Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử

Chương 7: Lăng Hải Minh


Bạn đang đọc Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử – Chương 7: Lăng Hải Minh


Đó là tiểu phong chủ phải không?- Cái gì tiểu phong chủ cơ??
– Ngươi không biết sao.

Đó chính là phong chủ nhỏ tuổi nhất trong các đời phong chủ kế nghiệm từ thuở khai thiên lập địa của Lục Sơn ta đấy.
– Ài.

không biết cũng đúng.

ngươi vừa mới đến nên không biết cũng phải.
– Trước khi mẹ của tiểu phong chủ mất, thì cậu ấy thường hay chạy khắp nơi chơi.

Nhưng sau khi mẹ cậu ấy mất thì cõ lẽ vì quá đau buồn nên cậu ấy trở nên lạnh lùng hơn, không còn hoạt bát như trước nữa, cũng không bước khỏi đỉnh Vũ Nguyệt nửa bước.
Tên này lại nói tiếp.
– Nhưng sao hôm nay không thấy đi mà thấy về thế nhở ? Còn dẫn theo 1 tên tiểu tử lớn hơn cậu ấy nhở.
Mấy tên đang bàn tán xôn xao này là đệ tử của các vị phong chủ của tông môn.

Họ vì nhìn thấy Lăng Xuyên nắm tay 1 hài tử lớn tuổi hơn mình dẫn đi nên lấy làm lạ.

Từ lúc mẹ của Lăng Xuyên mất( nguyên chủ ) thì cậu không còn tiếp xúc hay lại gần ai nữa ngoài tì nữ thân cận Thanh Nhi.
Cơ Hàn vì bị Lăng Xuyên nắm tay kéo đi giữ chốn đông người mà có chút xấu hổ, mặt hơi ửng hồng.

Vì bị mấy cái lời bàn tán lúc nãy lọt vào tai mà hắn đã lờ mờ đoán ra được phần nào thân phận của cậu.

Hắn quay xuống nhìn cậu thấy mặt của cậu vẫn bình tĩnh như không.


Hình như là không thèm để ý mấy lời nói đó chút nào.

Cậu thật không hiểu nổi, sư tôn mình còn nhỏ tuổi hơn cả mình mà sao lại cứ như 1 người trưởng thành từ lâu rồi.

Tầm tuổi này của hắn chắc chỉ đang là 1 cậu nhóc chạy lăng xăng khắp nơi nghịch đất nghịch cát.
– Sư tôn, người không giận sao?
– Sao ta phải giận?
– Nhưng họ đang bàn tán về người mà.
– Kệ.

Họ thích nói thì để họ nói.

Họ nói ta chứ đâu nói ngươi mà ngươi lo lắng làm gì.
Bị hỏi nhưng cậu vẫn bình tĩnh như không trả lời.

Cậu là ai cơ chứ, đường đường là tổng tài của công ty Lăng thị lớn nhất thế giới.

Thái tử gia nổi tiếng khắp nơi không ai không biết.

1 người trưởng thành 25 tuổi đầy kinh nghiệm sống mà những lời bàn tán dởm như này cậu đã nghe từ nhỏ đến lớn rồi.

Chính vì sống qua ngày bởi những lời bàn tán ấy mà cậu đã tạo cho mình 1 lớp áo giáp bảo vệ không gì xâm phạm được.
Cậu cứ nắm tay hắn đi hết chỗ này đến chỗ nọ, giới thiệu cho cậu tất cả các nơi tỷ như chỗ ở của các đệ tử là Thanh Trúc xá.

Tỷ như nơi ăn uống hàng ngày là Thực Trù đường.

Hay giới thiệu các phong là những phong nào bao gồm cả nơi cậu sống.
10 phong, đứng đầu chính là Vũ Nguyệt phong của cậu, vì cậu là cháu ruột của trưởng môn cộng thêm tu vi bây giờ của cậu còn chỉ dưới trưởng môn 1 bậc.

Đứng thứ 2 là Kiếm phong, tên vừa đơn giản lại dễ nhớ, chỉ nghe thôi cũng biết phong này chuyên về cái gì rồi.

Đứng thứ 3 là Dược phong, thì chính là để phụ trách việc làm thầy thuốc cho tông môn mà tông môn nào cũng phải có.

Thứ 4 là Liên Hoa phong, vì nơi này trông rất nhiều hoa sen, lại còn chuyên nhận các nữ đệ tử nên nơi này lúc nào cũng mang một màu hường ái muội cùng các vị nữ đệ tử xinh đẹp tuyệt trần.

Và 5 phong còn lại lần lượt là Hỏa Lân phong, dành cho các đệ tử thuộc hảo hệ linh căn.

