Sư Tôn Đừng Tới Đây

Chương 74: Về Thanh Phong Môn


Đọc truyện Sư Tôn Đừng Tới Đây – Chương 74: Về Thanh Phong Môn


Bạch Cẩn Phong không biết Phùng Tư Triết đến đây từ lúc nào, tên ma tu kia phát nổ có phải vì gã không? Hay là nơi đây chính là địa bàn của gã?
Nhưng hắn có thể chắc chắn một điều, Phùng Tư Triết mất tích mười sáu năm bỗng dưng xuất hiện không phải việc gì tốt, có lẽ sắp tới tu chân giới sẽ lại trải qua một hồi gió tanh mưa máu.
Sở Thanh Vân nghe thấy cái tên này cũng sợ hãi, Phùng Tư Triết có nghĩa là gì? Ma tu đã đặt một chân vào ngưỡng cửa Độ Kiếp, ngay cả người có tu vi cao nhất Thanh Phong môn là Quang Ân thánh tôn cũng phải ngả mũ chào thua.
May mắn lúc nãy gã ta không tuyệt tình, nếu không thì bọn họ có thể sống sót rời khỏi đây không cũng khó nói.
Trên gương mặt của Bạch Cẩn Phong không nhìn ra thứ gì, hắn điềm tĩnh đi tới kiểm tra tình trạng của Từ Kha và Diệp Thần, nhận thấy hai người chỉ là ngất đi thông thường mới thở phào, gỡ đi Khốn tiên tác trên người bọn họ, sau đó nhét cho mỗi người một viên đan dược.
Chỉ khoảng thời gian một chén trà, hai người đã tỉnh lại, vừa mơ màng mở mắt ra nhìn thấy sư tôn của mình, Diệp Thần vốn thần kinh yếu khóc rống lên, lao vào lòng hắn.
“Sư tôn, cuối cùng người cũng đến cứu đệ tử…”
Từ Kha cũng thở phào nhẹ nhõm, nhất là nhìn thấy Sở Thanh Vân bằng da bằng thịt đứng trước mặt, coi như trải qua một hồi hữu kinh vô hiểm.
“Từ Kha sư huynh, không sao rồi.”
“Ừm…” Từ Kha ôm lấy Sở Thanh Vân, vỗ vỗ lưng y.

“Không sao rồi.”
Sở Thanh Vân nhìn Diệp Thần một khóc hai nháo đu trên người Bạch Cẩn Phong, lúc đầu thì không thấy gì, về sau lại hơi ngứa mắt, y tiến đến kéo người ra, ho nhẹ một tiếng.
“Sư huynh, đông người thế này huynh không sợ mất mặt hả?”

“Không mất mặt, mất mặt còn hơn là mất mạng.

Ngươi có biết lúc nãy ta sợ thế nào không?” Bàn tay càng quặp chặt hơn.
“Biết biết…!nhưng giờ phải ra khỏi địa phương này đã, mùi thật kinh khủng.” Quan trọng là bỏ cái tay ngươi ra, không biết sư tôn giờ đã có chủ à???
Thấy ánh mắt Sở Thanh Vân nhìn chòng chọc vào cánh tay Diệp Thần như muốn chọc một cái lỗ trên đó, Bạch Cẩn Phong mạnh tay kéo người ra, “Được rồi, năm nay ngươi hai mươi tuổi rồi mà cứ như hài tử vậy, đại đệ tử của Bạch Cẩn Phong ta lại yếu đuối với hay khóc nhè thế này, truyền ra ngoài người ta sẽ chê cười.”
Lúc này Diệp Thần mới nín, lủi thủi lùi lại, va vào Từ Kha đang đứng sau, hắn bỗng lại nhớ đến chuyện lúc nãy, mặt đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn gã rồi quay ngoắt sang chỗ khác.
Từ Kha: “…”
“Vậy chúng ta đi khỏi đây đã.” Bạch Cẩn Phong nói.
“Từ từ chờ đã.”
Sở Thanh Vân tiến tới nhặt vài cái túi trữ vật vừa nãy rơi ra từ trên người ma tu, trong đó có hai cái của Diệp Thần và Từ Kha, còn lại y đổ hết đồ vật ra đất, thấy toàn là những thứ pháp bảo cao cấp chứa đầy âm khí, mấy ngọc giản công pháp, bình đan dược các loại, y cau mày lại.
“Sư tôn, những vật này ta mới lười cầm, toàn là những thứ không sạch sẽ, hay chúng ta thiêu huỷ chúng đi?”
“Được,” Bạch Cẩn Phong thấy Sở Thanh Vân không tham lam thì khá hài lòng, “Cứ làm theo lời Thanh Vân nói.”
Diệp Thần và Từ Kha tìm thấy túi trữ vật của mình đã thấy mừng lắm rồi, cũng gật đầu lia lịa.
“Đúng đúng, thiêu huỷ đi, mấy thứ này không biết tên kia giết bao nhiêu người mới có được.”
Sở Thanh Vân ném tất cả đám đồ vật này vào Dưỡng quỷ trận bên kia, tay niệm pháp quyết, vung ra một đoàn hoả diễm đốt trụi hết tất cả, sau đó đoàn người nhanh chóng rời khỏi Tử Vong mộ địa.
Đoạn đường ra ngoài có vẻ im lặng bất thường, thậm chí không có lấy một con quỷ vật nào đuổi theo, không gian chỉ còn tiếng bước chân giẫm lên xương khô kêu răng rắc.

