Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 36: Trò chơi (hạ)


Đọc truyện Sự Trả Thù Công Bằng – Chương 36: Trò chơi (hạ)

Diệp Kính Huy giật mình, còn chưa kịp phản ứng về việc anh thay đổi xưng hô đã nhận thấy một vật cứng nóng rẫy đang đặt tại rãnh mông hắn, tiếp theo đó là cơn đau như bị xé rách!

Thanh âm nghẹn trong cổ họng không sao thốt ra được, nội tạng bị cú đâm mạnh mẽ kia gây áp lực đè lên ngực, ngay cả thở cũng khó khăn.

Hệt như dùng kiếm đâm xuyên qua cơ thể, hai chân hắn hoàn toàn tê liệt, nơi bị đâm vào dấy lên cảm giác nóng rát, nhiệt độ bỏng đến mức muốn thiêu cháy hắn từ bên trong. Bởi vì dược tính, giữa đớn đau lại nảy sinh một luồng khoái cảm thâm nhập thẳng vào não, mãnh liệt đến độ làm người ta choáng váng.

Hai chân hắn khẽ khàng run rẩy, vật cứng đang nhấn vào sâu bên trong hệt như một que hàn, nhiệt độ quá cao làm người ta muốn trốn chạy ngay lập tức!

Giữa lúc mơ mơ màng màng, bên tai lại vang lên cái tên ban nãy anh vừa gọi, Diệp Kính Huy.

Tư Minh đã biết thân phận của hắn? Biết từ lúc nào? Chả nhẽ đây là cách anh ta trừng phạt hắn?

Nhưng vào lúc này, tất cả nghi vấn ấy chẳng còn quan trọng nữa, từ giây phút anh bất chấp sự cự tuyệt của hắn mà tiến vào, không chỉ thân thể đau mà ngay cả trái tim cũng nhức nhối khôn cùng, nỗi thống khổ dội mạnh lên ngực, suýt chút nữa đã khiến hắn ngạt thở.

Hóa ra ở trong mắt anh, hắn đã sớm lộ ra nguyên hình rồi.

Vật cứng thúc vào trong vùng kín được một nửa thì ngừng lại, Tư Minh thở hổn hển, kề sát bên tai hắn, bảo: “Thả lỏng.”

Đoạn, anh lại thong thả đẩy mạnh vào, như dùng xe nghiền qua cơ thể hắn, thậm chí hắn có thể cảm nhận rõ ràng anh đang tiến sâu vào từng tấc một, cửa mình chậm rãi bị nới ra, ngay sau đó là cơn đau buốt như bị xé vụn.Chờ đến khi toàn bộ đã thâm nhập, Tư Minh thở nhẹ ra một hơi, hai tay nâng thắt lưng hắn lên, bắt đầu từ tốn đẩy đưa, tần suất càng ngày càng nhanh!

Từng đợt ma xát dồn dập như muốn khuấy đảo nội tạng tống ra ngoài, Diệp Kính Huy không hề phản kháng, chỉ khẽ khép hai mắt lại.

Bởi vì tác dụng của thuốc, trong cơ thể dâng trào một dòng khoái cảm kỳ diệu, đó là cảm giác hắn chưa bao giờ trải nghiệm. Khoái cảm như luồng điện truyền từ nơi đang bị cọ xát phía sau lan ra khắp toàn thân, run rẩy, từng lỗ chân lông đều bị kích thích mà kêu gào không ngừng, như thể chìm đắm trong chốn thiên đường tuyệt vời chẳng gì sánh kịp!

Diệp Kính Huy há miệng thở dốc, ngón tay bấu chặt vào ra giường.

Sau khi quen dần với cường độ, hắn còn phối hợp với động tác ra vào của anh, hơi thở cũng càng thêm gấp gáp. Đau nhức liên tục ập đến, khoái cảm thi nhau đánh úp lại khiến cả thân thể lẫn ý chí sớm đã mất kiểm soát.

