Đọc truyện Sư Tôn Đừng Tới Đây – Chương 46: Hoả Liên Phần
Từ Kha không yên lòng đang định hỏi tiếp thì đá truyền tin trong người chợt nóng lên, gã vừa truyền một tia linh lực vào đó thì đã nghe thấy tiếng của tiểu tử Diệp Thần vang lên:
“Từ Kha, Sở Thanh Vân! hai người chết ở bên trong hả? Mở cửa mau.”
Lúc này Sở Thanh Vân mới nhớ ra bọn họ đã thả hơi nhiều kết giới ngoài cửa, Diệp Thần không vào được cũng phải.
“Các ngươi làm gì bên trong này mà phải cửa đóng then cài vậy?” Diệp Thần híp mắt thăm dò.
Không ngờ Sở Thanh Vân hơi chột dạ, y lấp liếm, “Có gì đâu, hàn huyên vớ vẩn thôi…!Vào đây nào, chúng ta chờ huynh mãi.”
“Có thật không vậy? Hai người không làm gì mờ ám sau lưng ta chứ?” Diệp Thần nhíu mày, nhưng đầu óc hắn khá đơn giản nên không tiếp tục tìm hiểu nữa.
“Mà thôi kệ các ngươi.
Chúng ta gọi món đi, ta đói đến nhũn người rồi.”
“Được.
Hôm nay ta đãi, các huynh chứ việc ăn uống tuỳ thích.”
Sở Thanh Vân ỷ mình có một núi linh thạch trong người, tuỳ ý gọi một đám thịt linh thú và các loại thức ăn hiếm lạ ra.
Ba người lâu lắm không hội ngộ.
Dường như Sở Thanh Vân là cầu nối, không có y, hai người kia cũng chẳng có cớ để gặp nhau.
Sở Thanh Vân thả cho A Tuyệt một cái đùi linh thú rồi đặt nó vào góc, vật nhỏ ngoan ngoãn ngồi yên gặm nhấm.
Thức ăn làm từ dị thú rất ngon, lại còn nhiều linh lực.
Bình thường Bạch Cẩn Phong cấm Sở Thanh Vân ăn, bây giờ được thả tự do, y phải đánh chén cho thoả thích mới được.
Bạch Cẩn Phong sống y như ông già, cấm này cấm kia, thứ này không được thứ kia không được.
Với người thích tự do như Sở Thanh Vân thì hai bên gần như không có tiếng nói chung.
Diệp Thần uống mấy chung linh tửu thì say quắc cần câu, y không dùng linh lực bức rượu ra mà lè nhè nói:
“Ta nói này.
Bữa đó chứng kiến sư tôn thăng cấp xong, về nhà ta bị tâm ma quấy nhiễu ba ngày liền.
Không ngờ thăng cấp Hợp Thể kỳ lại khủng khiếp đến vậy.”
Từ Kha lần này đồng ý, liền gật đầu: “Công nhận, lần đầu tiên ta chứng kiến lôi kiếp xuất hiện, ta cảm tưởng tia sét kia có thể đánh vào người bất cứ lúc nào.”
“Ngươi bây giờ đến một đạo cũng không chịu nổi.” Diệp Thần Khinh bỉ.
“Tu vi ngươi còn kém hơn ta một tiểu cảnh giới đó.”
Sở Thanh Vân nghe một lúc mà chẳng hiểu gì, đang ăn dở phải dừng lại để ngắt lời hai người.
“Các huynh đang nói về vấn đề gì vậy?”
Từ Kha nhíu mi nhìn y, Diệp Thần không nghĩ ngợi gì lanh chanh khoe.
“Thì sư tôn chúng ta ấy, bữa nọ sư tôn độ kiếp tiến cấp Hợp Thể, ta và Từ Kha núp ở ngay đó xem từ đầu đến cuối.
Ngươi biết không, tia sét to bằng cổ tay này này.” Nói xong hắn còn phối hợp giơ tay ra.
Sở Thanh Vân yên lặng không nói gì.
Vậy ra bữa đó dị tượng trên trời là Bạch Cẩn Phong đang độ kiếp? Nhưng mà y chưa nghe nói thăng cấp Hợp Thể kỳ còn phải độ kiếp? Thông thường chỉ phi thăng mới phải độ kiếp thôi chứ?
Đem thắc mắc hỏi ra miệng.
Diệp Thần giải đáp ngay.
“Thật ra thì tu chân giới có rất nhiều trường hợp tương tự rồi.
Thông thường thì khi một người tu công pháp nghịch thiên nào đó, mỗi lần thăng cấp trời sẽ giáng lôi kiếp trừng phạt.” Diệp Thần nhớ lại ngày hôm đó, ánh mắt dần trở nên ngưỡng mộ, “Nhưng mà ta nghe nói nếu chống cự được, những người như vậy tu vi sẽ mạnh hơn những tu sĩ thông thường rất nhiều lần.”
“Vậy nếu không chống cự được?”
“Kết cục sẽ là tan tành mây khói.” Diệp Thần lại nói tiếp.
“Thật ra đan dược thần cấp, pháp khí thần cấp sinh ra đều có lôi kiếp hết, tuỳ thuộc vào mức độ lôi kiếp mà xác định phẩm cấp.
