Đọc truyện Sư Tôn Đừng Tới Đây – Chương 27: Thanh Vân Cư
Từ Kha đứng cạnh nhìn thấy biểu hiện của Diệp Thần liền bật cười.
Còn Sở Thanh Vân thì không vui một chút nào, sao cứ lần nào gặp Bạch Cẩn Phong cũng là khi y đang phạm lỗi chứ?
Bạch Cẩn Phong từ từ tiến đến, nhìn thấy Lục Thanh Sương đang bất tỉnh nhân sự thì khẽ nhíu mày, lại nhìn sang Sở Thanh Vân, ánh mắt dừng ở trên mặt y khá lâu.
Sở Thanh Vân chột dạ lấy tay xoa má, không ngờ lại thấy hơi đau đau.
Thì ra lúc nãy đánh nhau không biết bị cái gì quệt phải.
Y vô tội chớp chớp mắt, đổi được một cái trừng mắt của Bạch Cẩn Phong.
“Minh Lãng sư huynh,” Bạch Cẩn Phong quay sang nói với Minh Lãng tiên tôn.
“Đệ tử của ta ta sẽ tự mang về trừng phạt.
Huynh cho ta mượn Từ Kha một lúc.”
Minh Lãng tiên tôn vội vàng gật đầu.
“Được được.
Từ Kha đâu rồi, mau lên đây.”
Từ Kha vội vàng bước ra.
“Sư tôn con đây.”
Minh Lãng tiên tôn chưa kịp nói gì thì Bạch Cẩn Phong đã ngắt lời.
“Ngươi đưa Lục Thanh Sương về tiểu viện giúp ta.
Trước khi ngươi đi nhớ đốt cho hắn một ít huân hương.
Từ Kha: “…”
“Vâng thưa sư thúc.”
Từ Kha nhìn Lục Thanh Sương, gương mặt tràn đầy miễn cưỡng nhưng mà không thể trái lời, mặt mày nhăn nhó nâng người lên, chẳng thương hương tiếc ngọc gì mà vắt hắn qua vai.
Bây giờ đến lượt Diệp Thần len lén cười nhạo Từ Kha.
Lục Thanh Sương bình thường rất để ý mặt mũi, nếu hắn mà biết mình bị coi như bao tải mà khênh về thế này chắc chắn sẽ oán hận.
Từ Kha biết vậy nên nhanh chóng cáo từ mọi người rồi rời đi.
“Chúng ta đi thôi.” Bạch Cẩn Phong quay sang Sở Thanh Vân rồi nói.
Sở Thanh Vân đáp lời: “Vâng…”
Bạch Cẩn Phong giải quyết xong rồi thản nhiên dẫn người đi, xung quanh ngoài Diệp Cô Tuyệt thì chẳng ai dám đáp lời.
“Sư đệ, tí nhớ lên đỉnh Hỗn Mang nhé!”
Bạch Cẩn Phong dẫn người đi rồi đám đệ tử đang nghe mắng mới thôi không sợ hãi.
Minh Lãng tiên tôn thấy thế thẹn quá hóa giận.
“Sợ cái gì mà sợ.
Đường đường có chưởng môn với ta ở đây, Bạch Cẩn Phong kia dám làm gì các ngươi chứ!”
Đám đệ tử yên lặng không dám cãi, chỉ là trong đầu đang kêu gào thảm thiết.
“Sư thúc ơi, cả chưởng môn lẫn người đều không đáng sợ bằng vị kia đâu.
Hắn nổi tiếng hay bênh vực đệ tử đó!!!”
Sở Thanh Vân ngồi mấy lần trên phi kiếm rồi nên không còn sợ hãi nữa, lúc này y đang ngồi lọt thỏm ở cuối đuôi kiếm, trên người toàn là tro bụi.
Bạch Cẩn Phong vẫn như cũ không nói lời nào, càng như vậy Sở Thanh Vân càng cảm thấy căng thẳng.
Bạch Cẩn Phong thật ra cũng không giận lắm.
Sở Thanh Vân gây chuyện ngày ba bữa hắn cũng khá quen rồi.
Dù sao y còn biết phản kháng là tốt, mục đích của hắn là dạy dỗ để y có thể bảo vệ tốt chính mình.
Tất cả mọi thứ khác đều không quan trọng bằng việc đó.
