Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử

Chương 67


Bạn đang đọc Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử – Chương 67


Các vị, hôm nay là một ngày đặc biệt mà 100 năm mới lặp lại một lần.

Đa tạ các vị đã đến dự đại hội Thiên Minh ngày hôm nay.

Ta…Lăng Hải Minh – Chưởng môn đời thứ 2 của Lục Sơn, thay mặt Lục Sơn và các môn phái có mặt tại đây.- Ta xin tuyên bố…Đại hội chính thức bắt đầu !
– Sau đây, là thể lệ của cuộc thi năm nay.

Năm nay có……( Đã lọc đi 17484973…chữ )
Cụ thể là các đệ tử tham gia cuộc thi không được phép giết người, nhưng có thể làm đối thủ bị thương, cướp vật phẩm đi.
Vật phẩm chính là, ai được nhiều linh hạch của yêu thú nhất thì người đoa sẽ chiến thắng.

Tất nhiên nếu không giết được ma thú hoặc yêu thú thì có thể sử dụng thủ đoạn của mình mà đi cướp của các thí sinh khác.
Trước khi bước vào cánh cổng dẫn vào Thâm Uyên, Cơ Hàn quay lại nhìn lên ghế chủ vị nơi Lăng Xuyên đang ngồi.

Cười vẫy tay chào.
[ Cơ Hàn, vạn nhất phải cẩn thận.

Nếu gặp ma thú mạnh thì nên cố gắng tránh đi, không nên đối đầu trực diện tránh thương tích.

]
[ Đệ tử đã biết ! Sư tôn không cần lo lắng ]
[ Ừm, ta tin ngươi ! ]
[ Đệ tử đi đây ! ]
2 người thông qua truyền âm mà nói chuyện với nhau chứ không dùng mấy mấy cái kiểu nói chuyện bằng tay nữa.

Tránh mọi người thấy hiếu kì.
Cơ Hàn lộ ra vẻ mặt vui vẻ cùng hưng phấn, vô cùng tràn đầy sức sống mà bước vào cánh cổng.
Cả Vũ Nguyệt phong thì chỉ có Cơ Hàn là tham gia, Cẩm Y lại không tham gia vì cô không muốn phải tranh chấp này nọ.

Nói chung là cô không muốn phải thực chiến, không muốn bị dính máu, đặc biệt lại không muốn bị thương.

Cực kì sợ đau.

Lăng Xuyên cũng không ép, ai muốn tham gia thì tham gia, y không có quyền chen vào cuộc sống của cô mặc dù y là sư tôn.

Sư tôn chỉ là trên danh nghĩa, y nhận cô cũng chỉ vì Thanh Nhi muốn.
– Lăng chưởng môn, tiểu tử đó là đệ tử của ai vậy ! Thật là nổi trội, mới có 20 tuổi mà đã là kim đan hậu kì rồi ! Lại còn cực kì anh tuấn, cho hỏi là đã có người trong mộng hay hôn ước nào chưa ? Nếu chưa có thì ta muốn ghép đôi con gái ta với hắn.
Đào Thiên Hưng ngồi nhìn cánh cổng mà Cơ Hàn vừa bước vào, cười cười nhìn Lăng Hải Minh nói chuyện.

– Ha ha…!Đào chưởng môn thật biết đùa ! Cái này thì ta nắm không rõ, nếu muốn biết thì có thể hỏi cháu ta.

Y là sư tôn của tiểu tử đó đấy.
Lăng Hải Minh cười gượng, y không thể nào gán ghép lung tung được.

Huống hồ y nhìn ra Cơ Hàn chính là đã có người trong lòng, mà người này lại không tiện nói ra, đối phương còn không biết gì nữa.

Y mà gán ghép lung tung thì chỉ có nước chết thôi.
Không nên, không nên a.

Không thể gánh tội được, và đương nhiên phải đẩy lên người có liên quan cơ.
Lăng Xuyên bị nói đến, quay đầu liếc mắt nhìn Đào Thiên Hưng.

