Đọc truyện Sư Tôn Đừng Tới Đây – Chương 30: Phá Diệt Châu
Đồng tử trong mắt Lục Thanh Sương co lại, theo bản năng nhìn sang Sở Thanh Vân.
Thấy y vẫn cười vô tâm vô phế, hắn nhíu mày nghi hoặc.
Lẽ nào y không biết?
Lục Thanh Sương mặc kệ y, căng tai ra nghe nhưng câu được câu không, chỉ thấy vài từ như “điều tra”, “tìm hiểu”.
Ngẩng mặt lên giơ chén trà che trước mặt, Lục Thanh Sương len lén nhìn kỹ bốn tu sĩ ở bàn bên cạnh.
Có một người của Thư Hùng đạo quán, một người của Vạn Cổ vực, còn lại hai người của âm Linh giáo.
Tất cả đều có tu vi cao tuyệt, dường như là trưởng lão trong môn phái.
Âm thầm nhớ mặt bốn người này.
Lục Thanh Sương cúi đầu thong thả uống trà, trong lòng nghĩ gì chẳng rõ.
***
Buổi chiều cả bọn trở lại lôi đài.
Lục Thanh Sương gặp Liễu Chí Dương ngay trận đầu tiên.
Liễu Chí Dương quả nhiên đắc ý, gã nhếch miệng nhìn một thân hoa phục trước mặt, khoanh tay mỉa mai.
“Mỹ nhân, hay là ngươi đầu hàng đi, ta nom ngươi thế này không nỡ đánh tí nào.”
Lục Thanh Sương tuy rằng chán ghét nhưng ngoài mặt vẫn cười thật tươi, hắn chỉnh trang lại y phục, điềm tĩnh nói:
“Lục Thanh Sương của Thanh Phong môn.
Xin chỉ giáo.”
Liễu Chí Dương vẫn khoanh tay, gã không tin mỹ nhân này có thể đánh đấm.
Thảnh thơi đứng một chỗ nghịch cái bình.
Bình này là bình cổ trùng của gã, bình thường đệ tử Vạn Cổ vực sẽ giấu cổ trùng trong người, chỉ riêng Liễu Chí Dương chê chúng xấu xí nên nuôi trong bình, có lẽ vì vậy nên tu vi của gã cũng không tài nào khá lên được.
“Mỹ nhân lên đi.
Yên tâm ta sẽ thương hương tiếc ngọc phục vụ ngươi thật chu đáo.”
Lục Thanh Sương biết rõ trận này nếu không dùng thủ đoạn thì không thể thắng, nhưng mà sợ làm chết người nên còn do dự.
Ai ngờ Liễu Chí Dương lại đổ thêm dầu vào lửa.
Máu nóng trong người Lục Thanh Sương bốc lên, rút ra một thanh kiếm rồi xông tới.
Đường kiếm của Lục Thanh Sương quá yếu ớt, chỉ được vẻ hoa mỹ mà không có lực.
Liễu Chí Dương khinh thường lấy tay không đỡ, mặc cho hắn múa một lúc mà không chạm được vào góc áo mình.
“Ái chà.
Đệ tử Thanh Phong môn một người còn yếu hơn một người.
Tốt hơn hết là cam chịu phục vụ ta một đêm, ta sẽ giúp ngươi tăng tu vi.”
Lục Thanh Sương vẫn không nói gì, chỉ kiên trì chém tới.
Hắn nhân lúc Liễu Chí Dương đang dương dương tự đắc, nhanh tay áp sát gã rồi quyết liệt ném một viên Phá diệt châu ra.
Sự việc phát sinh nhanh chóng nên không ai kịp để ý, chỉ có Sở Thanh Vân đứng ngay cạnh lôi đài thấy rõ mồn một, thậm chí còn nhìn rõ linh văn xanh bao quanh hạt châu.
Lục Thanh Sương ném xong vội lui về phía sau.
Còn Liễu Chí Dương không kịp phản ứng, bị vây trong một kết giới màu xanh.
Linh cảm chẳng lành, gã vội vàng hét lên:
“Ca ca! Cứu…”
Oành!!!
Tiếng nổ vang vọng khắp bốn phía Đoạ Tinh đài, doạ cả những tu sĩ cấp cao ở trên khán đài.
Khói bụi bay mù mịt, một phần lôi đài sụp xuống.
Sở Thanh Vân toát mồ hôi hột.
Chứng kiến uy lực của hạt châu, y kinh sợ nghĩ đến đêm mưa hôm nọ.
Nếu mà có sơ xuất gì thì cái mạng nhỏ này đi tong rồi chăng?
Có đến tám phần Lục Thanh Sương là kẻ hôm đó.
Tâm Sở Thanh Vân trầm xuống, ánh mắt bất thiện nhìn về phía khán đài.
Lúc tro bụi tan đi, Lục Thanh Sương xanh mặt yếu ớt đứng đó, bên kia Liễu Chí Dương thì lảo đảo suýt ngã.
Gã may mắn có một chiếc vòng hộ thể phụ thân đưa cho đeo trên cổ, nếu không tan xác mà chết rồi.
“Tiện nhân kia, ngươi dám ám toán lão tử.” Liễu Chí Dương khùng điên xông tới, mặt mày Lục Thanh Sương tái đi trơ mắt đứng nhìn.
Cũng may Liễu Chí Dương phóng được nửa đường thì kiệt sức, nằm vật xuống đất.
“Lục Thanh Sương của Thanh Phong môn thắng.
Liễu Chí Dương của Vạn Cổ vực thua.” Quản sự lập tức đứng ra hô.
Xung quanh lôi đài ồ lên, tiếng hú hét vang lên không ngớt, chẳng ai lường trước được kết quả này.