Tất nhiên khi nhìn thấy đệ tử bị khi dễ tư vị của hắn cũng không quá dễ chịu.
Suốt dọc đường Sở Thanh Vân vẫn nơm nớp lo sợ, ấy vậy mà cuối cùng lại chẳng nhận được lời trách móc nào, Bạch Cẩn Phong chỉ lẳng lặng kéo y vào nhà rồi lấy thuốc cẩn thận bôi lên vết thương nhỏ trên mặt y.
“Ngươi phải chú ý.
Đệ tử Vạn Cổ vực rất hay ghi thù, bọn chúng rất tinh thông những mưu hèn kế bẩn.
Đến khi đại hội tông môn diễn ra nhất định không được nương tay, lập tức đánh phủ đầu cho ta.”
Sở Thanh Vân nghe vậy thì thả lỏng.
“Nhưng sư tôn nghĩ con có đánh phủ đầu được không? Dù sao con mới thăng cấp Trúc cơ thôi.”
Bạch Cẩn Phong cười lạnh, ngón tay lơ đãng vuốt vài sợi tóc vương trên má y.
“Ngươi cứ luyện thành thục Hỗn độn vô ảnh kiếm, đảm bảo tu sĩ cùng cấp không phải là đối thủ.”
Khoảng cách quá gần khiến tim Sở Thanh Vân lại sắp vọt ra khỏi lồng ngực, y ngơ ngẩn nhìn sườn mặt của Bạch Cẩn Phong rồi vô thức trả lời.
“Vâng.”
Bạch Cẩn Phong bôi thuốc xong lại đưa cả bình thuốc cho Sở Thanh Vân.
“Ngươi cầm về bôi ngày hai lần, chớ có quên sẽ để lại sẹo.”
“Vâng.”
Tóc loà xoà vướng víu bên tai đột nhiên bị túm lên, Bạch Cẩn Phong kiên nhẫn lấy một dải lụa buộc gọn tóc lên cho y.
Xong xuôi hắn mới dặn dò.
“Lúc thi đấu chớ căng thẳng, đạt giải cũng được mà không đạt giải cũng chẳng sao.
Nhớ đừng để mình bị thương là được.”
“Vâng.”
Hôm nay Bạch Cẩn Phong dịu dàng quá làm Sở Thanh Vân hơi không quen, bình thường hắn luôn luôn trưng bộ mặt nghiêm túc bắt ép y phải tu luyện làm y nảy sinh bóng ma luôn rồi.
Bạch Cẩn Phong dặn dò thêm vài câu nữa rồi đích thân đưa Sở Thanh Vân trở lại tiểu viện.
Đợi cho thiếu niên nhảy khỏi phi kiếm rồi, Bạch Cẩn Phong mới đứng bên trên khoanh tay từ trên nhìn xuống.
“Ngươi đã đạt Trúc cơ rồi, tiểu viện cũng nên đặt tên đi thôi.”
“Đặt tên?” Tâm Sở Thanh Vân chợt động, không rõ ý tứ trong lời nói của Bạch Cẩn Phong.
“Sư tôn, đệ tử không biết đặt tên.”
“Vậy đặt là Thanh Vân Cư đi.” Bạch Cẩn Phong lấy từ nhẫn ra một miếng gỗ vuông vức đặt ở cổng tiểu viện, linh lực như nhảy múa trên tay, chỉ chốc lát tấm bảng đã hiện lên ba chữ “Thanh Vân Cư” màu đỏ rực đẹp đẽ.
Bạch Cẩn Phong hài lòng gật đầu, phi kiếm hóa thành một dải sáng rồi nhanh chóng biến mất.
Đỉnh Hỗn Mang khác hoàn toàn với Đỉnh Thiên Nhai.
Nơi đây cư ngụ một tòa lầu các bảy tầng sáng óng ánh, trên trời còn có tiên hạc bay lượn, xung quanh tiếng nước chảy róc rách, hệt như mỹ cảnh nhân gian.
Cổng vào khắc hai chữ Hỗn Mang đầy khí thế phi phàm, sự phô trương bắn ra tứ phía.
Lúc Bạch Cẩn Phong bay lên Đỉnh Hỗn Mang, tiểu tử Diệp Thần tay đang nâng một tảng đá quỳ giữa cổng.
Hắn không may mắn như Sở Thanh Vân, vừa lên đến nơi đã bị lão cha đè ra đánh rồi phạt.
