Sư Tôn Là Nghề Nghiệp Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 4


Đọc truyện Sư Tôn Là Nghề Nghiệp Có Độ Nguy Hiểm Cao – Chương 4

Tưởng tượng tốt đẹp biết bao, còn hiện thực thì thương đau biết mấy.

khi Lạc Duẫn Trần chống cái thân như muốn vụn, thật cẩn thận tránh đi sự
khó chịu truyền đến từ phía sau lết xuống giường, sau đó ngã thật mạnh
trên mặt đất.

Hắn lại muốn làm một con cá muối

Cũng thầm đem Quý Quy Hàn ra mắng một trăm tám mươi lần.

“Muốn ta giúp ngươi sao?” Bạch Phượng Hoàn nhìn hắn bò như giun trên mặt đất, thật sự nhìn không được.

“Ngươi? Liền ngươi?” Lạc Duẫn Trần nhìn Bạch Phượng Hoàn không có tay chân lại
còn ngắn, trong mắt khinh miệt dật đầy đất, “Giữ chút sức lực đi, nói
không chừng khi nào đó ta còn muốnnhờ ngươi đưa tin cho ta đâu.”

Bạch Phượng Hoàn: “……”

Chờ dần dần thích ứng đau nhứctrên người sau, Lạc Duẫn Trần mới chống mép
giường đứng lên, bây giờ hắn chân mềm cũng không nổi, hắn chỉ có thể như cụ già nương mép giường đi bước một tới, muốn chạy đến ven tường để
vịn. Kết quả mới vừa đi được vài bước, cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang
lên.

Hắn sợ tới mức cả người đều cương, một bước không khống chế tốt, lại đặt mông ngồi trở lại trên giường, đau đến mặt đều vặn vẹo.

Không chờ hắn đáp ứng, ngoài cửa đã có người đẩy cửa vào được, ba trắng một
đen, Quý Quy Hàn đứng giữa quả nhiên không hợp nhau đến mức Lạc Duẫn
Trần muốn đem hắn đá ra.

“Sư tôn.” người đứng đầu hướng Lạc Duẫn Trần trên giường khom lưng, mặt ba người khác liền cũng làm theo.

Lạc Duẫn Trần không nghĩ cũng có thể đoán được trước mắt ước chừng chính là bốn thân truyền đồ đệ của hắn, nhưng hiện tại giải thích không rõ ràng

lắm, lại sợ lòi, đành phải nhàn nhạt mà “Ân” một tiếng, duy trì một chút lạnh lùng cao lãnh.

“Sư tôn hôm nay một ngày đều ở trong phòng, ta cùng sư đệ lo lắng sư tôn, liền đến xem.”người đứng đầu nói
xong ngẩng đầu lên, lộ ra kia gương mặt mi thanh mục tú, một đôi đôi
mắt thanh triệt nhìn Lạc Duẫn Trần có điểm chột dạ, hắn nghĩ người này
đại khái chính là Vũ Quy Thanh. Đối mặt với cặp mắt kia, hắn đành phải
dời mắt tránh đi, lại đụng phải đôi mắt mang ý cười của Quý Quy Hàn.

Lạc Duẫn Trần hiện tại cũng không thể đánh hắn, chỉ có thể tàn nhẫn liếc
mắt trừng hắn một cái, xem như vì thảm trạng hiện tại của chính mình tỏ
vẻ bất bình.

Nhưng Quý Quy Hàn lại rõ ràng càng vui vẻ, mở miệng nói: “Sư tôn có phải hay không có chỗ nào không thoải mái?”

Lạc Duẫn Trần chạy nhanh lắc đầu, nhưng nghĩ nghĩ, lại gật đầu.

Vũ Quy Thanh nghe vậy trên mặt có vẻ lo lắng tới, lại không nhúc nhích, chỉ là hỏi: “ Đệ tử có thể làm gì để giúp đỡ người?”

vấn đề này, Lạc Duẫn Trần không biết trả lời như thế nào, cũng không thể
dùng dao mổ trâu giết gà. Đúng không? Đây là điều hắn đang lo lắng nhất.