Mà bên trên khán đài.
Bạch Cẩn Phong vẫn điềm nhiên như không, thảnh thơi ngồi ăn linh quả nói chuyện phiếm.
Liễu Tư Minh vội vàng xông lên bế đệ đệ của hắn xuống, môi mím lại, gương mặt không rõ biểu tình.
Lục Thanh Sương lảo đảo bước ra ngoài, hắn dù thắng nhưng cũng thắng thảm, môi rách mất một miếng, cả người không còn chút sức lực, vội vã lấy một viên Bồi nguyên đan nuốt vào.
Diệp Thần lo lắng chạy lại đỡ: “Thanh Sương sư đệ, đệ có sao không?”
Lục Thanh Sương yếu ớt mỉm cười, da mặt hơi tái lại có mỹ cảm riêng, “Ta không sao, bây giờ ta về trước nghỉ ngơi là đỡ, chỉ tiếc không thể xem sư huynh thi đấu.
Huynh phải gắng lên nhé, mai gặp lại.”
“Để ta đưa đệ về.” Diệp Thần không nỡ để hắn đi một mình, định dìu hắn về.
Sở Thanh Vân ở bên cạnh bèn nói:
“Để ta đưa Thanh Sương sư huynh về cho, sắp đến lượt của huynh rồi, ở lại chiến đấu cho tốt.”
Diệp Thần cũng không miễn cưỡng nữa.
Trái lại Lục Thanh Sương nhăn nhó vùng ra.
“Không, ta tự đi một mình được, sư đệ cứ ở đây đi.”
Nhưng Sở Thanh Vân nhanh nhẹn tiến đến đỡ Lục Thanh Sương đi, không cho phép hắn phản đối.
Cuối cùng giằng co một lúc hắn đành nhận mệnh.
Sở Thanh Vân đưa hồ ly nhỏ cho mấy nữ đệ tử trong môn phái rồi thong thả đưa Lục Thanh Sương đi về.
Đến dưới chân Vô Ảnh phong, đột nhiên Sở Thanh Vân dừng lại.
“Thanh Sương sư huynh, cái viên châu vừa nãy huynh dùng là thứ gì vậy? Thật sự rất lợi hại đấy!”
Lục Thanh Sương giật mình, ngẩng phắt đầu lên nhìn vào mắt Sở Thanh Vân hòng tìm ra thứ gì trong đó, rất tiếc là chỉ thấy một màu trong veo.
Lúc đó đang chiến đấu hăng hái, vì cớ gì Sở Thanh Vân lại nhìn thấy Phá diệt châu chứ? Bây giờ hắn phải trả lời thế nào? Liệu y có nghi ngờ gì hắn không?
Đầu óc Lục Thanh Sương xoay chuyển, vội lấp liếm, “À, hạt đó tên là Phá diệt châu, tu sĩ cứ có linh thạch là mua được.
Ở khu dành cho đệ tử ngoại môn có bán nhiều lắm.”
“Phải không?” Sở Thanh Vân bán tín bán nghi, cười nói: “Ta mà biết có thứ này đã mua mấy viên để phòng thân rồi, hôm nào huynh dẫn ta đi mua nhé.”
“Được.” Lục Thanh Sương cố gượng cười không ngờ lại chạm vào vết đau nên mặt méo lại.
“Hôm nào ta sẽ dẫn đệ đi mua.”
Sở Thanh Vân đang định nói thêm thì Lục Thanh Sương vội vàng đẩy tay y ra.
“Thôi sắp đến lượt đệ thi đấu rồi, đệ quay trở lại Đoạ Tinh Đài đi, đưa ta đến đây được rồi.”
Nói xong không đợi trả lời, Lục Thanh Sương vội vàng bỏ chạy lên núi, để lại cho Sở Thanh Vân một bóng lưng.
Sở Thanh Vân nhíu mày.
Theo như y phân tích, ánh mắt của Lục Thanh Sương khi nhắc tới Phá diệt châu liền đảo loạn, cơ thể cứng đờ.
Nhất định hắn đang nói dối.
Nhưng Sở Thanh Vân còn chưa xác định được Lục Thanh Sương nói dối cái gì.
Nếu Phá diệt châu nơi nào cũng có, liệu hắn có phải là người lần trước lén lút lên Tuyệt Linh động không?
Nheo mắt lại, Sở Thanh Vân quay người trở lại Đoạ Tinh Đài.
Lục Thanh Sương vừa bước chân đến Hoa Sương lâu thì biểu tình trên mặt gần như nứt vỡ, hắn nhanh chóng ngồi phịch xuống đất, tiện tay cầm cái ghế cạnh đó quăng mạnh vào tường.
“Sở Thanh Vân chó chết! Tại ngươi mà ta ăn không ngon ngủ không yên.
Sao ngươi lại không chết đi cơ chứ?”
Không hiểu sao dù Sở Thanh Vân chẳng đụng chạm gì đến Lục Thanh Sương nhưng hắn cứ nhìn thấy y là lại khó chịu.
Như bây giờ đây, gương mặt hắn vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi chùi những nơi Sở Thanh Vân vừa chạm vào, nào còn bộ dạng nhu hoà thanh tú thường ngày nữa.
Bỗng nhiên hắn nhớ đến mấy tu sĩ cấp cao buổi sáng hôm nay, trong lòng nảy ra chủ ý, miệng khẽ nở một nụ cười quỷ quyệt.
“Phải hay không phải thì thử là biết ngay…”
“Sở Thanh Vân ơi là Sở Thanh Vân, ngươi đừng có trách ta, chỉ trách là ngươi quá chói mắt mà thôi.”