“Lúc cậu gạt tôi, tìm mọi cách nắm được nhược điểm của tôi, cậu thấy thế nào? Diệp Kính Huy.” Tư Minh khựng lại, “Có phải trêu cợt tôi là chuyện rất thú vị không?”

Giọng nói của anh vẫn trầm thấp như trước, lúc đang nói thì chậm rãi rút ra, sau đó lại húc vào thật mạnh!

“A. . . . . .” Hung khí đã đâm sâu tới độ không thể tưởng, Diệp Kính Huy nghĩ rằng thắt lưng hắn sắp bị anh vặn gãy, quá sâu rồi, cảm giác đáng sợ tựa như sắp bị xuyên thủng thật khiến người ta sởn gai ốc. Một đợt đau xót sắc bén và khoái cảm trộn lẫn vào nhau, càng xót thì khoái cảm càng tuôn trào dữ dội, muốn giày vò hắn đến mức cực hạn mà tan vỡ ra mất.

“Có nhớ không, tôi đã từng nói nếu cậu gạt tôi, tôi sẽ cho cậu chết rất khó coi.” Tiếp đó lại là một đợt đâm rút kịch liệt nữa, “Nợ của chúng ta từ từ sẽ tính hết.”

Nâng eo lên, lay động thắt lưng, lại vùi sâu vào nơi yếu ớt nhất của hắn!


“A. . . . .Ưm. . . . .” Tiếng rên rỉ cơ hồ đã chuyển sang nghẹn ngào, loại đau đớn này như muốn nghiền nát cơ thể, khi thì ở địa ngục, khi thì lên thiên đường, màn tra tấn cứ lặp đi lặp lại liên tục.

“Nào, thả lỏng một chút.” Tư Minh cười, cúi xuống dịu dàng hôn đôi môi đã bị hắn cắn đến tứa máu, máu dây ra cánh môi đỏ tươi toát lên vẻ quyến rũ kinh người. Anh vươn đầu lưỡi liếm nhẹ qua vết máu, tiến lại sát bên tai hắn, thủ thỉ, “Nếu không thả lỏng, thắt lưng cậu sẽ bị gãy thật đấy.” Dứt lời, một đợt “tiến quân” điên cuồng lại ùa tới, Diệp Kính Huy mở to miệng dốc sức thở phì phò.

“Ưm. . . . .A. . . . .” Nghe thấy tiếng rên rỉ xa lạ phát ra từ chính miệng mình, hắn lại kiên quyết cắn chặt môi một cách quật cường.

Tư Minh tháo miếng vải đen bịt mắt hắn xuống, lập tức trông thấy đôi mắt trong veo vì từng đợt kích thích mà nhuốm đẫm dục vọng, con ngươi mờ mịt như phủ một màn hơi nước động lòng người.

“Chặt như vậy là vì lần đầu sao?” Tư Minh dừng động tác, giọng nói ẩn chứa ý cười, anh nhìn hắn chăm chú, đôi mắt vốn phủ một tầng sương đối diện đang dần dần sáng lên, đồng tử chỉ còn tuyền vẻ căm hận lạnh như băng tuyết, khóe môi dính máu cũng nhếch thành nụ cười buốt giá tột đỉnh, thanh âm khàn đặc: “Anh đã biết tôi là Diệp Kính Huy, tại sao còn hỏi vấn đề ngu xuẩn này? Trước khi gặp anh, bạn giường của tôi không quá ngàn cũng đã vượt qua trăm, tôi chưa bao giờ tự ngược mình, hằng đêm vui vẻ chưa từng nghỉ. . . . .A. . . . .”Nơi riêng tư lại bị cơn xót bủa vây, hung khí trong cơ thể đâm vào vị trí mẫn cảm, một luồng khoái cảm sắc bén cộng với đớn đau khôn kể bao phủ lấy hắn!