Băng phong dành cho các đệ tử có linh căn hệ băng.

Phù Chú phong, dành cho những đệ tử yêu thích thực hiện việc ném giấy.

Giới phong là dành cho những người có năng khiếu về trận pháp, kết giới đảm nhận vai trò bảo vệ vòng ngoài của tông môn, cũng rất quan trọng.

Và cuối cùng là nơi dành cho những người không có duyên với tu tiên, hoặc tu vi của họ không tiến triển được nên được xếp hết vào đây hay là cho các đệ tử phạm tội nhẹ thì vứt vào đây khoảng vài tháng hoặc vài năm tùy theo mức độ phạm tội nặng hay nhẹ.


Đó chính là Hậu phong, đảm nhận những việc hậu cần chạy chân vặt trong phong.
Giới thiệu 1 hồi thì cuối cùng cũng đến được nơi mà Lăng Xuyên cần tới.

Đó là chính điện dành cho các cuộc hội nghị, có việc gì quan trọng là phải đến đây bão cáo với trưởng môn.

Các vị phong chủ ai rảnh thì đều đến đây tán chuyện với chưởng môn cho vui.

Hoặc là bàn chính sự gì đó.
Cậu cứ thế trong cái hình hài 5 tuổi mà lạch bạch leo lên từng bậc thang khoảng 100 bậc.

Cơ Hàn thấy vậy thì rất muốn bế cậu lên để cậu đỡ khỏi vất vả.

Nhưng cái tay cho dù thế nào vẫn không bị buông ra cùng với người chính là sư tôn của hắn.

Hắn vẫn không dám nên chỉ có thể đi theo từng bậc từng bậc.
Sau khoảng nửa giờ thì cũng leo đến nơi, nhưng điều làm hắn ngạc nhiên là cậu không hề thở dốc hay tỏ ra bất cứ sự mệt mỏi nào.

Thế là 2 sư đồ cứ vậy mà vào cửa điện trong sự ngỡ ngàng của trưởng môn và vài người ở đó.
Ngồi trên cao nhất và giữa điện không ai khác chính là trưởng môn.

Bên phải cạnh trưởng môn là 1 cái ghế còn trống, nó là để dành cho cậu.

Mà bên phải là nơi đã có người ngồi, đây là 1 thanh niên chỉ chừng khoảng 20 – 25 tuổi, có chút cao ngạo và khá lạnh lùng, nhưng thực chất tên này đã mấy trăm tuổi rồi, là phong chủ của Kiếm phong: Tiêu Án.

Là người có tu vi dưới cậu 1 bậc là nguyên anh kì.

Và lần lượt là 5 vị phong chủ đứng đầu.
– Xuyên nhi, ta nghe Thanh Nhi nói con xuống núi chơi 1 mình cả đêm không về.

Sao bây giờ về lại dẫn theo người vậy.

Chưởng môn tên Lăng Hải Minh, là đệ đệ ruột của cha Lăng Xuyên, cũng là thúc phụ ruột của cậu.

Vị thúc phụ ruột này của cậu mặc dù đã khoảng vài nghìn tuổi rồi nhưng vợ con chưa mống nào, mặc dù nhìn vẫn như là thiếu niên đôi mươi.

Trải qua không biết bao nhiêu cái xuân xanh mà chưa mối tình vắt vai, hay nói cách khác là không thích gần nữ sắc đi.

Người này tính tình vui vẻ, lại dễ gần, có chút hoạt bát lại hay cười, nói nhiều.

Từ lúc gặp vị chưởng môn này thì cậu chỉ hận không thể tránh càng xa càng tốt.

Người này nói nhiều lại quá phiền phức, tính cậu vốn dĩ thích yên tĩnh nên chỉ muốn trốn tránh người này.

Nhưng dù gì cũng là thúc phụ ruột nên quan tâm cậu là đúng rồi vì cậu chính là cốt nhục duy nhất mà đại ca để lại cho hắn.
– Thúc phụ, hắn là đệ tử ta mới nhận.

Tên Cơ Hàn a !!
– Đệ tử ? Con mới bao tuổi mà lại nhận 1 người lớn tuổi hơn cả mình để làm đồ đệ thế.

Đợi thêm vài năm cũng đâu có sao.
– Nhưng đỉnh Vũ Nguyệt chán lắm, chỉ có ta với Thanh Nhi thì lẻ loi lắm.

Ta cũng không có bạn nên muốn đưa 1 người đến làm bạn với ta.
-Ta thấy hắn đáng thương không có nơi đi nơi về nên mới đưa về.
– Được không ? Thúc phụ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.