Đến lúc vượt qua hẻm núi dài đầy máu, Bạch Cẩn Phong thấy đã tạm coi là an toàn, bèn dùng phi kiếm đưa cả bọn ra ngoài.
Đến tận lúc này Từ Kha và Diệp Thần mới chắc chắn mình vẫn còn sống.
Sở Thanh Vân vốn định từ biệt hai sư huynh ở đây để lên đường đi vùng Băng Nguyên tây bắc, không ngờ chưa nói được câu nào thì Diệp Cô Tuyệt đã tìm đến, bộ dạng hớt ha hớt hải.
Diệp Cô Tuyệt thật sự hú hồn, nhi tử lão nâng niu từ nhỏ cho đến lớn suýt nữa thì mất mạng, cũng may có Bạch Cẩn Phong cứu bọn chúng ra, nếu chờ lão đến thì có lẽ người đã ra ma rồi.
Lão túm lấy Diệp Thần kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt, sau khi thấy hắn không có thương tổn gì mới thở phào, trịnh trọng cúi đầu thật sâu với Bạch Cẩn Phong.
“Minh Ly sư đệ, lần này cảm ơn đệ nhiều lắm, nếu không có đệ tiểu tử Diệp Thần chắc xong rồi.”
“Không có gì, việc nên làm.” Bạch Cẩn Phong xua tay, dù sao Diệp Thần cũng là đồ đệ của hắn, về tình về lý hắn đều không thể bỏ mặc.
“Chẳng rõ ai ban bố cái nhiệm vụ này, về đến sơn môn phải điều tra kỹ mới được.” Diệp Cô Tuyệt oán trách, “Dần dần đám quản sự không coi chưởng môn là ta ra gì nữa, làm việc càng ngày càng tuỳ tiện.”

“Đúng là phải điều tra, nhiệm vụ lần này có rất nhiều điều kỳ lạ.”
“Thôi về rồi nói sau, giờ chúng ta lên đường đi thôi.

Tranh thủ sáng mai là đến nơi.”
Gặp Diệp Cô Tuyệt ở đây rồi, Bạch Cẩn Phong quyết định trở về môn phái trước đã, sự việc hôm nay cũng nên báo cho sư tôn bọn họ một tiếng.
Nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn tôn trọng Sở Thanh Vân, quay lại nhìn y rồi thương lượng, “Thanh Vân, vậy chúng ta về môn phái trước đã nhé, giải quyết xong việc này rồi chúng ta đi.”
“Vâng, sư tôn.” Sở Thanh Vân tuy nóng lòng nhưng cũng biết phải trái, với lại có Diệp chưởng môn ở đây, y nào dám làm trái.

“Vậy chúng ta về môn phái trước.”
Hai người Từ Kha và Diệp Thần dĩ nhiên không có ý kiến gì rồi, bọn họ càng mong muốn được trở về hơn ai hết.
Diệp Cô Tuyệt lấy ra một chiếc phi hành pháp bảo hình thuyền rồi khảm bốn viên linh thạch vào, năm người lần lượt đi lên, lão và Diệp Thần, Từ Kha đứng ở trên đầu thuyền, còn Sở Thanh Vân được Bạch Cẩn Phong ôm lên.
Thấy hỗ động của hai người, Diệp Cô Tuyệt cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không để bụng, chỉ nghĩ là hai sư tôn nhà này rất thân thiết với nhau.
Phi hành pháp bảo hình thuyền này phóng rất nhanh, chỉ nửa ngày đã nhìn thấy núi Thanh Phong.
Đương nhiên cả bọn cũng được hưởng ké đãi ngộ cấp bậc chưởng môn, phi hành pháp bảo bay thẳng lên đến tận Đỉnh Hỗn Mang.
Lên đây rồi ai về nhà nấy, trải qua một hồi kinh hách, ba người trẻ tuổi cần phải nghỉ ngơi đã, hưng sư vấn tội gì cũng để sau.
Sở Thanh Vân cùng Bạch Cẩn Phong lên phi kiếm tiến thẳng đến Thanh Vân Cư.
Nhìn thấy rừng hoa Thanh Lương trà quen thuộc, Sở Thanh Vân mới cảm thấy sống lại.

Vừa vào đến nhà, việc đầu tiên y làm là thả hồ ly nhỏ ra cho nó tự do rồi nhảy thẳng lên giường đá, nằm úp mặt trên đó, hưởng thụ hơi lạnh phả ra từ hàn ngọc vạn năm.
“A thoải mái quá, cảm giác như được về nhà vậy.”
“Đây không phải là nhà à?” Bạch Cẩn Phong mỉm cười, ngồi xuống giúp Sở Thanh Vân cởi giày, hắn vỗ nhẹ lên mông y, nhẹ giọng trách:
“Vừa về tới nơi, không tắm rửa gì cả đã leo lên giường, ngươi sắp lười hơn cả A Tuyệt rồi.”
“Kệ đi,” Sở Thanh Vân vung tay, dùng một đạo Thanh thuỷ quyết làm sạch toàn bộ cơ thể, sau đó lười biếng nói, “Đệ tử mệt lắm rồi, giờ chỉ muốn ngủ một giấc thôi.”
“Được rồi, ngủ đi,” Bạch Cẩn Phong vừa định đi ra ngoài thì ống tay áo đã bị Sở Thanh Vân kéo lại, thiếu niên nằm nghiêng chống một tay lên đầu, tay còn lại ngoắc ngoắc.
“Sư tôn, lên đây.”
Bộ dạng còn vô cùng gợi đòn.
Lời tác giả.

Nhiều cmt tối đăng thêm một chương nha.

Yêu yêu mọi người..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.