Sư Tôn Đừng Tới Đây

Chương 4: Bạch Cẩn Phong


Đọc truyện Sư Tôn Đừng Tới Đây – Chương 4: Bạch Cẩn Phong


Sở Thanh Vân đang nghêu ngao hát lập tức im bặt, Bạch Cẩn Phong nói xong lập tức quay vào nhà để lại cho Sở Thanh Vân một bóng lưng.


Rõ ràng Bạch Cẩn Phong không gây áp lực nhưng Sở Thanh Vân vẫn bị khí thế kia dọa sợ, y hít sâu một hơi rồi nhanh chóng đi theo.


Bên trong nhà có mùi hương trúc xanh thoang thoảng, Sở Thanh Vân thấy Bạch Cẩn Phong điềm nhiên ngồi xuống ghế rồi lấy ra một bộ trà cụ bằng ngọc, rõ ràng bộ bàn ghế tầm thường nhưng mà hắn ngồi đó lại như phong cảnh vậy.

Gương mặt anh tuấn tràn đầy vẻ cấm dục và thanh lãnh, mái tóc dài buông lơi trải đầy trên ghế, đôi con ngươi xanh thẳm như mặt hồ thu, nhìn thế nào cũng không giống thiết lập trong sách.


Nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia, Sở Thanh Vân thật nể những người dám đến tán tỉnh hắn.

Không sợ khí thế kia doạ chạy sao?
Nhưng Sở Thanh Vân buộc phải thừa nhận, danh xưng đệ nhất mỹ nam Tu chân giới quả không trao nhầm người.


Bạch Cẩn Phong không nhìn Sở Thanh Vân lần nào, hắn vừa thong thả pha linh trà vừa lạnh nhạt hỏi:
“Năm nay ngươi tròn mười lăm rồi nhỉ?”
“Vâng.” Sở Thanh Vân đang len lén nhìn trộm vội vàng cúi đầu xuống, khúm núm đáp.


Bạch Cẩn Phong rót cho Sở Thanh Vân một chén linh trà rồi tự cầm lấy chén của mình nhấp một ngụm, làn khói vương mùi trúc xanh lẫn với mùi trà.


Nếu ai mà có hiểu biết nhìn thấy cảnh này thì sẽ ngạc nhiên lắm.

Thứ mà Bạch Cẩn Phong tuỳ tiện đưa cho Sở Thanh Vân uống lại là loại linh trà cực kỳ hiếm gặp, có tác dụng củng cố căn cơ.

Loại trà này tiên nhân bình thường có cầu cũng chẳng được, vậy mà Sở Thanh Vân chẳng ngại ngùng cầm lấy uống một hơi thấy đáy.


Đôi môi hồng còn chưa đã thèm, khẽ liếm khoé môi.


Ánh mắt Bạch Cẩn Phong bỗng trở nên thâm sâu, tiếp theo từ trong nhẫn trữ vật rút ra một thứ ném sang cho Sở Thanh Vân.

“Ta biết ngươi kiêu ngạo, nhưng đẩy người xuống nước là không đúng.

Muốn sống tốt ở tu chân giới khắc nghiệt này từ nay về sau phải rèn lại tính tình.

Đây là ngọc giản chứa một bộ kiếm pháp.

Ngươi đem về luyện tập chăm chỉ đi.

Sắp tới đại hội các tông môn rồi, nếu ngươi giành được một trong ba thứ hạng đầu, ta sẽ thưởng cho ngươi một viên Trúc cơ đan.”
Sở Thanh Vân kinh ngạc nắm lấy vật thể mát lạnh bằng ngọc, quên cả kiêng dè vội vàng hỏi lại, “Sư tôn người nói thật sao?”
Bạch Cẩn Phong rót đầy linh trà vào chén của Sở Thanh Vân rồi mới trừng mắt lườm y, “Ngươi nghĩ ta lại có thời gian đi lừa gạt ngươi sao?”
Ngài có đó, thiết lập của ngài rõ ràng là tra nam mà.


Sở Thanh Vân nghĩ như vậy tâm trạng lại trùng xuống, nhưng y vẫn trưng ra bộ mặt tươi cười đối Bạch Cẩn Phong.


“Thưa sư tôn, vậy con sẽ cố gắng hết sức.”
Bạch Cẩn Phong phẩy tay.

“Vậy ngươi xuống núi đi.

Báo với hai sư huynh của ngươi ta muốn bế quan, trong vòng một tháng chớ làm phiền.


“Vâng, thưa sư tôn.

Vậy ngài nghỉ ngơi, con xin phép đi trước.”
Gương mặt Bạch Cẩn Phong xuất hiện một mạt không kiên nhẫn, hắn xua tay.

“Uống hết nước rồi hẵng đi.”
Sở Thanh Vân nghe lời hớp một hơi hết chén linh trà rồi nhanh chóng rời đi, trước khi xuống núi còn lễ phép đóng cửa lại.

Đến bây giờ y mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.


May mà vị sư tôn này bây giờ vẫn dễ nói chuyện, không có yêu cầu kỳ quái gì với y.


Còn lại một mình Bạch Cẩn Phong ngồi trên ghế, một tay tuỳ ý chống cằm, ánh mắt dừng mãi ở cánh cửa đã đóng chặt.