Diệp Kính Huy muốn cuộn người lại, nhưng khổ nỗi tay chân bị xích nên không cách chi nhúc nhích được, hắn chỉ còn nước trừng Tư Minh căm hờn.

Tư Minh mỉm cười, bình thản đáp: “Vậy ư.” Anh vươn lưỡi ra liếm sượt qua vành tai hắn, quả nhiên khiến toàn thân hắn run lẩy bẩy, đôi môi nóng hừng hực dán lên vành tai, ám muội nói: “Không sao, sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian, tôi sẽ cho cậu làm quen từ từ, bên cạnh cậu, sẽ chỉ có duy nhất mình tôi.”

Diệp Kính Huy tuy trăng hoa thành tính nhưng con người lại quật cường có thừa, dẫu bị đối xử như thế, đồng thời còn chịu ảnh hưởng của dược tính đến nỗi mất kiểm soát, ý chí của hắn vẫn vô cùng kiên định, miệng mồm cũng quyết không chịu thua.

Trông thấy vẻ đau đớn pha lẫn oán hận và khoái cảm trên mặt hắn, Tư Minh kìm lòng không đặng lại ra sức thúc mạnh vào nơi sâu hút kia.

“A ha. . . . . .Ưm. . . . .”

Quả thực anh đã sai lầm rồi, đối xử càng tốt thì hắn càng khinh thường, nhiều lần anh thông báo và ám chỉ đều bị hắn thờ ơ, thậm chí âm độc tới độ nói chết là chết, nói phản bội là phản bội, hết lần này tới lần khác, không hề lưu tâm khi anh biết được sự thật sẽ khổ sở thế nào.

Một khi đã như vậy, chúng ta đành phải đổi sang phương pháp khác.

Tư Minh cười, lại cúi xuống hôn hắn, cảm giác được kết hợp với hắn thực sự tuyệt vời hơn trăm lần so với tưởng tượng.

“A ưm. . . . .A. . . . .A. . . . .”

Va chạm mãnh liệt làm hai má Diệp Kính Huy ửng hồng, đôi mắt mờ sương, lông mi đọng nước run lên khe khẽ, nhưng ánh mắt mỗi lần trấn tĩnh lại đều hiển hiện cơn phẫn nộ lạnh buốt.

— Tựa như một con sư tử nhỏ đang nổi giận, kháng cự bằng cách giương nanh múa vuốt, nhưng cuối cùng vẫn bị cưỡng ép phải vuột ra tiếng rên rỉ mê hồn.

Có lẽ là do. . . . .tới tận bây giờ cũng chưa từng bị người nào áp đảo? Dáng vẻ không cam lòng đến vậy.

Tư Minh cười, càng dùng lực thúc vào, cơ hồ cố ý muốn để đối phương nghe rõ âm hưởng dâm loạn khi hai khối thân thể cọ xát nhau.

“A. . . . .Ưm. . . . . . .A. . . . .”


Rốt cuộc cũng quen với cơn đau mỗi khi bị xâm nhập, dược tính trong người hắn cũng phát tác đến cực hạn!

Thân thể cứng ngắc của hắn dần mềm đi, hai chân run rẩy kẹp lấy hông anh, ngón tay cũng nương theo động tác của anh mà gập vào hết cỡ, đôi môi đỏ thẫm hơi hé mở, một tiếng rên rỉ bật ra gợi cảm mê người.

“A. . . . . . . .A ha. . . . . . . A ưm. . . . . .A. . . . .”

Giữa những tràng thở dốc đứt quãng cũng không quên uy hiếp, lại bị từng đợt đưa đẩy kịch liệt vập đến rệu rã.

Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, Diệp Kính Huy cảm thấy đầu óc bắt đầu mơ hồ, chỉ còn biết toàn thân hắn đang nhấp nhô lên xuống một cách máy móc theo động tác của anh, thậm chí còn phối hợp lắc lư phần eo, rướn người lên nghênh đón. Thần trí trống rỗng, chỉ có từng cơn khoái cảm ập đến ào ạt như sóng triều đánh mạnh vào hệ thần kinh.Hung khí trong cơ thể ma xát rất lâu, lâu tới nỗi cơn đau sắc bén cũng trở nên tê dại, cơ hồ ngay cả đôi chân cũng không thuộc về hắn, cứ mải miết quắp chặt lấy anh không buông!

Sau khi mảnh vải được gỡ ra, hắn có thể lờ mờ trông thấy Tư Minh, gương mặt hờ hững cố hữu giờ đây lại nhuốm đẫm mùi vị tình dục nồng cháy, mồ hôi chảy dọc theo hai má đọng ở cằm, rơi tí tách xuống ngực hắn, từng giọt từng giọt nóng như nước sôi. Những vùng da tiếp xúc nhau hừng hực như khiến cả hai hòa tan vào làm một.

Cuối cùng, sau đợt tấn công cuồng nhiệt ấy, Diệp Kính Huy cảm thấy một dòng chất lỏng nóng hổi bắn thẳng vào nơi sâu nhất trong thân thể mình, hắn không kìm được mà run lẩy bẩy.

Toàn thân rụng rời như bị giã nhừ, đương muốn nhắm mắt lại đánh một giấc, ai ngờ thứ dục vọng trong cơ thể lại từ từ phình lên, khôi phục sức sống.

Diệp Kính Huy trợn tròn hai mắt nhìn anh, anh hơi cong khóe môi lên, bảo rằng: “Còn sớm lắm, cậu gấp cái gì.”

Chỉ động tác nhỏ của anh đã khiến nơi sâu trong người hắn bùng lên một ngọn lửa khát tình!

Hắn sững người, gã cầm thú Quan Thiên Trạch quả nhiên đã chuốc thuốc gấp hai lần?!

Tư Minh kề sát bên tai hắn, thì thào: “Mau lấy lại tinh thần đi, nếu không sẽ nhạt nhẽo lắm.”

Khóe miệng Diệp Kính Huy nhếch lên nụ cười quái dị: “Được.”

Dứt lời, hắn cố tình co chặt “nơi riêng tư”, thành công nghe thấy tiếng thở dốc hỗn loạn của Tư Minh.

Diệp Kính Huy liếc anh, dược tính lại bắt đầu phát tác, chân hắn tự giác vắt lên người anh, cười ám muội: “Sao nào, nhanh như vậy nên không chịu nổi à?”

Tư Minh cúi người xuống, kề sát bên tai hắn, thấp giọng nói: “Là cậu khiêu khích tôi trước.”

Đoạn, anh nâng eo hắn lên, rút hết ra rồi lại đâm mạnh vào trong!

“A ưm. . . . . .A . . . . . . .A. . . . . . .”


Tiếng rên rỉ rung động lòng người hòa lẫn vào tiếng thở dốc nặng nề, cộng với âm thanh phóng đãng khi hạ thể va chạm nhau, miên man không dứt trong căn phòng trống trải.

Một đêm, khó ngủ.

. . . . . .

Lúc tỉnh lại, thân thể Diệp Kính Huy đang cuộn tròn như con tôm, tay chân đã được tháo xích, quần áo cũng bị anh cởi sạch.

Không thấy Tư Minh.

Vắng mặt cũng tốt, miễn cho cả hai cùng xấu hổ, đỡ phải để anh nhìn thấy bộ dạng tả tơi này của hắn.

Diệp Kính Huy đứng dậy, vùng eo bủn rủn, hai chân chạm đất mà ngỡ như đang giẫm vào mây.

Hắn tìm quần áo bị anh ném vung vãi trên sàn nhà, mặt mày vô cảm mà khoác vào. Lúc ngồi trên giường mặc quần, vừa nhấc nhẹ chân đã có một cơn đau truyền đến từ phía sau, chất lỏng trắng đục lưu lại trong cơ thể hòa lẫn với máu ứa ra, chảy dọc theo bắp chân nhỏ giọt xuống mặt đất.Diệp Kính Huy không quan tâm, nhíu chặt mày tiếp tục mặc quần rồi tìm nội y, cài cúc cũng phải mất một khoảng thời gian dài, sau đó hắn mới phát hiện là vì hai tay vẫn đang run lập cập.