Bị y liếc nhìn, tự nhiên có cảm giác lạnh sống lưng.
– À…nhóc con này, đệ tử của nhóc có ý trung nhân chưa ? Nếu chưa có thì có thể làm thông gia với nhà ta không ? Con gái ta vẫn chưa chọn được nhà nào thích hợp.

Ta thấy đẹ tử của nhóc thiên tư hơn người, anh tuấn tiêu soái.

Chính là so với đám người kia thì khác nhau một trời một vực.

Vậy nên…
– Không được !
2 từ thôi, nhưng đã cắt đứt mạch não cùng lời nói của Đào Thiên Hưng và các vị ở đây.

Gã không ngờ, mình nói ngon nói ngọt như vậy với nhóc con rồi mà lại bị từ chối thẳng thừng như thế.

Trong lòng tuy tức giận nhóc con này không có lễ nghĩa nhưng nghĩ đến tu vi của y ngang hàng mình nên phải đè nén xuống.

Vẫn cố gắng cười cười hỏi.
– Tại sao nhóc con lại có thể nhanh chóng từ chối ta như vậy ! Nhóc cũng không phải cha của hắn, làm sao có thể quyết định thay hắn được.

Biết đâu…
– Chính vì ta không phải cha của hắn nên mới không thể quyết định thay hắn.

Hôn nhân đại sự của hắn nên do hắn quyết, không có một chút nào quan hệ đến ta.

Đừng vọng tưởng nữa, cho dù có hỏi ý kiến của hắn thì hắn cũng sẽ không đồng ý đâu.
– Ngươi…nhóc con người được lắm…!Hừ, Lăng chưởng môn đúng là biết dạy cháu mà ! Dám không coi trưởng bối ra gì !
Đào Thiên Hưng tức giận đến nỗi gân xanh nổi đầy mặt, râu vểnh hết cả lên.


Tay chỉ thẳng trực tiếp vào y mà không nhìn thấy ánh mắt của y hiện tại cũng có bao nhiêu u ám.
Dám chỉ thẳng tay vào mặt y, nếu không phải quan ngại gã là chủ một môn phái thì y đã đánh gã người không ra người, quỷ không ra quỷ rồi.
Y không thèm chấp nhặt với hạng người này, ngoài mặt thì giả nai nhưng bên trong lại âm mưu trùng trùng.

Bị chọc tức mới chịu lộ gương mặt thật ra.

Đúng là ghê tởm mà.
Y nhìn vào quả cầu để ngay trước mặt để quan sát bên trong rừng Thâm Uyên.

Tho dõi các thí sinh thực hiện cuộc thi cũng rất thú vị.
Tỷ như bây giờ, một đệ tử của phái Hoa Sơn đang bị ma thú rượt đến bay hết cả giày.

Không biết người này có vận sui hay là dẵm vào phân chó mà cừa vào đến nơi đã đụng ngay đến ma thú cấp 3, tương đương với một tu sĩ kim đan.

Mà đệ tử này mới là trúc cơ đỉnh phong thôi.

Đánh không lại được.
Hay tỷ như, một đệ tử của phái Thiên Đao đang bị một con ma thú cấp 2 cướp mất quần, con ma thú này có đặc tính là chuyên đi ăn trộm quần của con người.
Năm xưa vì con ma thú này hoành hành khiến người dân đã nghèo không có quần áo để mặc mà còn bị lấy mất quần, thành ra lấy áo chắn phía bên dưới, bên trên hở hang.

Vì không muốn nhìn thấy cảnh người ta khỏa thân đi ngoài đường nên cũng bắt ném vào đây cho đỡ rách việc.
Mà bây giờ có nhiều con người vào đây như thế, nó không thừa cơ lấy thật nhiều quần thì còn đợi khi nào nữa.
Các vị ngồi bên ngoài cười lăn cười bò vì nhìn đệ tử nhà mình đã bị mất quần lại còn phải lấy áo cố che mà k nhịn cười nổi.

