Đọc truyện Sư Tôn Đừng Tới Đây – Chương 55: Giấc Mơ Lạ Lùng
Diệp Cô Tuyệt nhìn thấy cả ba người thì rất vui vẻ, lão liếc mắt đã nhìn thấy tu vi của Diệp Thần.
Nhi tử đã có thể Kết đan, tí nữa lão phải đi một vòng để khoe mới được.
“Vâng.” Chỉ Sở Thanh Vân trả lời, cả Từ Kha và Diệp Thần đều im lặng một cách đáng ngờ.
Sở Thanh Vân nhìn quanh, không thấy Lục Thanh Sương đâu, đem nghi ngờ hỏi ra miệng, Diệp Cô Tuyệt tri kỷ giải đáp.
“Hầu như đệ tử các phong khác đều ra ngoài từ lâu, bên trong này chỉ còn ba người các ngươi.
Nếu ngày hôm nay các ngươi không ra ta còn định vào trong tìm người nữa đấy.”
Thì ra là vậy, Sở Thanh Vân nhịn xuống ham muốn xem trò vui, ngoan ngoãn đáp.
“Vâng thưa chưởng môn.”
Sở Thanh Vân chia tay đám Diệp Thần và Từ Kha để về Thanh Vân Cư, vừa về tới nơi đã thấy Lục Thanh Sương đứng bên ngoài, y phục trắng viền vàng hoa lệ, giày và đai lưng màu vàng kim, bàn tay cầm quạt phe phẩy cũng không thể che lấp được tiều tuỵ.
Mái tóc ngắn ngủn không thể xoã mà phải buộc lên.
“Thanh Sương sư huynh, mới sáng sớm đã có nhã hứng đến tệ xá làm khách, mời sư huynh vào trong uống chén linh trà.” Sở Thanh Vân thản nhiên như không, chào xong liền mở cửa đi vào, để mặc Lục Thanh Sương đứng đó lúng túng.
Lục Thanh Sương vốn dĩ đến đây để gây sự, trong Hoả Liên phần Sở Thanh Vân làm hắn nhục nhã chưa từng thấy, suốt năm tháng trời hắn không thể ra khỏi hồ nham tương, y phục chẳng có một mảnh.
Cũng may nhờ thiên tài địa bảo mới miễn cưỡng thăng cấp Trúc Cơ trung kỳ.
Vốn Lục Thanh Sương đang định hỏi tội thì chợt nhìn thấy tu vi của Sở Thanh Vân, vội nuốt mấy lời định nói vào trong lòng.
Tại sao Sở Thanh Vân có thể thăng cấp Trúc Cơ hậu kỳ??? Rõ ràng ngày xưa y chỉ là phế vật ham chơi lười tu luyện cơ mà?
Nhưng mà Lục Thanh Sương không phải ngu ngốc.
Hiện tại hắn đánh không lại Sở Thanh Vân, không có nghĩa sau này cũng vậy.
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, giờ hắn nhịn.
Gương mặt thoạt trắng thoạt xanh, sau cùng Lục Thanh Sương cố nặn ra một nụ cười tạm cho là tiêu chuẩn.
“Thanh Vân sư đệ, lần này là sư tôn bảo ta tới, người đang bế quan, mười ngày nữa ngươi hẵng lên Đỉnh Thiên Nhai tìm người.”
“A.
Phải không?” Sở Thanh Vân không chút nghi ngờ nhìn hắn, “Vậy thì phải cảm ơn sư huynh rồi, nào, huynh đừng có đứng đó, mau mau vào nhà đi.”
“Thôi ta còn đang bận nghiên cứu một công pháp mới, lần khác nhất định sẽ làm phiền tam sư đệ.”
Lục Thanh Sương từ chối xong, đến cửa nhà cũng không bước chân vào lập tức chạy trối chết.
Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, Lục Thanh Sương bây giờ làm sao dám tuỳ tiện vào nhà Sở Thanh Vân cơ chứ, đâu biết y có bỏ gì vào trà không?
Sở Thanh Vân nhìn người đi rồi mới thong thả đi vào tiểu viện đóng cửa lại, không có ý gây sự với Lục Thanh Sương.
Thật sự nửa năm này quá mệt mỏi, y còn chưa được ngủ một giấc nào tử tế đâu.
