấy, Diệp Kính Huy gọi điện cho Vu Na: “Tôi chấp nhận giá 29.5, khi nào có thể đưa cổ phiếu cho tôi?”

Cô mỉm cười đáp: “Xin lỗi chủ tịch Diệp, hiện giờ cổ phiếu đã lên 30.”

Diệp Kính Huy trợn mắt, siết chặt nắm tay, bình tĩnh, phải bình tĩnh, sau một lúc yên lặng, hắn nói với giọng điệu cực kỳ điềm nhiên: “Tư Minh, tôi biết anh đang nghe, anh đừng khinh người quá đáng.”

Vu Na nói: “Anh Tư bảo hôm nay khác hôm qua, thị trường chứng khoán vốn luôn thay đổi trong chớp mắt, anh ấy ra giá rất phải chăng.”

Diệp Kính Huy không trả lời.

“Nếu trước 12 giờ sáng mai chủ tịch Diệp không có đủ tiền, chúng tôi sẽ bán cổ phiếu cho người ra giá cao hơn.”

Diệp Kính Huy cúp điện thoại, nhìn trần nhà trắng như tuyết, hắn thở ra một hơi.

Ngày mai là ngày mấy?

Hình như là ngày 10, sinh nhật hắn ư?

Cũng chẳng quan trọng, dẫu sao hắn chưa bao giờ được ăn sinh nhật, có lẽ nên nói là không có ai muốn mừng sinh nhật cùng hắn.

Diệp Kính Huy nhìn con số trên chi phiếu, vốn đã gom đủ tiền để mua lại cổ phiếu với giá 29.5, bây giờ Tư Minh lại đề ra giá mới, thế nên còn thiếu rất nhiều.

Rốt cuộc vẫn phải đi đến quyết định này.

“Tiểu Lưu.” Diệp Kính Huy gọi vào đường dây nội tuyến cho thư ký, giọng hắn khàn đặc, “Mau thế chấp ngôi nhà ở vùng ngoại ô cho tôi.”

— Bây giờ hẳn đã đủ rồi đúng không?

Chỉ là từ nay về sau sẽ mất đi nơi lưu giữ những ký ức ấm áp cuối cùng. Một nơi từng gọi là “nhà”, hiện tại cũng phải dùng để đổi thành tiền.

. . .

Diệp Kính Huy lại nhớ tới hộp đêm.

Ánh đèn rực rỡ ở quán bar khiến hắn thất thần trong giây lát, dường như kể từ khi đối chọi với Tư Minh đến nay, đã lâu lắm rồi hắn chưa quay về đây.

Một nơi náo nhiệt từng quen thuộc là vậy, thế mà giờ đây chỉ làm hắn vô cùng phiền muộn.

Đi thẳng lên căn phòng riêng trên tầng ba, hắn còn nhớ như in cũng chính tại nơi này, hắn và Tư Minh đã từng bày ra biết bao nhiêu trò lừa bịp, cuối cùng hắn vẫn bị sa bẫy. Ở đây cũng là nơi ảnh chụp và đoạn phim ghê tởm kia bị phơi bày, khiến hắn mất hết danh dự trước mặt anh cả và cậu em trai mà hắn quan tâm nhất, rồi cả chuyện hắn và Tư Minh định ra thỏa thuận, một thỏa thuận mà ngay từ đầu hắn nhất định sẽ thảm bại.. . .


Diệp Kính Huy điềm nhiên đi tắm, cởi quần áo lên giường nằm.

Trong giấc mơ, hắn thấy đoạn phim dạo đó từng hủy hoại Tiêu Dật, y đỏ mặt quỳ rạp trên nền nhà, hắn đứng phía sau cầm roi, nhưng gương mặt đã được chỉnh sửa rất mờ nhạt.

Nửa đêm tỉnh giấc, hắn đổ mồ hôi lạnh ướt người, chợt nhớ đến vài điểm không hợp lý.

Lúc nhìn thấy đoạn phim đó, lại biết Tiêu Dật bị hội đồng quản trị Đông Thành cách chức, hắn vì quá áy náy và tự trách nên đã bỏ qua một điểm mấu chốt.

— Tại sao đoạn phim đó lại rơi vào tay Quan Thiên Trạch?

