Đọc truyện Sự Trả Thù Công Bằng – Chương 46: Cạm bẫy (thượng)
Diệp Kính Huy vẫn còn một nghi vấn.
Dựa vào tài năng và bản lĩnh của Tư Minh, anh ta thừa sức gom vốn để thành lập công ty cho riêng mình, căn bản không cần ở lại tập đoàn Đông Thành, suốt ngày đối mặt với những lời châm chọc đầy tính khiêu khích của đám cổ đông vẫn luôn chướng mắt anh, thậm chí còn phải miệt mài làm việc để giành thiên hạ cho kẻ khác mà không được báo đáp công bằng, đến nỗi cuối cùng bị rơi vào tình cảnh buộc lòng từ chức.
Giả thiết rằng anh ta đặt hết lòng dạ ở Nam Dao và chung tay với Từ Văn Sơn, thế nhưng sau khi hắn cẩn thận nghiền ngẫm thì hoàn toàn không giống như vậy. Anh ta buông tha miếng mồi béo bở Nam Dao, không thôn tính Thiên Vũ mà chuyển một phần vốn đáng kể vào nó, thậm chí còn điều động số lượng lớn nhân tài tự mình thành lập tập đoàn Minh Huy, như thể muốn đào rỗng Nam Dao.
Chẳng lẽ anh ta đặt hết tinh lực vào tập đoàn Minh Huy, sau này chỉ tập trung tấn công thị trường game?
Diệp Kính Huy vừa khẳng định ý nghĩ này xong, bất chợt hình ảnh Tư Minh ngồi trò chuyện vui vẻ với Dương Lăng của công ty phần mềm Nhân Thông hiện lên trong đầu hắn.Tất cả bí ẩn như được bóc trần, dần dần lộ rõ mồn một trước mắt.
Lúc Diệp Kính Huy dùng danh tính của Lưu Huy làm nội ứng trong Đông Thành, hắn từng giúp Tư Minh lấy được một hợp đồng lớn.
Khi đó Nhân Thông vẫn còn là công ty mới vừa thành lập, hoàn toàn không có cơ may sống yên ổn trong thị trường phần mềm mà tập đoàn Nam Dao đang là ông trùm.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, “đứa trẻ sơ sinh” mang tên Nhân Thông này có được chỗ dựa vững chắc trong nước – tập đoàn Đông Thành, đó cũng là khoảng thời gian Tư Minh còn là giám đốc điều hành, Đông Thành thu hút được một lượng lớn bạn hàng và đạt được doanh thu cao ngất.
Lúc ấy Tư Minh từ chối rất nhiều đối tác lớn, cố ý giúp đỡ một công ty không hề có tiếng tăm như Nhân Thông khởi sự thuận lợi, với lời giải thích rằng “chất lượng phần mềm của Nhân Thông rất cao, hơn nữa sản phẩm mới được xuất xưởng cũng dễ ép giá hơn”, cứ nghĩ câu này thật hợp tình hợp lý, nhưng hiện giờ ngẫm lại, nó tuyệt đối có vấn đề!
Ông chủ bí ẩn của Nhân Thông rốt cuộc là ai?!
Từ trước đến giờ Diệp Kính Huy đã quá lơ là trước câu hỏi mấu chốt này!
Đúng vào lúc Quan Thiên Trạch ôm của riêng chạy trốn, tập đoàn Thiên Vũ chìm trong cơn rối ren, cuộc tranh giành ngôi vị tổng giám đốc trong nội bộ Đông Thành đến hồi gay cấn nhất, Nhân Thông đột nhiên xuất hiện, dưới sự chỉ đạo của Tư Minh, nó hợp tác thành công với Đông Thành, nhanh chóng tạo được tên tuổi, chiếm lĩnh thị trường phần mềm bằng thế như chẻ tre, lợi nhuận gom về ào ạt chẳng khác nào ngư ông đắc lợi.
Dễ thấy chuyện này không phải là trùng hợp.
Cuộc tranh đấu giữa ba tập đoàn lớn đã được vị tổng giám đốc giấu mặt của Nhân Thông thu hết vào tầm mắt, anh ta biết rõ công ty mới muốn khởi sự thắng lợi không chỉ dựa vào thực lực là đủ, còn phải trông nhờ vận may!