Tiểu đồ đệ đứng sau cũng ngẩng đầu cẩn thận đánh giá Lạc Duẫn Trần một chút, sau đó nhỏ giọng cùng người bên cạnh nói: “ sắc mặt Sư tôn nhìn qua
không tốt.”

“Sư tôn là bị bệnh?” ý cười trên mặt Quý Quy
Hàn càng tăng lên, thanh âm hơi đè thấp, tựa như đêm qua hắn bám vào bên tai Lạc Duẫn Trần một lần một lần kêu hắn, ngữ khí lại là cung cung
kính kính, “Nếu có cái gì đệ tử có thể giúp đỡ ngay, còn thỉnh sư tôn
phân phó.”

“Không……” Lạc Duẫn Trần há miệng thở dốc,
thanh âm ách đến không được, nhìn mặt ba người kia lộ vẻ cổ quái, hắn
mới nhớ tới chính mình còn khàn giọng.


Nhưng hắn đã nói.

Mẹ ơi làm sao đây.

“Sư tôn……?” Vũ Quy Thanh nói chuyện mơ hồ, “Ngài…… Không có việc gì đi……?”

“Ta……” Lạc Duẫn Trần ngữ khí cũng mơ hồ “Có…… Có việc a……?”

đầu óc Lạc Duẫn Trần bay nhanh chuyển động, đôi mắt rất nhiều lần đều nhịn
không được nhìn về phía một bên Bạch Phượng Hoàn, nhưng nó chỉ là ngồi
xổm kia chải vuốt ông chim, làm bộ chính mình chi là con chym nhỏ không
biết gì.

Bốn đôi mắt đều gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Duẫn
Trần, tuy rằng bên trong trà trộn vào một cái xem diễn, nhưng vẫn là làm sau lưng Lạc Duẫn Trần nổi lên một tầng mồ hôi hơi mỏng.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới Bạch Phượng Hoàn đã nói, bắt đầu tự hỏi nếu nói thực ra cũng không chắc chắc, giả mạo đại lão sẽ bị trừng phạt như thế nào?
Rốt cuộc Lạc Duẫn Trần là khẳng định đã biến mất, kia bọn họ sẽ mang
mình ra làm gì?

nháy mắt ở trong đầu trồi lên Mãn Thanh
mười đại khổ hình, Lạc Duẫn Trần nguyên bản muốn thành thật công đạo
cùng hiện trường lừa gạt, không chút do dự lựa chọn cái phía sau, mày
nhăn lại, che lại ngực, dùng thanh âm ách đến có điểm sai lệch nói: “Ta
bị thương, bị nội thương rất nặng.”

Bạch Phượng Hoàn: “……”

Quý Quy Hàn: “……?”


ba người còn lại: “……!”

“Ngày hôm qua không phải còn tốt sao?” trên mặt Vũ Quy Thanh tất cả đều là
không thể tin tưởng, trên mặt như lộ ra ba dấu chấm hỏi, “Cư nhiên có
người có thể đả thương ngài, này…… Rốt cuộc là ai? Chuyện khi nào?”

Lạc Duẫn Trần nhìn thoáng qua vẻ mặt xem kịch vui của đầu sỏ gây tội, lại
nghĩ nghĩ đến hậu quả khi hắn nói ra, cắn răng bỏ ánh mắt qua một bên,
chỉ hướng Bạch Phượng Hoàn bên cạnh, nói: “Là nó.”

Bạch Phượng Hoàn còn chải vuốt lông chim: “……?!”

Cơ hồ là nháy mắt, Bạch Phượng Hoàn liền thu được sáu ánh mắt mang theo
sát ý, sợ tới mức quên cách bay, ha cái chân nhỏ ngắn nhỏ liền chạy
hướng phía sauLạc Duẫn Trần.

“Không, không phải nó làm.” Lạc Duẫn Trần chạy nhanh giải thích nói, “Ta là…… Là vì cứu nó, đối, vì cứu nó.”