Vì rất coi trọng người bạn như Tiêu Dật nên hắn cất đoạn phim đó hết sức cẩn thận, trên đời này chỉ có hắn và Tiêu Dật lưu giữ. Tại sao đoạn phim đột nhiên bị công bố? Chẳng lẽ ngoại trừ A Tề, bên hắn vẫn còn nội gián?

Bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo, Diệp Kính Huy gọi vào đường điện thoại nội bộ, bình tĩnh hỏi: “Chú Chung, chú ngủ chưa?”

Đầu dây bên kia trả lời: “Ông chủ, hiện tại mới mười giờ thôi, đang là ‘khoảnh khắc điên cuồng’ của quán, cậu muốn xuống đây xem không?”

“Không cần.”

Cúp điện thoại xong, hắn lại bấm số A Tề đưa lúc ở Thanh Đảo, tiếng tút tút vang lên thật lâu sau mới có người bắt máy, là một giọng nữ: “Chào bạn, đây là công ty du lịch Tân Tinh, chúng tôi có thể giúp gì cho bạn?”

Diệp Kính Huy hỏi: “Công ty cô có người nào tên là ‘Tề Thu’ không?”

“À, A Tề đã nghỉ việc lâu rồi.”

“Khi nào?”

“Ba tháng trước.”

Ba tháng trước?

Là thời điểm hắn đến Thanh Đảo du lịch, sau đó không liên lạc với A Tề, tại sao cậu ta lại xin nghỉ việc?

Rất nhiều chuyện không suy xét kỹ càng, hắn loáng thoáng cảm thấy sẽ có một sợi dây sẽ xâu chuỗi tất cả sự việc lại với nhau, cơ hồ hắn đã sa vào một cái lưới thật lớn, một âm mưu đã được bày bố tỉ mỉ từ lâu.

. . .

Một đêm khó ngủ, khi thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch vào sáng hôm sau, Diệp Kính Huy gọi điện cho Vu Na.

“Cô Vu, tôi đã chuẩn bị đủ tiền rồi, cô đem cổ phiếu đến đây, chúng ta trực tiếp giao dịch.”

Đầu dây bên kia im lặng một chốc, đoạn cô thản nhiên trả lời: “Xin lỗi chủ tịch Diệp, cổ phiếu anh Tư đang nắm giữ đã được bán hết vào sáng nay.”

“Cái gì?!” Diệp Kính Huy kinh hoàng khi nghe tin này, chốc lát sau, hắn mới lạnh lùng hỏi, “Chẳng phải cô nói trước 12 giờ sáng nay sao?”

“Đối phương ra giá 33, mua hết một lần. Ai cũng là người làm ăn, đương nhiên phải chọn giá cao. Xin lỗi chủ tịch Diệp.”

Trầm mặc một lúc, Diệp Kính Huy mệt mỏi cất tiếng, “Anh ta bán cho ai?”

“Thông tin kinh doanh là bí mật nên tôi không tiện nói ra, chủ tịch Diệp, anh hãy trực tiếp liên lạc với anh Tư đi.”Diệp Kính Huy cúp điện thoại.

Hắn tìm số của Tư Minh trong di động, ấn nút gọi, nhưng lại nghe thấy: “Xin lỗi, số máy quý khách đang gọi hiện không liên lạc được.”

Khá lắm. Hắn khổ cực đi tìm bạn bè người thân vay tiền, bán hết cổ phiếu và bất động sản đang sở hữu, đến khi vất vả lắm mới kiếm đủ tiền, anh ta lại dùng một câu duy nhất “bán hết rồi” để đuổi hắn đi. Khóe miệng Diệp Kính Huy nhếch lên một nụ cười giễu, thương trường như chiến trường, lại hy vọng gì cái gọi là “tình nghĩa”? Huống chi giữa hắn và anh đã có quá nhiều ký ức không mấy tốt đẹp.

. . .

Tối hôm ấy, mẹ hắn gọi đến, thân thiết bảo: “Con về nhà ăn cơm đi.”

Bỗng nhớ ra kể từ lúc ba mất, hắn bận rộn lo chuyện của Thiên Vũ, rất ít dịp về nhà thăm bà, Diệp Kính Huy cũng không hỏi nhiều mà đồng ý ngay.