Anh ta cũng nắm bắt vận may quá chuẩn rồi.
“Tư Minh, thủ lĩnh của Nhân Thông không phải là anh chứ?”
Diệp Kính Huy dựa vào lưng ghế, cười với vẻ vô cùng bất đắc dĩ.
Nếu suy đoán của hắn là đúng, thế thì không thể không bội phục sự khôn khéo và tầm nhìn đúng đắn của anh ta.
Tư Minh đã sớm nhận ra Lâm Phi Phi là gián điệp, nếu vậy, chắc chắn anh ta biết Thiên Vũ sẽ cùng giành giật đơn hàng của Nhân Thông. Thế nên anh ta mới lợi dụng Lâm Phi Phi, trước khi Nhân Thông còn chưa tung sản phẩm ra thị trường, anh ta đã giúp nó tạo dựng thương hiệu, cái thanh thế được cả hai tập đoàn lớn tranh giành là quá đủ!
Khi ấy Diệp Kính Huy dùng thân phận Lưu Huy ép giá xuống 80%, Dương Lăng – người đại diện của Nhân Thông, chỉ cân nhắc chốc lát đã đồng ý ngay, giống hệt như cô ta đã biết trước thế cuộc — bây giờ nhớ lại mới nhận ra đó là đương nhiên, bởi vì Dương Lăng vốn là người bên đó của Tư Minh, có lẽ cả hai đã thầm thảo luận chuyện giá cả từ lâu, để Lưu Huy ra mặt đàm phán bất quá là diễn cho đủ cảnh mà thôi, cái gọi là “chi phí” của cô ta nhất định là giả, nếu không sao có thể chấp nhận mức chiết khấu một cách dễ dàng như vậy?Sau đó, quan hệ hợp tác giữa Nhân Thông và Đông Thành tiến thêm một bước nữa, Tư Minh lại thành công lợi dụng sai sót của Lâm Phi Phi, để Nhân Thông nâng giá lên 1,2 lần, ký kết hợp đồng lớn gom được bộn tiền! Gián điệp thương mại Lâm Phi Phi bị anh ta lợi dụng, trở thành quân cờ tuyệt hảo nhất!
Nếu vậy ở bước tiếp theo, anh ta cố ý điều động tài chính và nhân tài của Nam Dao, chẳng lẽ là muốn dùng con ngựa đen Nhân Thông nuốt chửng Nam Dao?
Diệp Kính Huy nhìn số liệu phân tích trên màn hình máy tính, khẽ xoa cằm.
Tư Minh, đứng ở vị thế đối thủ, tôi thật sự không thể không bội phục cũng như hận anh thấu xương.
. . . . .
Tiếng nước rào rào trong phòng tắm vẫn chưa ngừng hẳn, Diệp Kính Huy đứng dựa vào tường chờ, đợi mãi mà cũng chưa có dấu hiệu chấm dứt, hắn cau mày gõ cửa.
Tiếng nước dừng lại, giọng nói trầm thấp của Tư Minh vang lên: “Sao vậy?”
“Anh tắm gần bốn mươi phút rồi.”
“Ừ. . . .” Tư Minh thấp giọng đáp, chốc lát sau, cửa phòng tắm mở ra, một luồng khí nóng phả vào mặt hắn, Tư Minh bước ra chỉ với chiếc khăn quấn quanh eo, anh vừa lau tóc vừa thấp giọng hỏi, “Xin lỗi, anh ngâm mình trong bồn tắm rồi ngủ quên mất. Em vào đi.”
Diệp Kính Huy liếc anh, trông thấy trên người anh không có chỗ nào thừa thịt, có lẽ do từng học võ thuật, cơ bụng rắn chắc mà hoàn hảo, làn da màu mật ong loang loáng nước, mái tóc đen bóng ướt đẫm dán vào hai bên má, đàn ông mới tắm xong quả nhiên cực kỳ gợi cảm.
Thấy Diệp Kính Huy không nói câu nào, Tư Minh ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”
“Tôi có chuyện muốn trao đổi với anh, lau tóc xong thì đến phòng tôi đi.” Diệp Kính Huy nói xong thì xoay người đi mất.
Nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo của hắn, Tư Minh khẽ nhếch môi cười, đi theo hắn vào phòng.
