Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử

Chương 77


Bạn đang đọc Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử – Chương 77


4 người tới nơi mà dân làng nói là tiệc nhưng…!thứ mà họ thấy là một đống bừa bộn.
Nhìn mấy người bưng đồ ăn thì chỉ có một người bưng đến nơi…!vì còn lại đã bị đổ hết rồi.

Hình như người ở đây khá hậu đậu, đi đường bằng mà cũng vấp ngã được mà đấy là phụ nữ, còn chưa nói đến đàn ông cơ.

Nhìn họ chặt thịt mà thấy thương cái thớt với cái bàn quá, dường như bộ lông mày che hết mắt nên không thể nhìn thấy chính xác miếng thịt nó nằm chổ nào mà chặt, toàn chặt ra ngoài.
Những người phụ trách nấu ăn thì có cả nam cả nữ, nữ thì không nói nhưng nam thì mắc cái bộ râu nhùng nhằng nên…nấu cả râu.

Mà đồ ăn thì toàn những cái gì, có chín có sống, còn có mấy con côn trùng lắm chân nhiều càng, nhậy béo ú bò nhồm nhộp…
Đây mà là bữa tiệc thịnh soạn sao ? Liệu có đi nhầm vào hang nhện không vậy ? __ 4 người không hẹn mà cùng rùng mình.
Sau đó trong 4 người, có một cục bông trắng trắng lùn lùn đi lên, sắn tay áo đi tới chỗ đang nấu nướng.
Sư tôn trổ tài rồi kìa !
Lăng Xuyên xin phụ giúp mọi người, 3 người kia cũng chạy sang phụ giúp cùng cho nhanh.

Thế là gạt bỏ hất mấy món kì lạ kia đi, những món ăn tịnh soạn chính thức lên sàn.
– Đây…!đây là món gì vậy ? Trông thật ngon !
– Nhiều món lạ quá, chúng ta sẽ được ăn nó sao ?
– Cái này đẹp thật, liệu có ăn được không ?
– …?!
Mọi người hết nhìn ngó rồi chọt chọt từng món ăn, mặt ai cũng lộ rõ vẻ hiếu kì cùng tò mò, hứng thú….
Trong bữa tiệc, Tần Thiên tò mò lên tiếng hỏi.
– Tại sao người ở đây ai cũng để tóc, lông mày và râu dài vậy ? Là truyền thống sao, hay là hủ tục ?
Mọi người có vẻ bất ngờ, nhìn nhau một lượt sau đó nói.
– Đó không phải truyền thống, là người trong làng không ai biết dùng dao dùng kéo, cũng không biết cắt tỉa, chỉ cần đụng vào đồ sắc nhọn là lại chảy máu hoặc chệch đi chỗ khác.


Mấy năm trước cũng vì việc này mà đã có người chết rồi nên chúng ta cứ để vậy.

Dù sao như vậy cũng quen rồi.
A…!cái lí do thật là vi diệu
– Vậy…các người có muốn ta giúp không ? __ Tần Thiên cười rất thâm thúy.
– Có thể sao ?
– Đương nhiên !
Mọi người vui vẻ reo hò lên, hôm đó sau khi dùng bữa xong.

Tần Thiên rất là bận rộn đến nỗi lôi theo cả 3 người kia phụ mình.

Từng bộ râu tóc được cắt xuống, nhìn thì tiếc nhưng lại rất thoải mái.

Từng khuân mặt tuấn lãng, xinh trai, đẹp lão…!dần được lộ ra.

Ai cũng vui vẻ với thành quả mà mình nhận được.
____________________
– Sư tôn, sao chúng ta phải đi săn sói vào ban đêm ? Ban ngày cũng mới hoành hành mà !
– Ngu ! Ban đêm mới chính thức là lúc hoạt động của sói ! Lũ sói này có tư duy, chúng biết cách đánh lạc hướng !
– Là vậy ư ? Sư tôn thật giỏi ! __ Tần Thiên rất thích thú khi tâng bốc Lăng Xuyên, nhưng nhận lại chỉ là cái hừ lạnh của y.
Rách , chỉ một tiếng động nhỏ phát ra nhưng đã đả động tới thính giác của 4 tu sĩ.
Lăng Xuyên không cần quét thần thức cũng biết thứ gây ra tiếng động là gì.

Y lên tiếng
– Cẩn thận, khá nhiều đấy !
Cái khá nhiều của y là có khoảng hơn trăm con sói lớn đang dần bao vây 4 người.

Vì họ đang ở trong rừng nên còn những thứ trốn đâu đó sau gốc cây vẫn chưa thể đếm đúng số lượng.

Tần Thiên lần đầu tiên nhìn thấy nhiều sói lớn thì có chút hốt hoảng thốt ra.
– Trời ơi, ở đây không có vacxin chống bệnh dại đâu ! Ta không muốn bị lây nhiễm bệnh dại của chúng đâu a !
– Bệnh dại ??? __ Lang Đản và Khúc Điềm không hiểu gì thì lên tiếng hỏi.
– Các ngươi thấy chó điên bao giờ chưa, dính nó cắn là sẽ giống như chúng nó !
– Chưa thấy ! __ Câu trả lời rất chi là ngây thơ.
Lăng Xuyên không thèm để ý đến lũ trẻ kia, chăm chú nhìn lũ sói đói kia.