Tối qua dường như rất cuồng dại, người quấn quýt lấy anh thế mà lại đổi thành hắn, là vì dược tính ư?

Diệp Kính Huy ngồi bên giường trầm tư thật lâu, nhịp tim đập loạn cả lên, chờ cho hai tay hết run, hắn mới sửa sang lại trang phục dúm dó nếp nhăn, đứng dậy mệt mỏi lê từng bước, chịu đựng cơn đau phía sau mà men theo tường đi ra cửa.

Hắn dùng hết sức mở cửa ra, đúng lúc gặp A Tề đi tới: “Đến đây, đỡ anh một chút.”

Thấy sắc mặt hắn trắng bệch, trán cũng ướt đẫm mồ hôi, A Tề vội vàng đỡ lấy hắn, lo lắng hỏi: “Ông chủ, anh. . . .anh có sao không?”

Diệp Kính Huy dùng một tay vịn tường, một tay khoác lên vai A Tề, điềm tĩnh hỏi: “Tư Minh đâu?”

“Anh Tư. . . . . .đến. . . . .cục cảnh sát.”

“Đến đó làm gì?”

“Ừm, Quan Thiên Trạch bị cảnh sát bắt giữ, anh ta đi theo.”

Diệp Kính Huy hít sâu một hơi: “Giữa trưa hôm qua cảnh sát tới rồi?”

“Ưm. . . . . Đúng vậy.”

“Vậy hiện tại mắc mớ gì mới đến cục cảnh sát? Vả lại cảnh sát tới tại sao không cứu con tin là anh?” Sắc mặt Diệp Kính Huy biến lạnh, “Cậu nói dối trăm ngàn sơ hở, nói thật.”

“Ưm. . . . .” A Tề cúi đầu, “Thực ra. . . . .Tối qua anh ta về Thanh Đảo, anh ta nói. . . . . nói. . . . .”

“Nói gì?”

“Trò chơi kết thúc.”


Diệp Kính Huy trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng chỉ cười khẽ.

Bốn chữ đơn giản, trò chơi kết thúc.

Là lời từ biệt anh ta để lại cho hắn sau một đêm làm nhục.

Bản thân đã từng dùng câu này để xua đuổi bạn giường không có tình cảm.

Hay lắm, bây giờ tới anh dùng bốn chữ này đáp lại tôi, thật sự là rất hay! Quả nhiên là kẻ làm việc cực kỳ quyết đoán lại hà khắc!

Chẳng qua là chuyện rất đỗi bình thường, có qua có lại, giải quyết ân oán như một cuộc báo thù công bằng.

Nhưng lần này tại sao lại đau đến vậy? Tại sao lại khó chịu đến vậy? Thậm chí ngực cũng thấy nghẹt thở?

Dịu dàng tối qua là màn dối trá anh ta cố ý dựng nên? Chẳng nhẽ đây là vở kịch anh ta diễn chung với Quan Thiên Trạch?

Cơn rét lạnh lan xuống tận lòng bàn chân, ngay cả máu cũng sắp đông đặc lại.