Mỗi người tự tìm một chỗ trên sô pha, ở giữa là cái bàn nhỏ, tuy đang ở nhà nhưng khí thế chẳng khác nào đàm phán.
Diệp Kính Huy đột nhiên lấy một sợi dây chuyền màu bạc trong túi ra, mặt dây chuyền là cái khuyên tai hình tròn khá đơn giản.
Tư Minh nghi hoặc hỏi: “Đây là. . . .”
“Hôm trước đi ngang qua cửa hàng trang sức, thấy dây chuyền này đang giảm giá nên tôi mua.”
“Cho. . . .anh ư?” Tư Minh dường như không tin nổi, Diệp Kính Huy cười: “Đúng vậy, bây giờ chúng ta là người yêu, dẫu sao cũng nên có ký hiệu ‘hoa đã có chủ’ rồi. Dây chuyền giống nhau, mỗi người một cái.” Diệp Kính Huy chỉ chiếc khuyên tai sáng lấp lánh trên cổ mình, cầm sợi còn lại lên, “Qua đây, tôi đeo cho anh.”
Tư Minh bình tĩnh nhìn hắn, trong đôi mắt sâu thẳm dâng trào một thứ cảm xúc khác thường, tựa như kinh ngạc.
Một hồi sau, anh mới nhẹ giọng nói: “Cám ơn, đây là lần đầu tiên anh nhận được kiểu quà đặc biệt này.”
Diệp Kính Huy vươn tay đeo dây chuyền cho anh, trông thấy ánh sáng lóng lánh tỏa ra nơi chiếc hoa tai, hắn nhếch môi cười khẽ.“Khách sáo rồi. Nếu không có việc cần thì cớ chi phải xun xoe, tôi có chuyện muốn nhờ anh.”
“Anh rất thích tính thẳng thắn của em.” Tư Minh vuốt nhẹ tóc hắn, mỉm cười, “Được rồi, em nói đi.”
Diệp Kính Huy cũng không vòng vo tam quốc, hắn trực tiếp đặt câu hỏi: “Anh là chủ tịch giấu mặt của Nhân Thông đúng không? Một chiêu lợi dụng kẻ khác như ếch ngồi đáy giếng để thu lợi được anh sử dụng thật tuyệt diệu đấy.” Hắn nhìn anh bằng ánh mắt chứa ba phần trầm ngâm, bảy phần khen ngợi.
Tư Minh bật cười, điềm tĩnh nhìn hắn, anh tán thưởng: “Nhanh như vậy đã thông suốt, em thật nhạy bén.”
“Thôi đừng nịnh nhau nữa.” Diệp Kính Huy nhún vai, “Tôi muốn nghe bước tiếp theo của anh, xem có giống suy nghĩ của tôi không.”
Tư Minh gật đầu, anh đáp: “Anh rút một số vốn lớn ra khỏi Nam Dao, hơn nữa còn điều động những nhân viên xuất sắc nhất qua tập đoàn Minh Huy, dĩ nhiên là muốn muốn lợi dụng Nhân Thông lật đổ Nam Dao.”
Nam Dao là tập đoàn do một tay Từ Văn Sơn gây dựng nên, thế nhưng Tư Minh vốn không có chút tình cảm nào với nó, cũng như với người bố ruột đã nhẫn tâm bỏ rơi cả vợ mình.
Thương trường như chiến trường, hiện tại Nam Dao lại rơi vào tay Quan Thiên Trạch, khó trách anh cũng muốn tuyệt tình với nó.
Tư Minh hỏi hắn, “Em có ý tưởng gì không, cứ nói đi.”
“Tôi muốn bắt tay với anh.” Diệp Kính Huy mỉm cười, “Nếu mục tiêu của chúng ta đều là lật đổ Nam Dao, tại sao không liên minh?”
“Hửm?” Trong mắt Tư Minh lóe lên ý cười, “Tại sao phải thế? Nam Dao đâu có thù với em.”
“Nhưng Quan Thiên Trạch có.” Diệp Kính Huy dừng lại một chốc, “Tôi điều tra được Nam Dao đã lọt vào tay gã rồi, thế nên anh mới có dự kiến rút hết vốn ra, đúng không?”
Tư Minh tán thưởng: “Quả nhiên em đã biết. Thế tiếp theo em muốn lợi dụng hợp đồng ba phương để phản kích Quan Thiên Trạch sao?”