Một thời gian rất dài sau đó, đột nhiên hắn đưa tay cầm lấy chén trà đã cạn của Sở Thanh Vân, quan sát kỹ càng rồi thử đưa lên miệng nhấp một ngụm, như muốn nếm thử hương vị còn vương lại trên đó.


Trong lòng Bạch Cẩn Phong ê ẩm, lầm bầm một câu không rõ nghĩa.


“Quá khó để kiềm chế…”
Những điều này Sở Thanh Vân không hề biết, nếu y biết thì sẽ không bao giờ uống thứ gì mà Bạch Cẩn Phong đưa nữa.

Y còn nhỏ lắm, không thích hợp để ăn đâu, mời ngài tìm người khác.


Sở Thanh Vân vác hai cái thùng không xuống núi mà như say rượu, cũng tại bởi hai chén linh trà kia có linh khí quá đậm đặc, y cảm giác như mình sắp đột phá đến nơi.


Về đến tiểu viện nhỏ của mình, điều đầu tiên Sở Thanh Vân làm là đến thiện phòng lấy thức ăn của ngày hôm nay, sau đó đem về rồi chốt chặt cửa phòng lại.

y chưa vội ăn uống gì mà ngồi xuống sắp xếp lại mọi việc đã.


Thế giới này là thế giới tu tiên, điều đó có nghĩa là Sở Thanh Vân y không những có sức khỏe mà còn có thể tăng tu vi và tăng tuổi thọ.


Chỉ bằng hai điều này đã hơn xa thế giới ngày trước y sống rồi.


Lúc trước Sở Thanh Vân trái tim không khoẻ.

Từ khi sinh ra đã không cha không mẹ, y may mắn được viện phúc lợi nhận nuôi nhưng mà nơi đó đông như vậy làm sao đủ tiền để phẫu thuật cho y.

Cũng may tiền nằm viện được nhà nước tài trợ, nếu không y còn sống được đến bây giờ không cũng khó nói.


Y bây giờ quyết tâm quý trọng sinh mệnh, rời xa hết thảy rắc rối.


Sở Thanh Vân ngồi lên giường đá, mở lòng bàn tay ra.

Trên tay là một vật thể hình chữ nhật được làm bằng ngọc.

Hoá ra đây gọi là Ngọc giản, nhưng vấn đề là y không biết khởi động nó, cũng không biết tu luyện thế nào.


Loay hoay một lúc không làm được gì, Sở Thanh Vân thở dài, y nhớ rõ ngộ tính của thân thể này không tầm thường chút nào, chính vì vậy nên Bạch Cẩn Phong mới coi trọng, nhưng mà vấn đề là y chẳng hiểu gì về tu luyện hết.


Thôi kệ, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, việc gì cũng sẽ giải quyết được thôi.


Sở Thanh Vân nhảy xuống giường tính đi ăn cơm thì nhìn thấy bên cửa sổ có để một cuốn thư tịch khá cũ.

Y vội vàng phóng tới mở nó ra, không ngờ lại đọc hiểu những dòng chữ trong này.


Gạt bỏ sự kỳ quái trong lòng.

Sở Thanh Vân chìm đắm trong cuốn thư tịch, phát hiện ra trong đây chỉ dẫn khá đầy đủ về phương pháp tu luyện căn bản.


Có khởi đầu là yên tâm rồi.

Sở Thanh Vân quyết định đi ăn cơm cái đã, bụng y đã réo ùng ục rồi.

Khối thân thể này còn chưa Trúc cơ nên chưa thể ích cốc, hàng ngày vẫn phải ăn.


Mở hộp gỗ đựng cơm ra, bên trong chỉ có một nửa bát cơm trắng và ba sợi củ cải muối.


Sở Thanh Vân thất vọng tràn trề.


Ăn cái này thì sao đủ dính răng? Y hoài nghi thân thể này gầy gò như vậy vì suốt ngày bị bỏ đói chăng?
Nhưng mà mùi thơm bốc lên từ hộp cơm làm Sở Thanh Vân không thể bỏ qua, ít còn hơn không có gì, y lấy thìa gỗ xúc một miếng cơm bỏ vào miệng, mắt ngay tức thì sáng lên.


Thì ra cơm của tiên nhân thơm ngon vậy.


Sở Thanh Vân nhanh chóng khua hết nửa bát cơm và ba sợi củ cải cho vào miệng, vị củ cải cũng không hề tầm thường, thơm ngon ngọt lịm, không cao lương mỹ vị nào có thể sánh bằng.


Đang tiếc nuối vì ăn chưa đã thèm, bỗng nhiên cảm giác no ập tới.

Mới đầu chỉ là hơi no, về sau bụng càng chướng lên.

Sở Thanh Vân nằm vật xuống giường ôm cái bụng đã nở ra tròn vo, kêu gào thảm thiết.


“No quá, trời ơi no quá.”
Sở Thanh Vân kêu to quá, ở bên ngoài đúng lúc có một vị đệ tử đi ngang qua, vội vã tông cửa xông vào.


“Thanh Vân sư đệ, sao thế này?”
Sở Thanh Vân làm sao mà giải thích được, chỉ nằm đó lăn lộn, hộp gỗ đựng cơm vứt bừa bên cạnh.

Vị đệ tử này nhìn thấy hộp cơm thì sửng sốt.


“Thanh Vân sư đệ.

Đệ ăn hết phần cơm của cả một ngày hôm nay rồi sao???”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.