Đọc truyện Sư Tôn Đừng Tới Đây – Chương 36: Ba Thứ Hạng Đầu
Bắc Hàn Minh bất đắc dĩ nhún vai giơ thăm trong tay ra.
“Có lẽ đại hội lần này đến Thiên đạo cũng ưu ái ta rồi.
Ta bốc được số năm.”
Lúc này Nam Cung Hi Văn bên cạnh cũng thầm than, vị đường huynh này của nàng lần này quá mức may mắn rồi.
Người quen đã thế, người của các thế lực khác thì đã ghen tị đến đỏ mắt.
Số năm có khác gì lệnh bài miễn tử đâu, nghiễm nhiên chẳng cần quan chiến mà lọt luôn vào tốp ba người đứng đầu.
Sở Thanh Vân thở phào, thản nhiên chúc mừng:
“Chúc mừng Bắc huynh.
Nếu không gặp huynh chẳng biết ta có vinh dự được làm đối thủ của ai nữa?”
Một giọng nói âm dương quái khí vừa lúc vang lên đằng sau.
“Là ta.” Người này đi tới, rất tự nhiên mà giơ tấm thăm số bốn ra.
“Đối thủ của ngươi là ta.”
Người vừa cất tiếng là Đường Duệ.
Sở Thanh Vân liếc gã, mặt nhăn lại.
Thế là cuối cùng vẫn không thể thoát được người của Vạn Cổ vực.
“Ồ, rất vinh hạnh khi được làm đối thủ của Đường công tử.
Chút nữa mong công tử sẽ hạ thủ lưu tình.”
“Được.” Đường Duệ cười, vết sẹo trên mặt càng thêm dữ dằn.
“Sở công tử cứ yên tâm.
Ta nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt.” Hai chữ “chiếu cố” gã còn cố tình nhấn mạnh.
Hai người đều nhìn nhau không vừa mắt.
Sở Thanh Vân cũng lười phải giả bộ tiếp, ngoảnh đi nói chuyện cùng Bắc Hàn Minh.
Một lúc sau Từ Kha, Diệp Thần và Lục Thanh Sương cũng tới.
Lục Thanh Sương khí sắc không được tốt cho lắm, cứ như bị miễn cưỡng kéo đến vậy, hắn mặc kệ mọi người, tự vây trong thế giới của mình.
Trận đấu đầu tiên giữa Phí Hoài Nam và Mạc Vô Tà nhanh chóng bắt đầu, cả bọn cùng đứng dưới đài xem trận quan chiến này.
Thư Hùng đạo quán chuyên dùng phù chú, Mạc Vô Tà lại tinh thông kiếm pháp, hai người này tu vi ngang ngửa nhau.
Một người cao lớn tuấn dật, một người mi thanh mục tú, đứng trên đài tạo cảm giác hài hoà không nói lên lời.
Cả đám chăm chú nhìn, chỉ thấy hai người đứng thăm dò nhau.
Kiếm trên tay Mạc Vô Tà hơi rung lên.
“Đệ bảo ai sẽ động trước?” Bắc Hàn Minh đột nhiên ghé sát vào Sở Thanh Vân rồi hỏi.
Sở Thanh Vân vô thức né ra, chăm chú nhìn lên đài.
“Ta đoán Phí Hoài Nam sẽ động trước.”
Từ Kha cũng gật gù.
“Đúng vậy.
Phí Hoài Nam chủ yếu dùng phù lục, nhưng công phu quyền cước khá tốt, hắn phải lợi dụng điểm mạnh này của mình.”
Diệp Thần và Lục Thanh Sương đứng cạnh không có ý kiến gì.
Bắc Hàn Minh xoa cằm chán chê rồi đột nhiên nói:
“Không đâu.
Ta đoán Mạc công tử sẽ động trước.
Y không bình tĩnh được như bề ngoài đâu, áp lực từ Âm Linh giáo cũng không phải nhỏ.”
Đúng thật.
Âm Linh giáo là một giáo phái khá nghèo và ít tài nguyên, mấy năm nay cũng không được vào hạng ba.
Nghe nói Mạc Vô Tà đã Trúc cơ đại viên mãn từ lâu nhưng cố áp chế xuống để đi thi.
Nhưng mà Sở Thanh Vân lại cảm giác người này không hề đơn giản, nghe Bắc Hàn Minh nói vậy lập tức phản đối.
“Người này chắc chắn còn con bài chưa lật.
Ta đoán một trong ba thứ hạng đầu sẽ vào tay y thôi.”
“Vậy sao?” Diệp Thần và Từ Kha đều cười nhạo.
“Sao đệ biết rõ vậy?”
Sở Thanh Vân không thể nói là vì linh cảm được, y mặc kệ hai người, tập trung nhìn lên lôi đài.
Cuối cùng vẫn là Sở Thanh Vân đoán đúng.
Mạc Vô Tà chăm chú nhìn U Minh kiếm trên tay, nhưng mà không có ý định động.
Phí Hoài Nam đợi một lúc liền mất kiên nhẫn, nhanh chóng rút từ trong người ra hai tấm phù, miệng niệm pháp quyết rồi ném tới.
Hai tấm phù chứa đầy hoả diễm nhanh chóng hoá thành một con Hoả phượng hoàng rồi xông lên, từng tia lửa bắn ra xung quanh thành những đốm đỏ rực rỡ.
Mạc Vô Tà gặp nguy không loạn, điều động linh lực vào U Linh kiếm rồi chém tới.
Âm khí tinh mịn bắt đầu tràn lan, một kiếm kia bổ thẳng vào giữa Hoả phượng hoàng chia nó thành hai nửa.