“Đúng vậy.”
“Hợp đồng có bẫy.”
“Anh có thể lợi dụng gián điệp Lâm Phi Phi, đương nhiên tôi cũng có thể biến cạm bẫy thành mặt lợi cho chúng ta.”
Tư Minh im lặng một lúc rồi nói: “Em nói suy nghĩ của em đi.”
Diệp Kính Huy mỉm cười: “Ban đầu trong hợp đồng không có quy chuẩn sản phẩm, hòng để Nam Dao nhân cơ hội trì hoãn không cấp vốn cho tôi, mấy ngày qua tôi đã nhờ luật sư cố vấn, tôi muốn hợp tác cùng Đông Thành, hủy hợp đồng với Nam Dao, nhanh chóng rút số vốn đó ra.”
Đôi mắt Tư Minh lóe sáng, Diệp Kính Huy gian giảo này lại nghĩ ra được diệu kế chết rồi hồi sinh, anh không khỏi càng thán phục và yêu thích hắn hơn.
Lúc ký hợp đồng ba phương, Nam Dao cố ý kéo dài thời gian vì muốn nhắm vào lỗ thủng tài chính của Thiên Vũ, nhân cơ hội nuốt chửng nó.
Tiếc thay, kế hoạch và dã tâm của Từ Văn Sơn vừa triển khai được nửa đường đã bị Tư Minh phá nát, anh chẳng những không làm theo ý định của ông ta lợi dụng Thiên Vũ đang đứng trên bờ vực phá sản để thôn tính nó, mà còn rút một lượng vốn nhàn rỗi đầu tư vào Thiên Vũ, giúp Thiên Vũ giải quyết vấn đề nội bộ.Hiện giờ Từ Văn Sơn sắp từ chức, Quan Thiên Trạch đương nắm Nam Dao trong tay lại bị Tư Minh đẩy vào cạm bẫy, vốn nhàn rỗi đều bị anh rút hết, không thể linh hoạt quay vòng vốn.
Nếu vậy khi Diệp Kính Huy đề nghị hủy hợp đồng, Nam Dao nhất định không đồng ý, bởi lẽ nếu số vốn kia của Thiên Vũ và Đông Thành bị rút đi, việc phát triển phần mềm của Nam Dao chắc chắn sẽ đình trệ. Cho dù Thiên Vũ có bồi thường tiền hủy hợp đồng cũng không đủ để Nam Dao lấp đầy chỗ thiếu.
Cho nên nếu muốn tự bảo vệ mình, Nam Dao nhất định phải giao sản phẩm hợp quy chuẩn đúng kỳ hạn cho Thiên Vũ.
“Tôi nghĩ chỉ cần chúng ta đề cập tới chuyện hủy hợp đồng, lên toà án, Quan Thiên Trạch khẳng định sẽ hoảng loạn cho xem.” Nụ cười của hắn phảng phất chút gian ác, “Chúng ta sẽ đưa ra hiệp thương hữu nghị, nhân cơ hội thỏa thuận lại hợp đồng một lần nữa, đến lúc đó dĩ nhiên phải xác định rõ quy chuẩn sản phẩm và thời gian giao hàng.”
Tư Minh nói: “Anh đã điều rất nhiều nhân tài đứng đầu trong lĩnh vực phát triển phần mềm từ Nam Dao qua Minh Huy, chưa chắc Nam Dao có thể giao sản phẩm tốt.”
Diệp Kính Huy càng cười đắc chí hơn: “Ha, nếu vậy thì đến bọn họ vi phạm hợp đồng, phải đền tiền cho chúng ta.”
Yên lặng một chốc sau, Tư Minh cười khẽ: “Muốn anh giúp em thế nào đây?”
“Hợp đồng ba phương phải bị hủy, tôi muốn hợp tác với Đông Thành, người bên đó thì anh quen thuộc hơn tôi, tôi nhờ anh ra mặt lôi kéo những cổ đông từng ủng hộ anh đồng ý lời đề nghị này.”
“Không thành vấn đề.”
“Ngoài ra, hiện tại Nhân Thông có sản phẩm mới rồi đúng không?” Diệp Kính Huy liếc anh, cười như không cười, “Ngài chủ tịch giấu mặt đây đã sớm dự định tranh giành ‘lãnh thổ’ với Nam Dao? Lần này sản phẩm của Nhân Thông hẳn là giống hệt kiểu của Nam Dao, tôi đoán đúng chứ?”
