Sư Tôn Đừng Tới Đây

Chương 90: Gặp Lại Bắc Hàn Minh


Đọc truyện Sư Tôn Đừng Tới Đây – Chương 90: Gặp Lại Bắc Hàn Minh


Vì mệt mỏi nên Sở Thanh Vân ngủ đến tận chiều hôm sau mới dậy, mở mắt ra nhìn thấy căn phòng xa lạ, nhất thời không biết mình đang ở đâu.
Khẽ cử động một cái, Sở Thanh Vân nhận ra cơ thể chỗ nào cũng đau đớn, nhất là lưng và eo.

Y nhìn xung quanh tìm kiếm Bạch Cẩn Phong nhưng không thấy, chẳng biết hắn đi đâu rồi?
Thần thức lười biếng quét một vòng, vẫn chưa thấy người đâu.

Sở Thanh Vân nằm lăn lộn một lúc thì không chịu nổi nữa, bèn dậy chậm chạp lấy y phục mặc vào rồi đi xuống lầu.
Bạch Cẩn Phong khốn kiếp, vừa ăn xong được cái đã trốn mất!
Khách điếm này rất lớn, toàn bộ tầng một kê la liệt bàn ghế để phục vụ tu sĩ ăn uống.

Sở Thanh Vân vừa bước xuống đã nhận được chú mục của đám khách nhân.


Trong lòng có quỷ, y kéo cao cổ áo lên một chút, vừa nhìn thấy một cái bàn trống ở bên cửa sổ liền nhanh chóng bước tới đó.
Cũng may đám khách nhân chỉ nhìn y một lượt rồi lại tiếp tục quay lại câu chuyện.
Sau khi gọi một ấm linh trà và ít quà vặt, Sở Thanh Vân buồn chán nhìn ra ngoài ngắm đường phố, nghe ngóng một ít chuyện từ mấy bàn xung quanh.
Câu y nghe được nhiều nhất là Huyễn Linh bí cảnh, Vân Vụ sâm lâm, không rõ là có chuyện gì.
Bỗng nhiên tất cả tiếng trò chuyện khựng lại, bên ngoài khách điếm đi vào một nhóm tu sĩ rất đông, khí tức ai nấy đều rất mạnh.
Sở Thanh Vân vốn chẳng chú ý đến đám người này, nhưng mà không có nghĩa là bọn họ bỏ qua cho y, một giọng nói ngọt lịm cất lên mang theo vui vẻ.
“Thanh Vân sư đệ.”
Sở Thanh Vân đưa mắt đến nơi phát ra tiếng gọi, nhìn thấy Nam Cung Hi Văn của Vạn bảo tông đang vẫy chào mình, đằng sau có vài người y đã gặp, ví dụ như Vương Chí Tài đã từng giao đấu.
“Nam Cung tỉ tỉ, không ngờ lại gặp tỉ ở đây!”
Nam Cung Hi Văn là một nữ tử rất hào sảng, nàng nhanh chóng kéo đám người sắp xếp bàn ghế rồi ngồi xuống kế bên Sở Thanh Vân.
“Đệ thì bất ngờ gì chứ, nơi đây ngay bên cạnh tông môn, ngày nào ta chẳng đi dạo ở đây, nhưng còn đệ thì sao? Định đi đâu qua đây à?”
“Đệ đi du ngoạn thôi.” Sở Thanh Vân đang kinh ngạc khi nhìn thấy tu vi của Nam Cung Hi Văn, vậy mà nàng đã Kết đan trung kỳ, tiến bộ thần tốc hay sao?
Y trả lời qua loa sau đó mỉm cười, “Bắc Hàn huynh không đi cùng tỉ sao?”
“Không ngờ đệ còn nhớ đến ta à? Ta còn tưởng đệ quên rồi cơ đấy!” Giọng nói ấm áp của Bắc Hàn Minh vang lên từ đằng sau, Sở Thanh Vân quay lại, cười gượng.
“Huynh cứ đùa, ta làm sao quên được huynh cơ chứ.”
Mẹ nó, tông môn này cho đệ tử ăn thiên tài địa bảo thay cơm hay sao vậy? Ai nấy tu vi đều tăng vọt, Bắc Hàn Minh đã có tu vi Kim Đan hậu kỳ.
Mà đại hội tông môn cũng chỉ một năm rưỡi trước chứ đâu xa?
“Ta đâu có đùa, lần trước ta gửi hạc giấy lên Thanh Phong môn nhưng mà không thấy đệ đáp lại, ta rất buồn.”
“Hạc giấy?” Sở Thanh Vân có nhận được con hạc giấy nào thì chết liền.

“Chắc là hạc giấy thất lạc ở đâu đó, ta không hề nhận được.”
Bắc Hàn Minh tiện tay kéo một cái ghế rồi ngồi đối diện với Sở Thanh Vân, ánh mắt không hề che giấu ái mộ.
“Chắc vậy, có lẽ hạc giấy không vượt qua được hộ sơn đại trận của Thanh Phong môn chăng? Hay là có người nào cố tình lấy đi?”.


ngôn tình tổng tài
Sở Thanh Vân ngay lập tức nghĩ đến Bạch Cẩn Phong, hàng này nhỏ nhen vậy, cũng có khả năng làm ra việc này lắm.
“Ha ha, chắc là vậy.”
Thực ra thì Bắc Hàn Minh rất anh tuấn, khuôn mặt chính khí ngời ngời, Sở Thanh Vân vốn dĩ rất có thiện cảm với người này, chỉ là ánh mắt lộ liễu của hắn làm y rất khó chịu.
Sở Thanh Vân nghĩ mình có Bạch Cẩn Phong rồi thì cũng nên hạn chế tiếp xúc với nam tử khác để tránh hiểu lầm.