Trên đường về nhà, hắn ghé qua cửa hàng mua cho mẹ một chiếc vòng ngọc thạch, dù sao hiện giờ nhiều tiền như vậy cũng chưa có chỗ tiêu, vả lại từ khi chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên hắn đi mua đồ tặng người khác, tiện tay mua cái máy chơi game cho Tiểu Khiêm, mua quà cưới cho Diệp Kính Văn, nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể thiếu phần anh cả, thế là hắn chọn cà vạt cho anh, cũng mua cho mình đôi giày.

Nhìn thẻ thiếu đi một con số lẻ, Diệp Kính Huy cười khổ.

— Chẳng biết ba ở trên trời linh thiêng, liệu có trách đứa con này quá vô dụng không? Sau khi ông đi, ngay cả gia nghiệp cũng không giữ nổi.

Lúc bước vào nhà, bàn ăn bày đầy ứ món ngon, mẹ mỉm cười ngồi bên bàn, anh cả và Tiểu Khiêm cũng có mặt.

Diệp Kính Huy đi vào, nhún vai nói: “Mẹ không cần vất vả vậy đâu, cả bàn đồ ăn thế này thì dù chúng ta có là heo cũng không ăn hết.”

Văn Tích Tuệ cười, lườm hắn rồi xoay người đi vào bếp.

Tiểu Khiêm chớp mắt: “Chú ba nói chuyện cứ thích đâm chọt thôi, đầu lưỡi không đau sao ạ?”

Nhóc ta lập tức bị Diệp Kính Huy bộp cho một cái: “Còn chưa tới phiên nhóc tì quan tâm.”

Một hồi sau, chuông cửa vang lên.

Người đến là Diệp Kính Văn và Lâm Vi, ai cũng ôm cả đống bao lớn bao nhỏ.

Diệp Kính Huy híp mắt cười: “Hiếm thấy ha, cậu lại dẫn Lâm Vi tới nhà chúng ta, đây xem như là lễ gặp mặt?”

Diệp Kính Văn trừng hắn, nắm tay Lâm Vi đến trước mặt anh cả, giới thiệu: “Đây là anh hai của anh, em chưa từng gặp.”

Diệp Kính Hy gật đầu: “Chào cậu, Lâm Vi.”

“Chào anh.”

Bắt tay nhau xem như chào hỏi, Diệp Kính Văn lấy ra hai gói quà to đưa cho hai người anh: “Sinh nhật vui vẻ.”

Diệp Kính Huy ngẩn người, đoạn hắn mỉm cười, hóa ra mẹ gọi mọi người về nhà là muốn tổ chức sinh nhật cho hắn và anh hai.

Đã lâu lắm rồi chưa được mừng sinh nhật với gia đình, bữa cơm sum họp trong mơ rốt cuộc cũng trở thành hiện thực.

Năm người ngồi quanh bàn, thiếu ba, nhưng thêm Lâm Vi. Có lẽ ba trên trời có linh thiêng cũng sẽ vui mừng lắm, mối tình giữa hai người đã từng bị ông phá hủy nhờ lời trăng trối lúc qua đời mà gương vỡ lại lành.

Em trai và người yêu có cơ hội trở về bên nhau vì họ chia tay vốn chỉ do hiểu lầm.

Còn hắn và Tư Minh ư, đối chọi lẫn nhau, thương tổn lẫn nhau, cuối cùng là hắn tự tay bóp nát sự tín nhiệm của anh, căn bản không thể trách người khác.

Nếu trước đây có thể rũ bỏ lòng kiêu ngạo, quên đi những chuyện quá khứ, có lẽ bây giờ hắn và anh vẫn ở bên cạnh nhau.

Song vì tình yêu mà phải để bản thân chịu uất ức, người đó không phải Diệp Kính Huy. Diệp Kính Huy luôn luôn là kẻ cao ngạo, dẫu cuối cùng là hắn trở mặt trước, nhưng vẫn tốt hơn phải miễn cưỡng chính mình.

Chí ít nội tâm hắn cũng sẽ không vì bất kỳ ai mà thay đổi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.