Tư Minh cười: “Ừ.”
“Vậy thì bước kế tiếp, tôi muốn làm một vụ mua bán với anh.”
“Em nói đi.”
“Tôi muốn đặt trước một lượng hàng lớn bên anh, chúng ta bắt tay tiến công Nam Dao.”
“Hửm. . . . .” Tư Minh nhìn hắn đầy ý vị, “E là ngay lúc đó Đông Thành cũng muốn giành giật hợp đồng này, em muốn tiên hạ thủ vi cường?”
“Đúng vậy.” Diệp Kính Huy cười, “Ai bảo tôi với anh là người yêu, gần quan được ban lộc, hưởng ké lợi ích.”
Bây giờ lại là người yêu?
Tư Minh nhìn dáng vẻ cao ngạo của hắn mà chỉ biết âm thầm thở dài.
Sự quyết đoán và khôn khéo của Diệp Kính Huy quả nhiên không làm anh thất vọng, hai người dường như có thể thấu suốt con người đối phương, ý nghĩ không hẹn mà trùng khớp. Thế nhưng, có được sự hợp tác tốt đẹp như vậy không cho anh cảm giác chuyện này là chân thực.
Đáng tiếc lý do hợp tác cũng không phải bởi quan hệ người yêu như hắn nói, mà là vì diệt trừ kẻ thù chung Quan Thiên Trạch.Dẫu là thế, cảm giác được cùng hắn hợp lực tác chiến tuyệt vời hơn nhiều so với tưởng tượng.
Tiếc là sau khi kết thúc hợp tác, sẽ là cuộc tranh đấu nội bộ. . . . .
“Này.” Diệp Kính Huy nhìn Tư Minh, hắn đặt ra nghi vấn, “Còn một chuyện tôi vẫn chưa rõ, tại sao Nam Dao lại rơi vào móng vuốt của Quan Thiên Trạch?”
Tư Minh điềm tĩnh nhìn hắn: “Em đoán là gì?”
“Chả nhẽ Quan Thiên Trạch là con riêng của Từ Văn Sơn?”
Tư Minh trầm mặc.
“Hoặc gã có quan hệ gì đó với Từ Văn Sơn? Nếu không sao ông ta có thể giao nộp chính tập đoàn mình tự tay gây dựng cho gã. . . .” Diệp Kính Huy dừng lại, “Còn nữa, vì sao anh có thể chi phối quyết định của đám lãnh đạo Nam Dao, trước khi ông già họ Từ kia đưa công ty cho Quan Thiên Trạch, anh đã thuận lợi rút hết vốn cũng như điều động nhân viên?”
Tư Minh nhìn hắn, thật lâu sau, anh bình tĩnh hỏi, “Nếu có một người sẵn lòng vì em mà dâng tặng cả công ty cho kẻ uy hiếp em, em có tin không?”
“Không.” Diệp Kính Huy trả lời vô cùng quả quyết, hoàn toàn không hề cân nhắc lấy một lần.
Yên lặng một hồi, hắn mới thấp giọng nói: “Mấy chuyện đó chỉ xuất hiện trong cổ tích mà thôi. Cho dù người đó là ba tôi, ông cũng không bao giờ giao Thiên Vũ do một tay mình vất vả nhiều năm chỉ vì tôi bị đe dọa tính mạng. À. . . .” Giống như nhớ đến điều gì hài hước, Diệp Kính Huy bỗng nhiên bật cười, “Chắc anh không biết đâu, hồi nhỏ tôi từng bị bắt cóc.”
Tư Minh giật mình: “Sao lại thế?”
“Lúc còn bé tôi chưa hiểu chuyện còn rất bướng bỉnh, một ngày nọ vừa lén trốn ra khỏi trường thì bị kẻ thù theo dõi từ lâu bắt cóc. Bọn chúng dùng tôi để uy hiếp ba, bảo ông giao toàn bộ cổ phần của Thiên Vũ, nếu không sẽ đánh chết tôi. Anh đoán xem, ba tôi trả lời ra sao?”
Lòng Tư Minh dâng lên nỗi đau xót.
