Bạn đang đọc Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử – Chương 58
A Hàn, sư tôn con đâu ? Cơ Việt Bân nghe bảo sư tôn của Cơ Hàn chỉ mới 10 tuổi.
Lúc nào cũng thích mặc bạch y, lạnh lùng khó gần.
Ngoài 2 tiểu đồng nhỏ tuổi đi theo kia ông không nhìn thấy đứa trẻ 10 tuổi mà mọi người nhắc đến đâu.
– Hoàng cữu, sư tôn con ngay đây mà !
Hắn chỉ đến người bên cạnh, Lăng Xuyên vẫn nhìn xung quanh như muốn đánh giá tất cả thì bị nhắc đến, mắt đảo nhìn chằm chằm Cơ Việt Bân.
Cơ Việt Bân rùng mình : ánh nhìn giết người gì đây, ta có làm sai cái gì à ?
Khi Lăng Xuyên đọc được suy nghĩ này thì thấy mình oan quá.
Y chỉ là nhìn thôi mà, ánh mắt của y đáng sợ như thế sao hả trời.
Thật ra Lăng Xuyên cũng định đi với bộ dạng hài đồng nhưng…y sợ đồ đệ mình bị chê cười là nhận một đứa trẻ làm sư phụ.
Lúc đấy mặt mũi nó nên để đâu, người làm sư như y không quan tâm đồ nhi của mình thì quan tâm ai.
– A…thì…thì ra đây chính là Lăng phong chủ ! Thất lễ, thất lễ quá !
Cơ Việt Bân vuốt vuốt mặt, cười gượng gạo nói.
– Không sao ! Người thất lễ là ta mới đúng !
Y không muốn xưng thần với Cơ Việt Bân.
Dù sao y cũng không phải người dưới trướng( mà là con dâu ○~○ ) của lão.
Sau đó y đưa cho Cơ Hàn một hộp gỗ có hoa văn họa tiết cực kì tinh sảo, hất hất cằm ý bảo hắn là người nên đi.
Cơ Hàn hiểu ra, cười cười đứng dậy.
– Hoàng cữu, đây là món quà mà Lục Sơn chuẩn bị để làm quà gặp mặt với người.
Mong người không chê !
– Còn phải thế nữa ư ? Các ngươi đường xá xa xôi đến Thánh quốc của trẫm chơi, trẫm đã rất cảm kích rồi ! Lại còn chuẩn bị cả quà ! Vậy thành ý của Lục Sơn cùng chư vị, trẫm sẽ nhận !
Mao Trạch bước xuống, nhận lấy hộp gỗ từ tay Cơ Hàn rồi đem đến 2 tay dâng cho Cơ Việt Bân.
Cơ Việt Bân nhận quà, ở trước mặt mọi người mở hộp gỗ ra.
Chỉ thấy, trong hộp gỗ rộng lớn, được lót 1 lớp vải màu vàng, ở giữa được đặt cố định 2 viên đan dược màu nâu sẫm chỉ to bằng những viên đan dược bình thường.
Trong lúc Cơ Việt Bân không hiểu thì Cơ Hàn lên tiếng giải thích.
– Đó là dưỡng nhan đan !
– Dưỡng nhan đan ? Là thứ gì ? __ Cơ Việt Bân không hiểu liền hỏi.
– Chính là như tên của nó.
Đan dược này dùng để dưỡng nhan sắc, có thể trẻ lại 20 tuổi.
Hiệu lực dùng là 100 năm ! Vốn hiệu lực không thể lâu như vậy được nhưng…!nó đã được sư tôn thêm một vài vị thuốc để tăng hiệu lực của nó, chủ yếu là để sử dụng cho người phàm.
Hoàng cữu người yên tâm dùng.
Vì đan dược này không hề có bất cứ tác dụng phụ nào.
– Không thể nào ? Đây…đây là tiên đan sao ?
Sau khi Cơ Việt Bân hỏi ra câu này thì thấy mình ngu vãi.
Đây là thế giới tu chân, gì mà chả làm được cơ chứ.
Nhưng đem đan dược quý như vậy tặng cho trẫm thì có được không ?
– Hoàng Cữu người không cần ngạc nhiên làm gì ! Dưỡng nhan đan này vốn dĩ tu sĩ chúng con không cần dùng, chỉ có các cường giả đã có nếp nhăn thì mới hay dùng.
Mà người phàm thì lại càng không thể dùng, số của người phàm không thể đoán trước được điều gì.