Nhưng mà dù sao cũng phải tắm rửa cho thoải mái cái đã.
Sở Thanh Vân quyết định đi ra suối đằng sau núi để ngâm mình.
Vì trải qua nửa năm lăn lộn tại Hoả Thiên phần, về sau còn thu phục Ngân Tinh diễm, gần như lớp da của Sở Thanh Vân đều bị khô nứt, lúc thả người xuống nước, y còn cố tình đổ xuống hai bình linh tuỷ.
Có linh khí bồi dưỡng, chắc da sẽ nhanh phục hồi như cũ thôi.
Cảm giác được ngâm nước mát quá thoải mái, chẳng mấy chốc mà Sở Thanh Vân đã ngủ mất, lần này y mơ lung tung, những hình ảnh nhanh chóng lướt qua, có thể nhận ra đều là ngày tháng còn ở trên Đỉnh Thiên Nhai.
Bỗng nhiên thời gian chậm lại, dừng ở khung cảnh một buổi chiều Bạch Cẩn Phong ngồi kèm y luyện chữ.
Mỗi lần viết chữ xấu còn bị thước nhỏ đánh vào tay.
“Sư tôn, ta có thể bớt một trang nữa không?”
Trong mơ y ngước lên hỏi, đôi mắt tràn đầy miễn cưỡng.
Bạch Cẩn Phong không hài lòng nhíu mày, tay cầm bút run lên, lỡ chệch một đường.
Thước trong tay nam nhân không lưu tình đánh xuống, giọng nói nửa nghiêm khắc nửa lại như dỗ dành.
“Không được, mỗi ngày vi sư đã bớt cho Thanh Vân một trang rồi, chăm chỉ luyện đi…”
Thiếu niên cắm cúi viết, miệng lẩm bẩm.
“Vậy luyện xong có được thưởng gì không sư tôn?
Thế mà Bạch Cẩn Phong đáp ứng thật, “Ừm, chốc nữa xong vi sư dắt xuống núi mua mứt quả.”
Sở Thanh Vân xoa xoa cánh tay bị đánh, nhoẻn miệng cười.
“Thật nhé, sư tôn không được lừa đệ tử.”
“Thật.” Bạch Cẩn Phong nhìn thấy chỗ thước vỗ vào đỏ lên, đợi cho Sở Thanh Vân viết xong một hàng, hắn vội cầm tay nhỏ khẽ thổi sau đó ôn nhu xoa đầu y, “Vi sư đã bao giờ lừa Thanh Vân chưa?”
“Chưa nha.”
Tiếng cười khanh khách của Sở Thanh Vân vang vọng khắp Đỉnh Thiên Nhai, gió thổi chiếc chuông gió buộc trên cửa leng keng, mùi trúc xanh thơm mát quanh quẩn khắp nơi.
Nhưng giấc mơ này quá lạ kỳ, từ bao giờ mà trong mắt Sở Thanh Vân lại tràn ngập bóng dáng của Bạch Cẩn Phong như thế? Còn một mặt ôn nhu kia của sư tôn nữa, y chưa từng nhìn thấy…
Đương lúc mơ đẹp, Sở Thanh Vân cảm thấy thân thể của mình nhẹ bẫng, cả người đang nóng nực bỗng được áp vào một nơi thật mát mẻ, Sở Thanh Vân mờ mịt mở mắt ra nhìn thấy sườn mặt cương nghị của nam nhân.
Hiện thực và trong mơ lẫn lộn, Sở Thanh Vân giơ tay lên quàng cổ Bạch Cẩn Phong rồi kéo hắn xuống, mặt nhỏ nóng bừng vùi vào lồng ngực rộng lớn dụi dụi, miệng khẽ nỉ non.
“Sư tôn, người hứa chép sách xong sẽ đưa đệ tử đi mua mứt quả mà…”
Nam nhân đang ôm lấy thiếu niên trong người đột nhiên khựng lại, cúi xuống nhìn chăm chú, thấy y má đỏ bừng, đôi mắt lim dim, miệng nhỏ liên tục làm nũng.
“Sư tôn?”
“Sư tôn đâu rồi?”
“Đây, vi sư ở đây,” Ký ức xưa cũ ùa về, khoé mắt Bạch Cẩn Phong đỏ lên, dịu dàng dỗ.
