Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 42: Nam Dao (thượng)


Đọc truyện Sự Trả Thù Công Bằng – Chương 42: Nam Dao (thượng)

Trong phòng đọc sách nhà họ Từ.

Từ Văn Sơn ngồi trên sô pha uống trà, Tư Minh lặng lẽ ngồi bên cạnh.

Sau một lúc lâu, ông mới buông tách trà xuống, cất tiếng: “Bộ trà cụ bằng gỗ này dùng rất tốt. Hiếm thấy con có lòng đi du lịch còn mua quà cho bác.”

“Con chỉ nhân tiện mua ở Yên Đài thôi.” Tư Minh dừng một lát rồi tiếp lời, “Bác thích là được rồi.”

Từ Văn Sơn đặt tách trà xuống, cười khẽ: “Bác sẽ không vòng vo, gọi con đến lúc sáng sớm thế này là vì muốn hỏi con, đã cân nhắc thế nào rồi?”

“Con đồng ý nhận chức tổng giám đốc của Nam Dao.” Tư Minh ngẩng đầu lên, “Nhưng con có một điều kiện.”

“Con nói đi.”

“Số phận của Thiên Vũ sẽ do con quyết định.”

Từ Văn Sơn bật cười, lại cầm tách trà lên nhấp một ngụm: “Bác dày công chuẩn bị kế hoạch lâu như vậy để thâu tóm Thiên Vũ, tại sao lúc miếng mồi gần tới tay con lại thả ra?”

Tư Minh chùng giọng: “Bác Từ, lúc trước chúng ta đã giao ước chỉ cần Thiên Vũ rời khỏi thị trường phần mềm, bác sẽ không gây trở ngại trong đối nội cho họ nữa.” Anh ngừng vài giây, “Bác đã làm trái ước định.”

Từ Văn Sơn nhíu mày: “Sáp nhập Thiên Vũ vào sẽ giúp thế lực của chúng ta lớn mạnh hơn, bác làm vậy vì lo cho tương lai của con, có gì không tốt?”“Sáp nhập Thiên Vũ vào sẽ khó tránh khỏi việc làm họ không phục, hơn nữa sau khi sáp nhập cần phải điều chỉnh nhân viên với quy mô lớn, có khi kết quả lại trái mong muốn ban đầu.” Tư Minh ngừng một lát, “Chẳng bằng chúng ta trở thành cổ đông để kiểm soát tài chính, nhưng quyền quyết định vẫn ở trong tay họ, Thiên Vũ vẫn là Thiên Vũ chứ không phải chi nhánh của Nam Dao.”

Từ Văn Sơn cười: “Chỉ vì lý do này?”

Tư Minh thản nhiên đáp: “Đương nhiên còn vì việc tư, con nghĩ bác đã điều tra từ lâu, hẳn phải biết rõ nguyên nhân con làm vậy.”

“Diệp Kính Huy?”

“Vâng.”

Từ Văn Sơn trầm mặc trong chốc lát: “Con thật sự muốn ở cạnh cậu ta? Cho dù cậu ta sẽ đâm con một dao sao? Theo như bác biết, cậu ta không tin con, thậm chí còn xem con như kẻ thù. Lúc trước vì sợ bác gây bất lợi cho Thiên Vũ, con cực lực ngăn cản Tiêu Dật ký hợp đồng ba phương, kết quả thì sao, chẳng phải chính Diệp Kính Huy lén lút bày trò đuổi con ra khỏi Đông Thành. Cái này khác nào làm ơn mắc oán, nếu đã không nhận ra lòng tốt của người khác, con cần gì phải hy sinh nhiều quyền lợi như vậy chỉ để bảo vệ cậu ta.”

Tư Minh cười: “Không sao, với con mà nói, tập đoàn Thiên Vũ do Diệp Kính Huy làm chủ không tính là hy sinh.” Đoạn, anh lấy ước định từ trong cặp ra, “Đây là thỏa thuận về việc bác chuyển toàn bộ cổ phiếu của Nam Dao sang tên con, con đã ký rồi.” Anh đặt nhẹ nó lên bàn, “Con sẽ thừa hưởng Nam Dao theo ý của bác, nhưng mong bác đừng can thiệp vào chuyện riêng của con nữa.”


Từ Văn Sơn thở dài: “Bác chỉ muốn tốt cho con thôi, ở cạnh kẻ như Diệp Kính Huy nào có yên lành gì.”