Nhưng người thì khác, thay đổi vận mệnh của người chỉ là chuyện nhỏ.
Cơ Hàn nói như không hề hấn gì.
Thật ra hùng hổ nói thế thôi chứ trong não hắn cũng là hàng ngàn con ngựa cỏ bùn đang chạy.
Vận mệnh của người thay đổi được dễ thế sao ? Hắn chỉ là nghe Lăng Xuyên nói như vậy và bảo hắn làm theo thôi chứ hắn có biết cái mèo gì âu.
Tự nhiên bị gán cho cái tội lừa đảo thì chớt.
Hắn thì được nhưng y thì không thể bị gán tội được.
Lăng Xuyên đọc được suy nghĩ này của hắn, y thầm cười trong bụng.
Hazz, đứa trẻ này sao mà đáng yêu quá dậy !
Và đương nhiên, Lăng Xuyên vẫn chỉ nghĩ là…Cơ Hàn mới 15 tuổi, vẫn còn nhỏ, cần được yêu thương bảo vệ…
– Thật sự thần kì vậy ư ! Vậy trẫm sẽ đem về dùng vậy ! Không thể dùng trước các quan viên được ! Họ mà ghen thì phiền chết trẫm.
Cơ Việt Bân nói xong, cả không gian đều phá lên mà cười.
Họ không hề nể nang gì hoàng thượng cả….
– Trẫm ngày hôm nay, mở buổi hoa yến này cốt là để chúc mừng a Hàn đã bình an trở về.
Còn khôn lớn trưởng thành, bây giờ đã thành người tài.
Trở thành đệ tử của Lục Sơn.
– Và lí do mời Lăng phong chủ cùng chư vị tiên quân là vì…!trẫm muốn cảm tạ vì thời gian qua đã thay trẫm chăm sóc cho a Hàn.
Cho nó một vị sư phụ tài giỏi và các đồng môn tốt.
Dạy dỗ nó trở thành người tài.
– Mời các quan viên đến là vì…!ta muốn cho họ chứng kiến…chư vị tiên quân đây là khách quý của Thánh quốc chúng ta, là khách quý của trẫm.
Nên bất cứ ai cũng không được mạo phạm đến họ, đã nghe rõ chưa.
– Chúng thần đã nghe rõ !
– Khai tiệc !
Cơ Việt Bân nói ra 2 chữ, tất cả mợi người cùng nâng ly về phía lão ngồi.
Cùng nhau uống…rồi bắt đầu nhập tiệc.
Trên bàn bày biện các món ăn tinh sảo, đẹp mắt mà nhóm người Lăng Xuyên chưa từng thấy.
Đúng là đồ ngự thiện phòng làm có khác, chuyên phục vụ vua thì phải thế này chứ.
Trong khi mọi người đang ăn ngon miệng, vui vui vẻ vẻ thì chỗ của Lăng Xuyên…
– Sư tôn, người ăn cái này đi ! Ngon lắm đó !
– Sư tôn, cái này để ta lấy cho người !
– Sư tôn, ta gắp cho người cái này nha !
– Sư tôn…!
Y thậm chí còn không phải đưa tay đi quá xa.
Những đồ nào y có thể ăn, hắn đầu gắp hết vào bát y khiến nó đầy ắp.
Y ăn không kịp còn hắn thì cứ gặp hết cái này đến cái nọ làm Lăng Xuyên đen mặt mà chẳng thể làm gì.
Y không thể đánh hắn nơi đông người có biết không.
Y phải nhịn mới được.
Hắn cũng là quan tâm y thôi mà.
Cần gì phải làm quá lên như thế đâu cơ chứ.
Trong hoa yến, hoàng thượng còn cho tổ chức các buổi biểu diễn như múa, ca nhạc…để làm cho không khí càng thêm sinh động.
Lúc này đang là một nhóm vũ công mặc trang phục múa mà hồng cánh sen giống nhau y sì đúc.
Nếu không nhìn kĩ thì chỉ thấy họ giống y nhau thôi.
Ở giữa là vũ công múa chính nên sẽ có màu trang phục là màu vàng.
Giữa là màu vàng đại diện cho nhị hoa, bên ngoài màu hồng đại diện cho cánh hoa.
Mọi người xem đều trầm trồ khen ngợi hay, hay.
Nhưng Lăng Xuyên nhìn rơta cả con mắt ra cũng không biết nó hay ở đâu.
y chủ thấy họ múa đi múa lại một kiểu, hết xoay bên này rồi lại xoay bên kia.