Chính vì vậy ngay từ lúc này, y liền bảo trì thái độ không mặn không nhạt để nói chuyện với đám người Vạn Bảo tông.
“Thanh Vân sư đệ xuất hiện ở đây là cũng có ý định tranh một suất vào Huyễn Linh bí cảnh sao?” Bắc Hàn Minh ân cần xiên một miếng mứt chua rồi đưa tới, Sở Thanh Vân cười cười rồi xua tay từ chối, nhưng mà y khá có hứng thú với hai từ bí cảnh.
“Huyễn Linh bí cảnh, ta không biết nơi này, huynh nói cụ thể một chút xem sao?”
Bắc Hàn Minh không để bụng, cầm xiên mứt chua cắn một miếng rồi thả xuống đĩa, thong thả nói:
“Huyễn Linh bí cảnh nằm ở Vân Vụ sâm lâm, một trăm năm mới mở ra một lần, trong đó có rất nhiều kỳ trân dị bảo, nó có đặc điểm là ai vào cũng được, không hạn chế tu vi, cho nên cũng cực kỳ nguy hiểm, bẫy rập nơi nơi, cướp bóc đánh nhau nhiều vô kể.”
Bắc Hàn Minh dừng một chút rồi nói tiếp.
“Tất nhiên là các lão quái vật Hợp Thể kỳ và Đại Thừa kỳ sẽ không bỏ mặt mũi mà vào tranh giành với đám con cháu, cho nên tu vi trong đó chủ yếu từ Hoá thần trở xuống.

Thậm chí tán tu luyện khí kỳ cũng tranh thủ vào để thử vận khí.”

Tu vi Luyện khí kỳ vào đó cực kỳ nguy hiểm, chim chết vì thức ăn, người chết vì tiền tài, nhưng tán tu vốn không có tông môn bao bọc và chu cấp, bọn họ liều mạng cũng đúng, vận khí tốt thì kiếm được bảo vật thăng cấp tu vi, vận khí tồi có khi đến mạng cũng chẳng còn.
Sở Thanh Vân không can thiệp vào cuộc sống của người khác, nhưng y lại khá hứng thú với Huyễn Linh bí cảnh này, nếu không giới hạn tu vi, Bạch Cẩn Phong Hợp Thể kỳ dẫn mình vào đó thì chẳng cần nể nang bố con nhà thằng nào, tha hồ tung hoành đoạt bảo.
“Bắc Hàn huynh, vậy điều kiện để vào Huyễn Linh bí cảnh là gì? Bí cảnh này bao giờ mở ra?” Sở Thanh Vân hào hứng hỏi.
“Điều kiện thì cũng có, muốn vào Huyễn Linh bí cảnh phải có lệnh bài, lệnh bài này chỉ có một ngàn cái, người nào không có thì hiển nhiên phải ở ngoài.” Bắc Hàn Minh cười, “Đệ nếu muốn đi thì đi cùng chúng ta, Vạn Bảo tông chắc chắn kiếm ra lệnh bài cho đệ.”
“Đúng vậy, chúng ta đang trên đường đi đến Vân Vụ sâm lâm, đệ hãy đi cùng chúng ta, đông người chiếu cố nhau cho dễ.
Sở Thanh Vân rất ngại nợ ân tình của người khác, nhưng mà cơ hội này đúng là khó có được, y còn đang chần chừ thì liếc thấy bóng người quen thuộc ngoài cửa sổ, vội vàng vẫy tay.
“Sư tôn, ở đây!”
“Sư tôn?” Cả đám đệ tử Vạn Bảo tông đều giật mình nhìn ra, đứng bên ngoài cửa quả nhiên là Minh Ly tiên tôn của Thanh Phong môn, người này đến đây làm gì?
Bạch Cẩn Phong gương mặt thối nhìn chằm chằm vào cửa sổ đã một lúc lâu, tên đệ tử Vạn Bảo tông kia có ý đồ lấy lòng rõ ràng, ấy vậy mà Sở Thanh Vân vẫn cười nói vui vẻ được, đúng là cái đồ không tim không phổi.
Nhưng mà sống chừng này tuổi rồi, mặt mũi vẫn rất cần, Bạch Cẩn Phong trưng ra bộ mặt thản nhiên rồi nhanh chóng bước vào trong khách điếm.
Vì đám đệ tử Vạn Bảo tông kê ba cái bàn sát nhau rồi ngồi chen chúc lại cho nên ở đây không còn một cái ghế nào, Bạch Cẩn Phong vừa đi vào, một đệ tử định đứng lên nhường ghế nhưng hắn nhanh chóng phẩy tay, tiến đến choàng qua vai Sở Thanh Vân.
“Nói chuyện gì mà vui thế? Còn mệt không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.