“Dẫu là thế cũng xin bác đừng tổn thương cậu ấy, vả lại kể từ hôm nay, con sẽ không lưu tình với Quan Thiên Trạch thêm bất kì lần nào nữa, bác đừng nên âm thầm giúp đỡ gã.”

Ông chau mày: “Bất luận con muốn phục thù Quan Thiên Trạch thế nào, bác cũng hy vọng con hãy chừa cho nó một con đường sống. Suy cho cùng trước đây bác rất có lỗi với bố mẹ nó.”

Tư Minh gật đầu: “Đương nhiên ạ.”

Lúc cầm tờ hiệp ước chuẩn bị ra về, anh gặp Từ Thanh cũng vừa đi mua điểm tâm xong.

Từ Thanh mỉm cười: “Đến ăn sáng đi, chị có mua cho em này.”

Tư Minh kéo ghế ngồi đối diện cô cùng nhấm nháp bánh mì, một lúc lâu sau, Từ Thanh thình lình cất lời: “Em nói với bố rồi?”

“Phải.” Tư Minh trầm ngâm, “Em vẫn luôn muốn hỏi chị một câu, tại sao chị không chịu thừa kế Nam Dao?”

“Lý do của chị giống như em thôi, ông ấy lừa chị nhiều năm đến vậy, hỏi làm sao chị có thể vô tư tiếp nhận tập đoàn do ông ấy sáng lập ra kia chứ.” Cô mỉm cười, “Hơn nữa chị không có hứng thú với con đường kinh doanh, nếu Nam Dao rơi vào tay chị, sớm muộn gì nó cũng phá sản.”

“Bây giờ vào tay em thì quả thực rất hợp với tâm ý của ông ta.” Tư Minh cười khẽ, “Tiếc là mẹ nhất định sẽ chết không nhắm mắt.”Từ Thanh yên lặng, cô uống nốt chỗ sữa còn lại trong cốc rồi mới khẽ nói: “Em đã thề trước mặt mẹ rồi, phải không?”

“Vâng, lúc mẹ qua đời, em đã thề cả đời này sẽ không thừa kế Nam Dao, cũng sẽ không nhận người bố đó.”

Từ Thanh giật mình, cô thở dài: “Em cũng đừng tự trách, chị nghĩ mẹ sẽ hiểu cho em thôi, nếu không hy sinh thì đâu còn biện pháp nào bảo vệ người yêu. Nếu nghe theo ý của bố sáp nhập với Thiên Vũ, Diệp Kính Huy sẽ hận em thấu xương.”

“Cậu ấy đã hận em thấu xương rồi.”

“Không giải thích sao?”

“A Huy sẽ không tin, mà dầu sao cũng chẳng cần thiết. Giữa em và cậu ấy đã đủ gay go rồi.” Anh cười khẽ, chuyển đề tài câu chuyện, “Hôm nay âm lịch là ngày mấy?”

“Mười lăm tháng bảy.”

“Mới đây đã mười lăm rồi ư? Hôm nay là tết Trung Nguyên, ở quê của mẹ là ngày lễ cúng tế người đã mất. Sau khi ăn xong em muốn đi tảo mộ.”


“Ừ, chắc em có nhiều chuyện muốn nói với mẹ lắm, chúng ta xếp thời gian lần lượt đi, buổi chiều tới chị.”

. . . . .

Dường như trời cũng hợp với lòng người, hôm ấy mưa rả rích khắc khoải.

Tư Minh lái xe tới cửa hàng hoa, mới sáng sớm nên hoa tươi còn đọng đầy những giọt sương ban mai, nom có vẻ anh là người khách đầu tiên của họ, cô bé bán hoa hăng hái ra tiếp đón: “Xin hỏi anh muốn mua hoa gì? Nếu để tặng bạn gái thì chỗ chúng tôi có hoa hồng vừa lấy, rất đẹp!”

“Cúc trắng.”

“Ái. . . . .” Gương mặt tươi tắn của cô bé nọ cứng đờ, đương lúc không biết nên làm sao cho phải thì bỗng nghe anh nói, “Tôi đi tảo mộ mẹ, bó lại giùm tôi.”

“. . . . . .Vâng.”

Mãi đến khi người đàn ông ấy cầm bó cúc trắng rời khỏi cửa hàng, cô bé nọ vẫn còn đứng ngơ ngác tại chỗ.