“Đợi Thanh Vân khỏi bệnh chúng ta sẽ đi mua mứt quả, có được không?”
“Được nha.”
Tim Bạch Cẩn Phong run lên, dứt khoát bế thốc người lên rồi đi vào nhà.
Lúc Sở Thanh Vân tỉnh lại, bàn tay vẫn nắm lấy một góc áo lạ không buông, y nhìn thấy vị sư tôn lẽ ra đang bế quan điềm nhiên ngồi trước giường, tay cầm một quyển kinh thư lặng lẽ đọc.
“Sư tôn?” Sở Thanh Vân gọi khẽ, giọng nói đã khản đặc, cổ họng đau rát.
Bạch Cẩn Phong thấy y đã tỉnh, bàn tay tự nhiên áp vào trán, hơi lạnh làm y run lên.
“Nằm yên đấy.” Giọng nói lạnh lùng làm Sở Thanh Vân sực tỉnh, giấc mơ vừa nãy quá chân thật, y chưa từng chứng kiến một Bạch Cẩn Phong dịu dàng đến thế, dường như người đó với vị sư tôn trước mặt này là hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
“Sư tôn.
Sao người lại ở đây?” Y vội vàng vùng dậy, lại thấy cả người mềm oặt không còn sức, bị ấn thẳng xuống giường.
“Sao vẫn còn sốt vậy?” Bạch Cẩn Phong nhíu mày, vén hết tóc y lên, “Rõ ràng là đã uống thuốc rồi mà?”
“Sốt?”
“Đúng vậy, ngươi phát sốt…!Chắc là do nửa năm qua không được nghỉ ngơi đầy đủ nên mới vậy.”
“Sư tôn, ta nhớ Thanh Sương sư huynh bảo người đang bế quan không được làm phiền cơ mà? Sao giờ lại ở đây?” Sở Thanh Vân đem điều mình thắc mắc ra hỏi.
“Ta ở đây ngươi thấy lạ hay sao?” Bạch Cẩn Phong nhướng mày, “Lẽ nào vi sư đi đâu còn phải báo cáo với ngươi?”
“Không…!Đệ tử không dám.”
“Thôi ngươi đang sốt thì nghỉ ngơi đi, cho phép ngươi chơi một tuần không phải tu luyện.”
“Vâng.”
Sở Thanh Vân nghe thấy vậy thì vui vẻ cười, má hây hây đỏ, lúm đồng tiền dường như sâu hơn.
Bạch Cẩn Phong thấy vậy ánh mắt vội lảng tránh, nhưng dường như hắn cũng không có ý định rời đi, ngồi ngay cạnh giường rồi điềm nhiên lấy quyển kinh thư ra đọc, chốc chốc lại đưa tay sờ đầu Sở Thanh Vân.
Ngón tay nam nhân lúc nào cũng lành lạnh, sờ vào trán cực kỳ thoải mái.
Thế nhưng bên cạnh ngồi một vị tổ tông thế này Sở Thanh Vân làm sao mà ngủ nổi, y cũng không dám đuổi người đi, bèn dứt khoát không ngủ nữa.
“Sư tôn…”
Bạch Cẩn Phong không ngước lên, nhàn nhạt trả lời.
“Ừm.”
“Sư tôn…”
“Ừm.”
“Sư tôn…”
Sở Thanh Vân gọi đến lần thứ ba Bạch Cẩn Phong mới ngẩng mặt lên, “Sao vậy?”
Bàn tay Sở Thanh Vân hơi giơ lên, một đốm lửa bàng bạc xuất hiện trên tay, y do dự hỏi:
“Sư tôn, có phải bữa trước người trợ giúp đệ tử đạt được Ngân Tinh diễm này không?”
“Ngân Tinh diễm?” Bạch Cẩn Phong vươn tay xoa xoa đốm lửa, ấy thế mà nó cũng dịu ngoan nằm im.
“Khá tốt, Hoả Liên phần cực hiếm dị hoả có tên, không ngờ ngươi lại bắt được một cái.”
“Sư tôn, hôm đó có phải là người đã trợ giúp đệ tử không?”
“Hôm nào?” Bạch Cẩn Phong tỉnh bơ hỏi lại, “Suốt nửa năm nay ta chưa rời khỏi Đỉnh Thiên Nhai.”