Khi chỉ mới là một bé con đã bị người ta bắt cóc để dọa dẫm ba, dựa vào tính tình Diệp Trí Viễn, không có khả năng dễ dàng chịu khuất phục như vậy.
Hắn nhất định đã chịu không ít khổ sở.
Nghĩ đến đấy, Tư Minh đau lòng lắm, anh lại gần ngồi xuống bên cạnh hắn, khẽ khàng đặt tay lên vai hắn, “Sau đó thì sao?”
“Tôi vẫn luôn mong ba sẽ tới cứu tôi, lúc điện thoại được kết nối tôi rất đỗi vui mừng, kết quả là gì, ba tôi chỉ nói một câu duy nhất.” Diệp Kính Huy ngừng vài giây, khẽ khép mắt lại, “Ông nói, ông có ba người con, đứa bị bắt cóc là đứa ương ngạnh nhất, giúp ông dạy dỗ nó một chút cũng không hề gì.”
Khi đó hắn chỉ là một bé con, thân hình nho nhỏ mà ốm yếu, bị đám người đang nổi trận lôi đình kia dùng dây thừng trói chặt, đánh suốt một giờ liền.
Những lằn roi quất vun vút lên người dẫu có đau, nhưng làm sao đau bằng câu nói như muốn xé nát lòng người của ba hắn.
Diệp Kính Huy từ nhỏ đã sớm thông suốt được rất nhiều đạo lý mà một đứa trẻ ở độ tuổi đó không nên biết.— Với người đang lâm vào hiểm cảnh, bạn đừng mong chờ bất cứ kẻ nào đến cứu, cũng chưa chắc có ai muốn đến cứu bạn.
Ba sẽ không bao giờ giao nộp tập đoàn Thiên Vũ chỉ vì hắn, muốn sống sót, phải tự mình nghĩ biện pháp.
“Sau đó tôi chỉ biết cắn răng chịu đựng, không rên tiếng nào, để bọn chúng đánh đủ thì thôi, dù sao từ bé đã dày da béo thịt, đánh nhiều cũng không thấy đau. Chờ chúng đánh mệt rồi, tôi chọn đúng lúc nhắm mắt giả chết, chúng bỏ lại ‘xác’ của tôi trong một căn phòng tối, sáng hôm sau, đương nhiên là được cảnh sát do ba tới báo án cứu được.”
Nếu lúc ấy Diệp Trí Viễn tỏ ra quan tâm đến tính mạng Diệp Kính Huy, có lẽ đám người kia sẽ càng thêm hả hê, sau khi lấy được cổ phần công ty liền giết luôn con tin, bởi vì đứa trẻ đó đã trông thấy gương mặt thật của chúng. Tiếc thay, sự kiên quyết của Diệp Trí Viễn đã chứng tỏ chúng tính sai đường, thành ra Diệp Kính Huy mới có thể sống sót. Tin tức Diệp Trí Viễn không màng sống chết của con trai cũng lặng lẽ truyền đi khắp nẻo, sau này những kẻ thèm muốn gia sản của Diệp gia cũng sẽ bỏ qua ý định bắt cóc tống tiền.
Nào ai biết được sau khi cúp điện thoại, toàn thân Diệp Trí Viễn run lẩy bẩy, suốt đêm hôm đó, ông đứng trước cửa sổ mòn mỏi chờ tin của cảnh sát, trong nháy mắt như già đi cả chục tuổi.
Tình thương của ông dành cho con trai không cần thiết phải thể hiện trước mặt người ngoài, càng không thể tỏ ra yếu thế khi đối diện với bọn cướp. Sau này khi Diệp Trí Viễn thường xuyên nhớ lại, lần nào ông cũng âm thầm sợ hãi, nếu đám người kia tàn nhẫn hơn một chút, có lẽ chúng đã giết Diệp Kính Huy, khi đó, ông nhất định sẽ sống trong thống khổ cả đời. Nhưng ông không thể giao nộp Thiên Vũ, bởi vì ông hiểu rõ, một khi giao ra, Diệp Kính Huy cũng vô phương sống sót.
Năm ấy, ông đánh cược với bản thân, cược trí thông minh và sự kiên cường của con mình.
Và ông thắng, thắng được mạng sống của Diệp Kính Huy.
Nhưng cũng thua bởi mất đi lòng kính yêu con trai dành cho mình.