Anh ta mặc bộ âu phục màu đen, trời mưa nhưng không che ô, thoạt nhìn có vẻ thống khổ khôn cùng, một mình dạo bước trong màn mưa trông cô đơn và tịch mịch không sao kể xiết.

Tảo mộ mẹ? Mẹ anh ta vừa qua đời ư?

Ngay sau đó lại có khách ghé qua, cô bé bán hoa nhanh chóng hoàn hồn, tiếp tục hào hứng đi bọc từng bó hoa thật đẹp cho họ.

Không biết vì lẽ gì, một bó cúc trắng thuần vào sớm tinh mơ sao mà trông chối mắt đến lạ.

. . . . . .

Người phụ nữ xinh đẹp trong di ảnh đặt trên ngôi mộ có nụ cười rất mực dịu dàng.

Tư Minh nhẹ nhàng đặt bó hoa lên mộ, thấp giọng nói: “Con đến thăm mẹ.”

Mấy năm nay làm việc đầu tắt mặt tối ở Đông Thành, công vụ bận rộn, có đôi khi ngay cả tiết thanh minh cũng không thể đến tặng bà một bó hoa.


Ngày giỗ mẹ năm trước anh đang ở nước ngoài, vội vàng đàm phán với một đám thương nhân, vô phương trở về.

Đến tiết thanh minh năm nay anh lại mệt tới nỗi phải vào bệnh viện, vẫn là Lưu Duy Giai và Diệc Phong thay anh đi tảo mộ bà.Cẩn thận nhẩm lại, có lẽ đã hơn một năm anh không tới thăm mẹ.

Lúc mẹ qua đời Tư Minh vẫn còn ở độ tuổi đến trường, vừa học vừa làm thêm, ngoại trừ kiếm tiền trang trải học phí của em trai còn phải lo toan tiền thuốc men cho mẹ, mỗi ngày quần quật hơn mười mấy giờ, buổi tối trở về trời đã khuya lơ khuya lắc, thế mà bà vẫn ngồi trước cửa sổ đợi anh, sau đó đứng dậy nấu bữa khuya, mỉm cười bảo, rất vất vả phải không con, thôi thì sau này đừng đi nữa.

Đoạn thời gian sau, Tư Minh vì lo mẹ chờ mình mỗi đêm sẽ ảnh hưởng sức khỏe, đành nói dối đã bỏ công việc nọ, tối nào cũng về nhà đúng giờ, đợi đến khi ăn cơm xong, mẹ đã ngủ say anh mới lén lút chuồn đi làm thêm, nửa đêm trở về, quả thật thần không biết quỷ không hay.

Ba mẹ con sống nương tựa lẫn nhau trong những năm tháng khó nhọc ấy, tuy mỗi ngày đều mệt đến nhức nhối toàn thân, cũng bù lại tâm tình luôn vui vẻ.

Thậm chí anh còn tin rằng tới khi mình tốt nghiệp rồi chính thức đi làm, cuộc sống nhất định sẽ tốt hơn, bệnh tình của mẹ cũng được thuyên giảm phần nào.

Thế nhưng mẹ vẫn phải tạm biệt thế gian, ngay khi anh còn chưa tốt nghiệp bà đã nhắm mắt xuôi tay. Lúc qua đời mẹ vẫn chưa bốn mươi tuổi, trẻ trung là thế, nhưng bệnh tật đã sớm cướp đi sắc đẹp của bà.

Mãi tới khi mẹ mất, Tư Minh mới nhận ra bệnh của bà đã trầm trọng tới nỗi không thuốc nào cứu được, nhưng bà vẫn cố ý giấu anh, vì không muốn con trai khổ sở, ngay trong thời kì bệnh tật triền miên, bà vẫn lén đến nhà trẻ chăm sóc trẻ em kiếm chút tiền chắt chiu dành dụm, lúc tạ thế mới đưa cho anh phong thư, bên trong là một trăm đô la gom góp được bấy lâu.

Tư Minh trông thấy xấp tiền cũ kỹ ấy mà đôi mắt nhòa lệ. Anh nắm chặt tay bà, bảo con là đứa vô dụng, không thể cho mẹ được hưởng một cuộc sống tốt đẹp.