Như sư tôn hôm đó, ta nhìn rõ ràng người phải chịu chín chín tám mươi mốt đạo lôi kiếp.
Chúng ta đi lên Đỉnh Thiên Nhai tìm ngươi đúng lúc tia sét đầu tiên đánh xuống.
Tất cả như bị định thân, đành núp một chỗ chứng kiến toàn bộ lôi kiếp.”
Nói xong hắn mới nhớ ra.
“Mà hôm đó ngươi đi đâu để chúng ta tìm đông tìm tây mà không thấy vậy?”
Sở Thanh Vân lặp lại một lần nữa lý do vừa xong đã nói cho Từ Kha rồi mím môi im lặng.
Thì ra tu vi của Bạch Cẩn Phong đã là Hợp Thể kỳ rồi, thảo nào bữa đó mấy vị trưởng lão kia không hề có sức chống cự, ngoan ngoãn để mặc hắn khi dễ.
Sở Thanh Vân không biết tám mươi mốt đạo lôi kiếp nguy hiểm như thế nào nhưng chắc chắn nó rất kinh khủng.
Bạch Cẩn Phong cũng không thể bình yên như vẻ bề ngoài hắn bày ra.
Trong lúc tu vi còn chưa ổn định như vậy hắn vẫn lựa chọn chạy đến cứu y, chứng tỏ trong lòng hắn y cũng có chút phân lượng phải không?
Càng nghĩ Sở Thanh Vân càng thấy xấu hổ, y còn vừa nói xấu hắn như ông già nữa.
Ngẫm đi ngẫm lại thật ra Bạch Cẩn Phong cực kỳ tốt, ngoài việc bắt y tu luyện nhiều quá ra còn lại cái gì cũng tốt.
Người cũng đẹp nữa.
Thấy Sở Thanh Vân cười ngẩn ngơ, tâm trí sắp bay lên mây.
Diệp Thần huých vai y.
“Thế nào? Tí chúng ta đi chuẩn bị chứ?”
Sở Thanh Vân giật mình, không hiểu gì mà hỏi lại.
“Chuẩn bị cái gì?”
“Thì chuẩn bị mua một số pháp khí phòng ngự ấy, tuần sau vào Hoả Liên phần thí luyện rồi, ngươi không chuẩn bị thì vào đó sẽ bị đốt ra bã đó.”
“Hoả Liên phần?” Cái này là cái quỷ gì? Sao khi không lại nhắc đến?
“Đúng vậy, thí luyện trong nửa năm.
Môn phái đã có thông báo, đệ tử mỗi phong bắt buộc phải đi năm người.
Ta, ngươi, Thanh Sương sư đệ, ngay cả Từ Kha thuộc Vân Du phong cũng phải đi hết.”
Diệp Thần nhăn nhó giải thích.
“Nửa năm?” Ai nghĩ ra cái thí luyện mất nết này vậy?
Từ Kha rất tri kỷ mà trả lời nghi hoặc của y.
“Minh Ly sư thúc đích thân ra mặt yêu cầu chưởng môn tổ chức thí luyện cho các đệ tử tư chất cao, các ngươi hãy cảm thấy may mắn vì mình đã được chọn đi.
Có lẽ vào đó ta sẽ có cơ hội Kết Đan thành công cũng không chừng.”
Diệp Thần đồng ý.
“Có lẽ vậy, nghe nói trong đó nhiều kỳ trân dị bảo lắm.”
Sở Thanh Vân ngẩn mặt ra.
Hoả Liên phần y cũng có nghe nói, đó là một nơi không phải dành cho người ở, bên trong toàn hoả diễm ngút trời, sơ sẩy cái là bị đốt thành tro.
Đệ tử thí luyện bên trong chủ yếu là để bồi dưỡng hoả diễm và luyện thể.
Nếu sống sót đi ra, tỉ lệ thăng cấp rất là cao.
Đấy là nếu có thể sống sót đi ra.
Sở Thanh Vân bi thương.
Y nhầm rồi, quá nhầm rồi.
Bạch Cẩn Phong không phải là người tốt, không có người tốt nào lại bắt đệ tử đi vào chỗ chết cả.
Cho y rút lại lời vừa nói có được không?
Nhưng mà ngẫm lại thì cũng có cái hay.
Lục Thanh Sương lần này chắc chắn không trốn thoát.
Nghĩ lại hắn ta da mềm thịt non, vào Hoả Liên phần dù có pháp khí phòng ngự chắc chắn cũng bị ăn đau.
Trong đầu Sở Thanh Vân đã nghĩ ra bảy bảy bốn mươi chín cách để chơi đểu nhị sư huynh của mình rồi.
Y cười đen tối, vỗ vai hai vị sư huynh bôm bốp.
“Được, tí nữa phải mua một đống pháp khí phòng ngự đeo lên người, lúc đó thì một cái Hoả Liên phần cũng chỉ là hàng tầm thường thôi, không thể làm gì được huynh đệ ta.” Y giơ rượu trên tay lên, nghiêng ngả cụng chén, “Còn giờ thì uống rượu đi, sảng khoái trước đã.”
“Được, uống thì uống!”