Thấy thương lắm nhưng cũng phải mặc kệ vậy.

Ai bảo họ không được phép vào đấy chứ.
Con ma thú đó chạy đi ăn cắp quần của câc đệ tử khắp nơi, đừng hỏi vì sao vẫn chưa một ai giết được nó…đó là vì nó quá nhanh, không một ai coa thể nhìn thấy dươngd đi nước rút của nó.

Chỉ biết một bóng đen lướt qua, bên dưới đã cực kì mát mẻ.

Ai mà không mặc nội khố thì chính là phơi ” thứ ” của mình ra bên ngoài….
Hazz, chán chả buồn nói.
Ma thú ” thích ăn câp quần ” chạy đến chỗ Cơ Hàn đang đi một mình, chuẩn bị lấy quần của hắn, nhưng…
Chưa kịp chạm vào nó đã vị tách đôi.
Mọi người không ai nhìn thấy gì, chỉ thấy một đường ánh sáng đỏ soẹt một cái, con ma thú đã bị xẻ làm đôi.


Tốc độ của ma thú đã nhanh, sắc đỏ đó lại còn nhanh hơn.
Nhưng rất nhanh mọi người đã chú ý lên thanh kiếm toàn thân màu đỏ như máu trên tay hắn.

Lúc vừa đánh mắt sang hắn vừa tra kiếm vào vỏ, nhưng cũng vừa vặn nhìn thấy một chữ ” Huyết ” được khắc trên thanh kiếm.
Mọi người kinh ngạc nhìn vào thanh kiếm xinh đẹp trên tay hắn.

Người đẹp kiếm cũng đẹp.

Không biết người làm ra thanh kiếm này có biết chủ nhân tương lai của nó là người tiêu soái động lòng người như vậy không nữa.

Thật hợp với chủ nhân của thanh kiếm quá đi.
Và mọi người đã đoán đúng.

Thanh kiếm có 1 – 0 – 2 chỉ dành riêng cho Cơ Hàn, không một thanh kiếm nào bì nổi.
Một đống quần ngay cạnh xác con ma thú, Cơ Hàn chỉ nhàn nhạt liếc mắt.

Đang định rời đi thì nghe thấy tiếng nói của nhiều người đằng sau.
– Quần của ta…quần của ta…con ma thú chết tiệt đứng lại…!Ớ…
Nhìn thấy Cơ Hàn đứng đó, không ” bị ” mất quần.

Xong nhìn xuống ngay cạnh hắn một đống quần cùng một vũng máu, còn có 2 mảnh bầy nhầy bên cạnh.
– Đa tạ đạo hữu đã giúp chúng ta trừ đi hậu họa, nếu không chúng ta…ầy…không còn quần nữa rồi….
Xong mọi người tìm quần của mình để mặc…
– Quần của ta đâu…cái này quần của ai…ối đó là quần của ta…đưa ta cái quần…
Nhìn mọi người ” phân phát ” quần mà Cơ Hàn cũng nhịn không được mà cố nén cười, song…!thà đi khỏi còn hơn ở đó lại muốn đau ngực.
May mà trong số các đệ tử đó không có nữ tử, nếu không các nàng đời coi như bỏ.
– Đạo hữu đạo hữu…ngươi sao lại đi nhanh như vậy.

Ta nhìn thấy ngươi một kiếm giết chết ma thú mà đã thấy ngưỡng mộ ngươi rồi.

Ngươi mạnh như vậy, ta đi cùng ngươi được không ?
– Không !
Không biết cô gái này từ só nào chui ra mà cứ bám theo hắn.

Nhìn y phục thì chắc là nữ đệ tử của Hoa Sơn.
Cơ Hàn nhíu mày, càng đi càng nhanh.
Đừng hỏi tại sao hắn lại không bắt nhóm với bất kì ai.

Chính là phiền phức quá.

Thân hắn còn lo chưa xong nói gì đến lo cho người khác, hắn cũng không muốn làm anh hùng tự nhiên không quen không biết mà đi bảo vệ người khác đâu.