Bà vẫn cười dịu hiền, xoa nhẹ đầu đứa con trai, nói, con mẹ mẹ biết, tương lai nhất định sẽ đầy hứa hẹn, bệnh của mẹ dẫu nhiều tiền cách mấy cũng vô phương cứu chữa, con không cần phải tự trách. Nhưng con phải nhớ kỹ, làm người quan trọng nhất là khí phách, trước kia chính họ đuổi mẹ con ta đi, làm chúng ta phải sống rày đây mai đó, bao lâu nay cũng chẳng thèm đoái hoài, sau này dù họ có xin có khuyên thế nào, con cũng nhất quyết không được trở về kế thừa Nam Dao, biết chưa?

Tư Minh vẫn quỳ bên giường bà, nước mắt chảy dài, nói kiên định tựa như một lời thề, con tuyệt đối sẽ không kế thừa Nam Dao, cũng không tha thứ cho ông ta, mẹ hãy yên lòng.

Đến lúc ấy bà mới thở nhẹ ra, nói rằng tiếc nuối lớn nhất trong đời này là không được nhìn thấy bạn đời của đứa con trai ưu tú, nếu tương lai tìm được người đó, hãy nói cho mẹ biết vào ngày giỗ, như vậy mẹ ở trên trời mới có thể nghe thấy, chúc phúc các con hạnh phúc suốt đời.

Sau đó bà khép mắt lại, yên giấc nghìn thu.

Năm ấy Tư Minh vẫn còn nhỏ, không lạnh lùng như bây giờ, Tư Kiệt đang học tiểu học, suốt ngày cứ thích rúc vào lòng anh làm nũng kêu anh hai ơi anh hai, thế rồi một đoạn thời gian sau khi mẹ qua đời, thằng bé rất hay nổi giận thất thường với anh, thậm chí còn oán trách anh, bảo rằng dù sao anh cũng là đứa con trai độc nhất của Từ Văn Sơn, chỉ cần anh kế thừa Nam Dao chúng ta sẽ có tiền, mẹ cũng không chết, đều là lỗi của anh!Tư Minh cầm roi nghiêm khắc đánh cậu, đánh đến khi Tư Kiệt co mình nước mắt ướt đẫm mặt, cam đoan từ nay về sau không bao giờ đề cập chuyện này nữa, anh mới dừng tay. Buổi tối bôi thuốc cho đứa em trai, trông thấy vết thương đan chéo dằng dịt trên người cậu, anh đau đớn tới mức ngón tay run lẩy bẩy.

Đó là những chuyện rất lâu về trước, hiện giờ nhớ lại, ký ức đã có chút nhạt nhòa.

Hình ảnh rõ nét nhất chỉ là màu trắng toát ghê người của bệnh viện, bó cúc trắng xòe nở đặt trên mộ mẹ, tiếng khóc nức nở của em trai và cả những giọt lệ của chính anh.

Lúc ấy anh vẫn chưa biết phải kiềm nén nước mắt, thường xuyên cầm lòng không đặng mà khóc trước mộ mẹ.

Hiện giờ thì sao, sau nhiều năm đấu đá kịch liệt trên thương trường, anh đã quên mất phải khóc như thế nào.

Tư Minh luôn khắc ghi lời dạy bảo năm xưa của bà, đừng chủ động làm hại người khác.


Nhưng sau này anh mới nhận ra, dẫu bản thân không chủ động làm hại người khác, họ cũng sẽ đến hại mình.

Mà trong số “họ”, có thể bao gồm cả người mình thương yêu nhất.

Ví dụ như Diệp Kính Huy.

Tư Minh khẽ khàng ngồi xổm xuống, nụ cười đầy vẻ bất đắc dĩ.

“Mẹ, cuối cùng con vẫn phải thừa hưởng tập đoàn Nam Dao, xin lỗi mẹ. Con biết mẹ nhất định sẽ trách con không có khí phách, nhưng chuyện này vốn không phải vấn đề khí phách, nó liên quan tới cuộc đời của Diệp Kính Huy. Con biết mẹ sẽ không thích cậu ấy, nhưng con yêu A Huy, cho nên con phải bảo vệ cậu ấy. Hy vọng mẹ sẽ thông cảm cho con.”

Anh mở bó hoa cúc ra trải lên ngôi mộ, nhìn thấy sắc trắng rợn người làm nền cho nét cười hiền hậu của người phụ nữ trẻ đẹp trong ảnh, dưới cơn mưa rả rích, khuôn mặt ướt nhòe nước kia thoạt trông như bà đang lặng lẽ khóc.