Hiện tại nhớ lại mới thấy những điểm kỳ lạ đều được giải thích rõ ràng. Tư Minh đã từng đến Thanh Đảo thì cớ gì lại muốn đi với hắn lần nữa? Trên đường đi, anh ta luôn điềm nhiên nhắc tới tập đoàn Long Hoa là để dò xét hắn? Quan Thiên Trạch vì sao lại đột nhiên xuất hiện, còn tóm được hắn nhốt vào căn phòng bí mật này? Rồi Tư Minh tới, thừa dịp hắn bị tiêm thuốc mà vần vò hắn, dẫu hắn muốn hận anh cưỡng bức nhưng chẳng biết nên dùng lý do gì, vì sau đó chính hắn đòi quấn quýt lấy anh không rời nửa tấc. . . . . .Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn càng nhợt nhạt hơn, Diệp Kính Huy nắm chặt vai A Tề, lạnh lùng hỏi: “A Tề, nói thật cho anh biết, Quan Thiên Trạch quen Tư Minh ư?!” Thốt xong chữ cuối cùng, hai chân hắn lại run run, bàn tay vịn tường cũng rung lên, “Anh nhớ cậu từng bảo trước đây đã gặp Tư Minh. Căn bản không phải trên TV, mà là gặp anh ta ở chỗ của Quan Thiên Trạch, đúng không?”

A Tề im lặng một lát mới lí nhí đáp: “Vâng, bọn họ quen nhau lâu rồi.”

Dẫu hôm qua bị anh đòi hỏi làm thân thể đau đến tột cùng, cũng thua xa cơn nhức nhối như thể trái tim vừa bị bóp nát vào giờ khắc này.

Từng cơn nhức dội đến liên hồi xé toạc cả lồng ngực, thở cũng khó khăn tới mức thống khổ.

Chữ “vâng” cứ như một gậy giáng thẳng vào đầu hắn, triệt để đập nát phần tình cảm trong lòng hắn.

Hóa ra là thế, Tư Minh, là do tôi xem thường anh.

Anh quen Quan Thiên Trạch? Thì ra các người cấu kết làm chuyện này với nhau!

Uổng công tôi cho rằng tập sơ yếu lý lịch Tiêu Dật làm hoàn hảo không chê vào đâu được, dùng hết mọi thủ đoạn biểu diễn trước mặt anh, ấy vậy mà ở trong mắt anh, chắc cũng chỉ như cảnh một thằng hề nhảy nhót!

Diệp Kính Huy lặng thinh không nói câu nào, đầu ngón tay đang bấu trên vách tường vì dùng sức mà tái xanh, môi cũng bợt bạt chẳng còn chút máu.

Thua, vì động lòng với anh, thua thảm hại, thua không còn một manh giáp!

Một lát sau, hắn mới tìm lại được giọng nói của mình, dựa người vào tường, bình thản hỏi: “Vì sao hôm ấy ở khách sạn không nói cho anh biết?”

A Tề gục đầu xuống, bả vai run run: “Em nghĩ anh với anh Tư yêu nhau nên mới làm bạn đồng hành, cùng đến đây du lịch. Tuy Quan Thiên Trạch xấu xa nhưng thoạt nhìn anh Tư đối xử với anh rất tốt, em không dám nói, sợ sẽ ảnh hưởng quan hệ của hai người. Em nghĩ các anh là người yêu, ông chủ lại thật lòng thật dạ với anh ta, anh ta có vẻ cũng chân thành, Xin lỗi. . . . . .Em lại sai rồi. . . . . .Em lại sai rồi. . . . .” Tới lúc sau A Tề hầu như đã nức nở ra tiếng, “Không ngờ anh ta cũng vô tình vô nghĩa như Quan Thiên Trạch, tối thiểu lúc ở cùng em hắn rất dịu dàng, nhưng còn anh ta. . . . . . sau khi làm chuyện như thế, lại vứt bỏ anh mà đi mất. . . . . Còn để lại những lời nhắn tổn thương như vậy. . . . .”

Diệp Kính Huy lặng lẽ nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra lần nữa, hắn đã khôi phục vẻ mặt điềm tĩnh như ngày thường, ánh mắt lãnh đạm bừng bừng kiêu ngạo, cơ hồ hết thảy mọi chuyện chỉ như cuộc chơi vừa kết thúc — nhưng nào ai hay biết, trái tim hắn đã bị người ấy tàn nhẫn đâm một dao.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.