Mất việc.
Cơ Hàn gặp được ma thú nào cũng một kiếm giết chết, linh hạch thu được cũng toàn nhét vào vái vòng mình đeo trên tay.


Đó là cái vòng có cấu tạo gần giống như giới chỉ, có thể đúc được bao nhiêu linh hạch tùy thích.

Và cũng có chức năng liên kết với bảng nhiệm vụ được đặt ở khu khán giả.
Người dẫn đầu đang là Cơ Hàn, thứ hai mà một người tên Hòa Minh ( chắc chả chế nào còn nhớ người này đâu ha.

Lên sàn mấy chương đầu xong bặt vô âm tín…)
Tên Hòa Minh này cũng không thua kém gì Cơ Hàn, số lượng linh hạch mà 2 người có được chỉ cách nhau 2 lần.

Không tăng cũng không giảm.
– Đạo hữu, ngươi còn chưa có cho ta biết tên đâu.

Ta tên Lục Lạc, đệ tử Hoa Sơn.
– Ta cần biết tên cô sao !? Lắm chuyện !
– Ngươi đúng là không biết tận hưởng cái đẹp mà.

Còn không thèm nhường cho ta cái linh hạch nào…keo kiệt thật.
– Đẹp ?? Cô còn không bằng 1 phần ý trung nhân của ta !
– Cái gì, ngươi đã có ý trung nhân ? Ài…ta tưởng ngươi còn độc thân để theo đuổi ngươi, ai ngờ…!người ngươi thích chắc đẹp lắm nhỉ ?
– …….!!
Hắn không nói gì mà vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Ngoài mặt thì lạnh nhạt nhưng trong lòng đã có một cỗ ấm áp không diễn tả được.
Đẹp !! Thậy sự chữ này không thể hình dung được vẻ đẹp của y ! Không biết nói thế nào…nhưng y chính là bạch nguyệt quang của hắn.

Trong lòng hắn, một chữ đẹp thôi cũng không thể nào miêu tả hết vẻ đẹp của y, mà y giống như tạo hóa của tinh linh, xinh đẹp kiều diễm.

Chính là một cái hoàn mĩ không gì sánh bằng.
– Bùm !! __ Một vụ nổ từ phía xa truyền đến đánh bay suy nghĩ trong đầu của Cơ Hàn.
Thâm Uyên trấn động kịch liệt, chính là tầng kết giới ngăn cách ma thú cấp cao cùng cấp thấp đã bị phá vỡ.

Ma thú cấp cao ồ ạt tràn ra khiến các đệ tử cạnh đó tuy sợ nhưng vẫn phải ra sức chống trả, kết quả là có một vài đệ tử đã bị ma thú xé xác ngay trước mặt các đệ tử khác cùng toàn bộ khán giả, những người ngồi trên ghế chủ vị phải trấn động.
Quả cầu mà mọi người theo dõi trận đấu bắt đầu bị mờ đi, sau đó mất tăm thành 1 quả cầu đen nhẻm.
– Sự tình không ổn rồi ! Kết giới bên trong Thâm Uyên đã bị phá ! Mau mau mở cánh cổng, các vị chưởng môn chưởng lão hãy cùng tại hạ vào trấn áp ma thú !
Ngay khi Lăng Hải Minh vừa nói xong, một bóng trắng đã không chút báo động lướt nhanh qua mọi người.
Lăng Xuyên đã không chút nào chần chờ mà lao nhanh vào trong cánh cổng.

Y là lo lắng cho Cơ Hàn, hắn mà có mệnh hệ gì thì phải làm sao…
Nhưng trong đâm đệ tử, Tần Thiên không nhốn nháo như bao người khác mà rất chi là tỉnh táo.

Y nói một câu làm cho Lăng Đản hết sức khó hiểu.
– Bắt đầu rồi sao !?
– Ngươi đang nói gì thế ?
– À, không có gì ! Không ngờ lại có biến cố sảy ra ! Mong là Cơ Hàn sư huynh không sao !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.