Bạch Cẩn Phong hơi cau mày, vận khí rồi nói lớn.
“Chưởng môn sư huynh, ta đến đón Diệp Thần.”
Tiếng bước chân nặng nề đạp lên lá cây từ từ bước tới, Diệp Cô Tuyệt đã thay khoác thêm một chiếc trường bào lấp lánh, ngọc quan trên đầu cũng đổi thành thượng phẩm pháp khí khó tìm.
Lão vừa bước tới đã nhiệt tình mời mọc.
“Sư đệ, chẳng mấy khi đệ lên đây, chúng ta làm một ván cờ đã chứ?”
“Được!” Vừa hay Bạch Cẩn Phong cũng có việc muốn nhờ, hắn liền đồng ý.
Hai người bày cờ.
Diệp Thần đau khổ nâng đá oán hận nhìn chằm chằm vào hai vị vô tâm vô phế kia.
Hắn căng tai ra nghe nhưng không rõ bọn họ nói cái gì nữa, chỉ loáng thoáng nghe thấy hai từ Hoả Liên.
Hoả liên? Lẽ nào là Hoả Liên phần.
Chẳng lẽ sư tôn muốn bọn họ vào đó tu luyện? Ai chẳng biết đó là nơi khắc nghiệt đến thế nào, vào đấy cứ xác định là sẽ bị lột một lớp da.
Diệp Thần trong lòng rét lạnh, muốn quỳ luôn ở nơi đây không về nữa.
***
Những ngày tiếp theo Thanh Phong môn càng thêm đông đúc.
Các thế lực khác bắt đầu rục rịch kéo đến, khắp nơi trong môn phái đều treo đèn hoa đỏ rực để chào đón.
Sở dĩ đại hội được tổ chức ở nơi này là vì Thanh Phong môn có một toà Đọa Tinh đài cực kỳ rộng lớn, có thể chứa được vài ngàn người.
Nghe nói nơi này vốn là một đỉnh núi, nhưng đã bị một vị thánh tôn dùng kiếm gọt phẳng.
Tất nhiên lời đồn vẫn chỉ là lời đồn, nhưng mà Đọa Tinh đài uy nghiêm sừng sững nằm đó suốt năm này qua năm khác mà không ai có thể tìm hiểu bí mật của nó.
Chỉ biết bao năm qua địa phương này đều là nơi tranh đấu giữa các môn phái để phân định tài nguyên.
Tài nguyên của Đại lục Vĩnh Sinh rất nhiều, nhưng cứ ba năm một lần lại phân chia lại, khi đó thế lực nào đứng đầu sẽ nhận được tài nguyên nhiều nhất, Cứ thế tài nguyên ít dần theo cấp hàng, cho tới thế lực đứng bét bảng, còn gì vét đó.
Đây là thông lệ lâu năm của tu chân giới hàng vạn năm nay.
Sở Thanh Vân tỉnh lại trong nhập định, thở ra một hơi, tinh quang trong mắt lóe lên.
Đại hội tông môn ngày hôm nay đã bắt đầu rồi.
Mặc y phục đệ tử lên người, Sở Thanh Vân lấy quà vặt rồi dặn dò kỹ càng hồ ly nhỏ ở trong phòng.
Nhưng mà hồ ly nhỏ phụng phịu cụp đuôi không chịu, y đành ném nó lên vai sau đó mới đẩy cửa ra, không ngoài dự đoán Từ Kha đã đứng bên ngoài đợi.
“Diệp Thần sư huynh đâu rồi? Sao chỉ có huynh đứng đây?”
Từ Kha nghe nhắc đến tên Diệp Thần thì cả người khó ở, gã nhăn mặt lại, trề môi ra.
“Ôi còn ở đâu nữa, Diệp Thần sư huynh của ngươi còn phải bồi mỹ nhân nên đã đến Hoa Sương Lâu từ sáng sớm rồi.”
Hoa Sương Lâu chẳng phải là nơi ở của Lục Thanh Sương đó sao?
Lời tác giả: Chương này đạt 30 bình luận ta đăng thêm 1 chương mới.
Cầu bình luận
Đang ốm chỉ thích nằm đọc bình luận của các tình yêu ????????????
Ta đi ngủ đây đừng có 30 bình luận ngay trong đêm ta không dậy đăng chương được luôn đâu nha.