Vũ Quy Thanh nghe vậy thu hồi ánh mắt, nhưng mày như cũ nhíu chặt: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Nó là một con…… Ách…… Huyền phượng.” Lạc Duẫn Trần vừa nghĩ vừa nói, hắn
bỗng nhiên phát hiện bẻ cong loại sự tình này vẫn hơi có khó khăn,
“Phượng hoàng nhất tộc từ xưa liền không phải phàm vật, huyền phượng
càng là hi hữu.”

“Nhưng……”một tiểu đồ đệ nhịn không được
lên tiếng, cuối cùng lại cảm thấy không thích hợp, thật cẩn thận nhìn
thoáng qua Lạc Duẫn Trần, thấy hắn gật đầu mới tiếp tục nói, “Nhưng nó
là màu trắng.”

Lạc Duẫn Trần: “……”

“Kia không phải……” Lạc Duẫn Trần nghĩ nghĩ, “Càng hi hữu sao?”

tiểu đồ đệ vừa nghe lập tức gật đầu: “Sư tôn nói đúng.”


“Ta biết nó có một kiếp, liền muốn làm chuyện tốt……” Lạc Duẫn Trần lúc này
mới tiếp tục nói, “Ngày hôm qua liền đi ra ngoài tìm nó, vừa lúc thấy nó bị một con hung thú màu đen bắt lấy, ta liền cùng con mãnh thú kia
chiến mấy hiệp……”

Hắn đem hai chữ “Hung thú” gằn nặng Quý Quy Hàn cũng nghe ra tới, ý cười khóe miệng đều mau tràn ra tới, nhưng
những người khác nghe không hiểu, tiểu đồ đệ thậm chí còn vẻ mặt sùng
bái mà nhìn hắn, nói: “Ta biết! Sư tôn nhất định thắng!”

“Nếu không sao ta làm sư tôn được.” Lạc Duẫn Trần rất muốn khóc, nhưng là
không thể, sư tôn của bọn họ vừa cao lãnh vừa trâu bò, tất nhiên là
không có nước mắt, “Ta nghỉ ngơi một chút liền hảo, các ngươi đều trước
tiên lui hạ đi.”

Vũ Quy Thanh lại là lắc đầu: “Ta xem việc này vẫn nên cùng chưởng môn sư bá nói một chút đi.”

“Không……” Nghe được hai chữ sư bá Lạc Duẫn Trần đều phải nứt ra rồi, nếu như bị
phát hiện hắn liền thảm, “Ta không có việc gì, không cần nói cho chưởng
môn sư huynh, đỡ phải khiến hắn…… Nhọc lòng……”

“Không,
muốn nói.” Vũ Quy Thanh nói, “Sư tôn có chuyện gì trước nay đều không
nói cho chúng ta biết, lần này sẽ nói, nhất định là bị thực muốn đem tên đồ đệ này ra dốc cho nước trong não ra hết, loại quan tâm này hắn một
chút cũng không muốn! Nhưng hắn không thể nói thẳng, đành phải thay đổi
cái biện pháp, thử hạ thanh âm: “ Quy Thanh, ngươi không nghe ta nói?”

“Đồ nhi không dám.” Vũ Quy Thanh lập tức khom lưng, “Đồ nhi chỉ là quan tâm sư tôn, sư tôn là chủ một phòng, bị thương lại không nói cho chưởng
môn sư bá, đến lúc đó ra chuyện gì chưởng môn sư bá trách tội là việc
nhỏ, nếu là lỡ lầm đại sự nhưng không tốt.”

“Sư huynh nói đúng.” Quý Quy Hàn cũng là xem náo nhiệt không chê sự đại, “Sự tình quan trọng, còn thỉnh sư tôn tam tư.”

Lạc Duẫn Trần: “……”

Nhất thời không thể tưởng được biện pháp Lạc Duẫn Trần trực tiếp sửng sốt,
một hồi lâu mới nói nói: “Ta đều có đúng mực, Quy lưu lại, những người
khác đều đi ra ngoài đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.