Tư Minh đã từng thề sẽ không vướng mắc với Từ gia.

Suy cho cùng trước đây là do họ tàn nhẫn sỉ nhục mẹ anh, hơn nữa còn đuổi bà cùng với đứa con trai sáu tuổi ra khỏi nhà. Sức khỏe mẹ anh vốn không tốt, vậy mà vẫn phải dẫn anh sống lang thang khắp nơi, không tiền không nhà, kiên trì sống cho qua những ngày tháng ăn đói mặc rét. Mãi đến khi mẹ nhận nuôi đứa trẻ sơ sinh là A Kiệt, cầm trong tay số tiền lớn do quản gia ẵm A Kiệt tới đưa cho, cuối cùng hai mẹ con mới tìm được chỗ ở. Bà nuôi nấng A Kiệt như con ruột, cả nhà ba người sống nương tựa lẫn nhau, trải qua cuộc sống gian nan nơi đất khách.

Năm ấy Từ Văn Sơn đâu hề ngờ được, ông ta đã xua đuổi chính người vợ hiền và đứa con trai duy nhất của mình. Mãi sau này khi tỉnh ngộ ra, ông ta mới bắt đầu tìm kiếm vợ con, tiếc thay đến khi trùng phùng, vợ đã hóa thành xương khô an nghỉ dưới lòng đất, mà Tư Minh cũng trở thành người đàn ông trưởng thành hơn hai mươi tuổi, đang làm nhân viên kinh doanh ở tập đoàn Đông Thành.

Từ Văn Sơn nghĩ Tư Minh không biết tất thảy sự tình, cố ý giả vờ nói dối là bạn của mẹ anh nên muốn thay bà chiếu cố anh, ông ta bảo Từ Thanh tìm cơ hội trộm lấy sợi tóc của Tư Minh đi xét nghiệm ADN, thế nên sau khi biết được kết quả lại càng thương yêu anh hơn, còn lấy lý do không có con trai nên kiên quyết muốn Tư Minh thừa hưởng Nam Dao. Anh ngoài mặt làm như không biết, trong lòng lại cười khẩy. Anh rất muốn chất vấn ông ta, bây giờ nói những chuyện này có muộn quá hay không, lúc mẹ tôi bệnh nặng ông đang ở đâu? Lúc tôi không có tiền đóng học phí ông lại ở chỗ nào?Tiếc là ngại thân phận bậc cha chú của đối phương, nói cách khác vẫn là bố ruột, vả lại ông ta cũng hối hận thống khổ rất nhiều rồi, dựa vào sự lễ độ và nhân phẩm của Tư Minh, chung quy anh cũng không thể không nể mặt ông ta.

Ở ngoài gọi ông là bác, kính cẩn mà xa cách, không có nghĩa là anh đồng ý tiếp nhận người bố này, thậm chí kế thừa tập đoàn Nam Dao do ông một tay gầy dựng.

Thế mà hiện tại thì sao, nhẫn nại bao nhiêu năm nay đã tan thành bọt nước.

Từ lúc biết được Lưu Huy chính là Diệp Kính Huy, Tư Minh đã thỏa thuận với Từ Thanh.

Anh nhớ rõ Từ Thanh từng hỏi rằng: “Diệp Kính Huy chưa chắc đã cảm kích em, em có thế còn phải hy sinh.”

Khi ấy anh đáp không chút do dự: “Bất luận thế nào em cũng muốn bảo vệ cậu ấy.”

Đến tận bây giờ anh không hề hối hận.

Tư Minh thừa biết thủ đoạn của bố, mục đích cuối cùng ông ta muốn là thâu tóm tập đoàn Thiên Vũ, cho nên kể từ lúc ấy, anh đã chuẩn bị tốt việc chấp nhận thừa kế nhằm bảo vệ sản nghiệp của Diệp gia, phản bội lời thề làm mẹ chết không nhắm mắt, vứt bỏ cả nguyên tắc đã giữ vững nhiều năm để bảo hộ được người anh yêu nhất.

Kỳ thực nguyên tắc ấy có là bao so với tình cảm anh dành cho người nọ.

Tiếc thay, người anh yêu chưa bao giờ cảm thông cho nỗi khổ tâm này, thậm chí còn hận anh thấu xương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.