Phí Hoài Nam lúc này đã biến mất không một bóng dáng, Hoả phượng hoàng không người điều khiến bắt đầu lụi tàn, tro bụi bay tứ phía.
“Phí Hoài Nam dùng Ẩn Thân phù.
Mạc công tử lâm vào bị động rồi.”
“Chưa chắc, mọi người nhìn kìa.” Sở Thanh Vân nhếch miệng cười, tay chỉ vào Mạc Vô Tà.
Chỉ thấy nam tử tóc dài rối tung, lạnh đạm đứng đó, chỉ là đôi mắt đã nhắm nghiền, âm khí vây xung quanh người thành một tầng bích chướng.
“Y nhắm mắt! Trường hợp này lại có thể nhắm mắt sao?”
Phí Hoài Nam bắt đầu tấn công, cuồng phong từ xung quanh khán đài bắt đầu nổi lên rồi nhanh chóng tụ lại, ầm ầm bao phủ Mạc Vô Tà.
Trong cuồng phong thi thoảng vang lên tiếng xé gió, là đao phong vô hình bắn tới.
Mạc Vô Tà cầm U Linh kiếm rồi nhanh nhẹn xông đến, mỗi lần kiếm chém xuống, hàng trăm Âm linh lại kéo theo rít gào.
Trường bào tung bay, Mạc Vô Tà như u linh lúc ẩn lúc hiện, mặc kệ đao phong lao vào người, y thản nhiên há miệng phun ra một ngụm tinh huyết vào Vô Ảnh kiếm rồi nhắm đúng phương hướng mà chém tới, hàng loạt âm linh quỷ dị từ đầu mũi kiếm tuôn ra ào ào siết chặt mục tiêu.
Phí Hoài Nam không ngờ Mạc Vô Tà phát hiện ra mình sớm quá, vội vàng ném ra một hoả cầu phù, rất tiếc ngọn lửa khắc chế âm linh chưa kịp bùng lên thì trên cổ hắn đã có thêm một lưỡi kiếm.
“Bắt được rồi.” Mạc Vô Tà cười thật tươi, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, rõ ràng là giọng nói trong trẻo mà Phí Hoài Nam nghe thấy chướng tai vô cùng, hắn không cam lòng hỏi:
“Tại sao ngươi biết được ta đứng ở đây?”
“Bí mật.” Mạc Vô Tà cười thật tươi, lưỡi kiếm trên cổ lại siết thêm một chút, “Đừng hỏi nhiều nữa Phí đại công tử, ngươi chịu thua chưa?”
Cảm thấy mình chỉ cần nói thêm một câu nữa là kiếm sẽ ấn xuống.
Phí Hoài Nam toát mồ hôi giơ tay lên:
“Được được, chịu thua thì chịu thua.
Công tử thả ta ra đi đã.”
Mạc Vô Tà chờ nghe quản sự thông báo xong mới thả người ra, đắc ý đi xuống đài.
Phí Hoài Nam nhanh chóng nhảy xuống chạy theo, kéo tay Mạc Vô Tà.
“Mạc công tử, ngươi trả lời đi mà, vì sao ngươi phát hiện ra ta đứng đó?”
Mạc Vô Tà không dừng lại mà hất tay ra, nhướng mày nhìn hắn.
“Ngươi đoán xem!”
Phí Hoài Nam nghe vậy liền ỉu xìu, không đi theo y nữa mà quay lại lôi đài xem trận đấu tiếp theo.
Trận thứ hai bắt đầu ngay tiếp theo.
Lúc Sở Thanh Vân chuẩn bị lên đài, không ngờ trái tim đột nhiên đập mạnh, lông tơ dựng đứng lên.
Y nhíu mày ngẩng lên bầu trời, hoàn toàn không nhận thấy vấn đề gì.
Thôi kệ, chắc là do căng thẳng quá thôi.
Sở Thanh Vân hít sâu một hơi, nhanh chóng nhảy lên lôi đài, Đường Duệ đã khoanh tay đứng sẵn trên đó.
Y nhanh chóng đứng thẳng lên, nói:
“Sở Thanh Vân của Thanh Phong môn, xin chỉ giáo.”
“Không phải giới thiệu lằng nhằng rắc rối, đằng nào ngươi cũng thua chắc rồi.” Đường Duệ không cho Sở Thanh Vân mặt mũi mà lẩm bẩm vài tiếng, trên đầu ngón tay lập tức xuất hiện một chùm tơ trắng muốt.
Chùm tơ kia nhanh chóng phóng về phía Sở Thanh Vân rồi hoá thành một mạng lưới hòng vây khốn y, tơ trắng chụp xuống, mơ hồ xung quanh còn toả ra khói độc.
Sở Thanh Vân nhíu mày, mũi ngửi thấy một mùi gây gây khó chịu, vừa sơ xuất đã bị tơ trắng chạm vào tay.
Phụng Điệp hoàn loé lên, y lập tức phát hiện linh lực trong người nhanh chóng bị hao đi.
Cũng may có Phụng Điệp hoàn ngăn lại ít nhiều.
Lúc này Sở Thanh Vân cũng nhận ra tơ độc này có vấn đề.
Nghe nói trên người của Đường Duệ bây giờ tràn ngập cổ trùng, gã dưỡng thân thể thành một nơi trung gian để nuôi sống chúng.
Nói cách khác, bản thân gã chính là độc vật cao cấp nhất.
Y hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, xuất Câu Ly ra ngoài, đem một tia hoả diễm truyền vào thân kiếm rồi nhảy lên dứt khoát chém mạnh.
Soạt!!!