Chóng hết cả mặt.
Ai bảo người cổ đại ai múa cũng đẹp ! Không có đâu, đó là trong phim.
Còn đây, Lăng Xuyên là tận mắt chứng kiến viễn cảnh người cổ đại xoay vòng xoay vòng mà không thấy chóng mặt.
Nhưng người xem như y thì những thứ trong bụng đã đôn đốc nhau trực tuôn ra thôi.
Cơ Hàn thì khỏi phải nói.
Hắn từ lúc chỉ chú tâm vào việc gắp thức ăn cho y.
Tôm thì bóc sẵn vỏ để vào bát y, y không thích ăn tỏi, hắn liền gắp hết tỏi vào bát mình….
Bên trên, Cơ Việt Bân nhìn thấy cái cảnh này xít nữa ngã chổng vó.
Cháu ông vậy mà lại còn có một mặt như này á hả ? Thiên a, ai nói cho trẫm biết đi a, cháu trẫm rốt cuộc bị ai đoạt xá rồi.
Cơ Việt Bân cứ hết nhìn vũ công đang múa, không nhịn được lại đảo mắt sang nhìn 2 người bên dưới.
Hoàng hậu bên cạnh nhìn thấy ông như vậy cũng chỉ biết cười thầm mà nhìn cùng ông cho có bạn.
Hoàng hậu tên Lâm Ánh Lệ, là em gái của thừa tướng đương triều.
Bà không yêu Cơ Việt Bân, bà là có hôn ước vs lão từ nhỏ.
Nhưng thời gian dần trôi, bà lại dần có tình cảm với ông.
Bà biết ông luôn hối tiếc vì chuyện trưởng công chúa.
Bà cũng hối tiếc lắm chứ, một công chúa dương quang vô hạn một thời, sau đó ra đi trong sự lạnh lẽo cô độc trong lãnh cung.
Bà cũng rất thương Cơ Hàn, bà xem hắn như một đứa con của mình mà chăm sóc.
Lúc trước thấy hắn cứ lầm lì, lại thích làm theo ý mình.
Bà chỉ sợ cả đời sẽ không ai hiểu được và bầu bạn với hắn.
Nhưng bây giờ thấy hắn thân cận như vậy với một người.
Cho dù người đó có là một nam nhân đi chăng nữa, cho dù có là sư phụ của hắn đi chăng nữa.
Bà cũng thấy thật yên lòng.
Hoa yến diễn ra được một nửa, màn biểu diễn cuối cùng cũng lên màn.
Mọi người kinh ngạc, đó không phải là vũ công được chọn cho buổi hoa yến.
Mà là…mà là…!ầy…người này quả đúng như lời đồn…
Lâm Ninh đi đến giữa, cô trên tay cầm một cái roi da.
Trước tiên đảo mắt nhìn xung quanh.
Sau đó mắt dừng ở cái bàn ngay bên dưới Cơ Việt Bân.
Miệng nhếch lên cười một cái.
Sau đó lắc người bắt đầu múa.
Lăng Xuyên nhận thấy có ánh mắt đang nhìn mình.
Ngẩng đầu lên thì bắt gặp Lâm Ninh đang nhìn mình.
Y ngớ người…!quen biết gì à…nhìn y làm mòe gì…
Buổi biểu diễn cuối cùng này kịch tính hơn nhiều.
Lâm Ninh múa roi, từng đòn roi đánh ra, mặc dù roi dài nhưng không đánh vào người.
Sau đó như vô tình mà đánh về phía chỗ Lăng Xuyên đang ngồi.
Y vẫn đang nhìn chăm chú vào cái bắt đồ ăn chất đầy bên dưới bàn, roi da đánh tới….nhưng không hề hấn gì, roi da còn chưa chạm được vào người y thì đã dừng lại, đầu roi dính vào một thứ gì đó rồi bật ra như không có chuyện gì.
Ngay khi roi da đánh tới, không cần y ra tay, Cơ Hàn đã trước một bước tạo một cái kết giới ngăn không cho nó chạm vào người y.
Lâm Ninh cười hì hì, thu roi lại, tự tiện đi sang trước chỗ ngồi của Lăng Xuyên, ngồi xuống đối diện y.
Không biết lôi bông hoa hồng đâu ra, đưa đến trước mặt y.
– Mĩ nhân, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi a !