Con nào con nấy cũng nhe nanh dỏ dãi như muốn ngay tức khắc nhai sống nuốt tươi con mồi trước mặt.
Y triệu Lam Túc ra, Lam Túc lập tức nằm gọn trên tay.

Ánh sáng lam nhạt lướt qua mắt, ánh lên đôi mắt sắc lạnh sâu thăm thẳm của biển cả.

Kình phong không hẹn mà cùng nổi lên thổi tung vạt áo trắng.
Nhận thấy con mồi đang muốn phản kháng, lũ sói bắt đầu lấy đà cùng nhau nhảy về phía y.


Nhưng còn chưa kịp vồ lấy, một đạo ánh sáng như tia chớp lướt qua, lũ sói liền lập tức đầu thân một nơi.

3 người kia cũng cầm kiếm lên, bắt đầu chiến.
Lăng Xuyên có thể không dùng tới kiếm, chỉ cần 1 đạo uy áp của y phát ra là có thể khiến chúng tan thành huyết nhục, nhưng lâu lâu mới được hoạt động nên y lôi kiếm ra coi như đang tập thể dục.

Chứ từ lúc tới thế giới này cơ hồ là y rất ít dùng tới vũ lực, xương cốt cũng yếu lắm rồi.

Cứ làm cá ướp mặn mãi không tốt chút nào.
Đánh đánh chém chém một hồi, cuối cùng cũng xử lí xong lũ sói.

Nhưng lại thấy sự việc quá ư là đơn giản, lũ sói này cũng gần thuộc yêu thú cấp 1, sẽ không ngốc nghếch mà đương đầu với bọn y.

Cứ như là…!kéo dài thời gian.
– Không ổn ! __ Lăng Xuyên tự nhiên thốt ra một câu làm 3 người kia ngớ người không hiểu chuyện gì.
– Có chuyện gì ? __ Tần Thiên là người hỏi ra nghi hoặc của 2 người còn lại.
– Mắc bẫy rồi ! Mau trở về làng ! __ Nói xong câu này Lăng Xuyên cũng vụt phát biến mất, một cơn gió cũng không lưu lại.

3 người kia cũng hốt hoảng chạy về.
Lăng Xuyên về đến cổng làng, lúc đi thì trong làng mọi người cũng gần như đi ngủ hết.

Ít ra vẫn còn có tiếng người, không thể nào 4 người chỉ đi có một lúc mà đã yên ắng dị thường như vậy được.

Cơn gió lồng lộng thổi qua, có mùi máu bay đâu đó trong gió, tuy nhạt, nhưng với một người nhạy cảm với máu như y thì rất dễ dàng nhận ra.

Ngay lúc này thì 3 người kia cũng đi tới.
– Sư tôn, sao người đứng đây ? __ Một câu hỏi hết sức ngu người phát ra từ miệng của Tần Thiên..
Khúc Điềm tặng một ánh mắt ngươi thật ngu cho Tần Thiên.

Mặc dù y không hiểu mô tê gì nhưng cũng đã nhận ra được sự khác thường của ngôi làng vào lúc này.


Gương mặt không còn là vẻ ngây ngô ngốc nghếch như mọi lần nữa, mà thay vào đó là một gương mặt trầm tĩnh lắng đọng không một gợn sóng.

Đôi mắt y nhìn chằm chằm vào phía ngôi làng tối thui kia, tay nắm chặt thanh kiếm trong tay không run rẩy cũng không sợ hãi.

Như là đã quen với cảm giác này hoặc là đã…biết trước.
– Ngao uuuuuu~~~
Tiếng sói đột nhiên từ sâu thẳm trong màn đêm tru lên một tiếng, nói là tiếng sói thì hình như không phải, trong đó pha lẫn có cả tiếng người, cứ như là bắt chiếc tiếng sói…
Có tiếng chân vang lên, rất nhẹ nhưng hình như là đi chân trần.

Mặc dù vậy nhưng nhìn xuyên qua màn đêm, 2 người Tần Thiên và Khúc Điềm không hẹn mà cùng lùi ra sau vài bước.
Có rất nhiều người…không không…là cả người dân trong làng đều đang đi rất chậm chạp tiến về phía 4 người.Người già, thanh niên trai tráng, nữ tử, kể cả những hài tử trong làng đều góp mặt đầy đủ không sót một ai.
Cách đi của họ rất kì quái, cứ như một con rối gỗ mà lê từng bước chân, 2 tay rũ xuống, đầu đều cả một thể cúi gằm xuống hoặc ngẹo về một bên cứ như là bị bẻ cổ.
Y phục của họ bị rách hở ra 2 cánh tay săn chắc, gân nổi lên trông rợn người.

Móng tay còn có chút dài ra như móng quỷ đầu lâu.Trông rất ghê rợn.
Tiến về gần phía 4 người họ, cả làng đều dừng bước chân bắt đầu ngẳng mặt lên.

Gương mặt vặn vẹo xanh xao, có những tia gân xanh nổi từ cổ lên trên mặt trông như rễ cây, từng nhánh từng nhánh đóng rễ bên trong lớp da kia.

Đôi mắt đỏ ngầu như máu nhìn 4 người như kẻ thù 9 kiếp.

Miệng của họ mở ra, từng cái răng nanh bị lộ ra ngoài y hệt răng sói, trong khoang miệng phát ra tiếng gầm gừ như rất tức giận.
Hít một ngụm khí lạnh…4 người đều phát ra một tiếng.
– Người sói !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.