Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử

Chương 2: Xuyên Qua


Bạn đang đọc Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử – Chương 2: Xuyên Qua


15 năm trước
– Thái tử gia, cậu về rồi.

Lão phu nhân đã đợi cậu lâu lắm rồi.
– Cái gì, bà nội về nước từ khi nào? sao không gọi điện báo với tôi một tiếng?
– Là hồi sáng thưa cậu.
Lăng Hiên vừa từ công ty về thì quản gia cùng các người hầu ra chào đón cậu trở về.

Họ đứng xếp hàng hai bên trông rất long trọng, đứng đầu ở giữa là quản gia của cậu.

Vì cậu là tổng tài của công ty Lăng thị cũng như là công ty đứng hàng đầu thế giới trên nhiều lĩnh vực.

Cậu là người giàu nhất thế giới nên được gọi là thái tử gia đã là khiêm tốn lắm rồi.
Quản gia vừa thông báo về việc lão phu nhân trở về thì cậu đã không để ý gì đến họ mà lao thẳng vào nhà.

Đã 3 năm rồi cậu chưa được gặp bà nội của mình, đối với cậu bà nội là người thân duy nhất của cậu vì cha mẹ cậu vì tai nạn mà mất năm cậu lên 10 tuổi.

Từ nhỏ đã được huấn luyện để trở thành người thừa kế của tập đoàn Lăng thị nên cậu rất lạnh lùng, không thích tiếp xúc với người khác đặc biệt là phụ nữ.

Không hiểu vì sao cậu lại có phản ứng bài xích mãnh liệt đối với phụ nữ, chỉ cần gần họ 1 chút xíu thôi là cậu đã cảm thấy buồn nôn rồi.
Nhưng cậu lại không có phản ứng như vậy với bà của cậu vì bà đã chăm sóc cậu từ lúc cậu còn bé cho đến bây giờ.

Bà đã là điểm tựa duy nhất, người thân duy nhất, người mà cậu yêu thương, kính trọng nhất từ trước đến giờ.
– Bà nộiiii..
Cậu từ ngoài cửa lao vào bất chấp ánh nhìn của mọi người mà hét um lên gọi bà.

Đối với những người làm việc lâu năm ở đây đã quá quen với hành động này của cậu.

Chỉ cần nhìn thấy bà thì cậu cứ như là 1 đứa trẻ lâu rồi không có ấm áp mà lao về phía tia ấm áp đó mà cầu được ôm ủ ấm.


Cậu lao sang ôm trầm lấy bà của mình mà dụi dụi mặt vào ngực bà.

Đã 3 năm rồi cậu không được cảm nhận sự ấm áp của bà mình.

Trước mặt người khác cậu như một tảng băng đi động biết đi biết nói thôi, khiến ai thấy cậu cũng phải khiếp sợ mà không giám ngẩng mặt nhìn cậu.

Cậu mặc dù là 1 soái ca có 1 không 2, Còn là 1 tổng tài bá đạo giàu nhất thế giới khiến cô gái nào cũng phải ao ước, chỉ là ao ước thôi cũng được 1 lần được nói chuyện cùng cậu.

Nhưng giấc mộng mãi chỉ là mộng, cậu dị ứng với phụ nữ còn rất ghét phụ nữ nữa nên không ai dám lại gần cậu.

Lại gần thì không chết cũng bị cậu cho người vứt đi châu Phi hay đảo hoang nào đó cho tự sinh tự diệt.( nghe cứ như nào nào ý)
– Thôi nào, 25 tuổi rồi mà còn như 1 đứa trẻ vậy!
Bà cất lên cái chất giọng dịu dàng cũng như đã biến chất vì tuổi già.

Nhưng nó vẫn rất ấm áp như ngày nào.

Mặc dù bà đã khá già nhưng nụ cười của bà như tràn đầy sự tươi trẻ cũng như có mùa xuân trong đó.

Bà vuốt mái tóc đen ngắn của cậu xoa xoa đầu và dần đẩy cậu ra.
– A Hiên, cháu đi làm cũng mệt rồi.

mau lên phòng đi tắm đi để ăn cơm không có đói.
– Vâng, bà đợi con 1 lúc.

Con xong ngay.
Khi thấy cậu đã đi về phòng của mình thì bà thở dài ra 1 hơi rồi nói.
– Đứa trẻ này, 3 năm rồi mà chả cao được mét nào, vẫn m83, người vẫn nhỏ nhắn như thế.
Sau khi xong thì cậu cùng bà dùng cơm.

Hôm nay không khí ấm hơn mọi hôm vì có bà.


Mọi hôm chỉ có 1 mình cậu dùng cơm với lại căn biệt thự cũng rộng lại lạnh lẽo vô cùng.

Mặc dù người hầu cũng làm nhưng đến tối cậu cho họ về hết chỉ còn mỗi mình quản gia ở lại với cậu.

vì trong đám người hầu có con gái nên cậu sợ đêm khuya họ lẻn vào phòng leo lên giường cậu thì chết.
Hôm nay cậu ăn nhiều hơn mọi hôm, cười và nói cũng nhiều hơn mọi hôm.

Kì thực là thường ngày cậu cũng chẳng cười lại chẳng nói quá 3 câu.
Sau khi ăn cơm xong thì 2 bà cháu lại ngồi nói chuyện cùng nhau.

Thật ra cậu cũng không biết nói gì cho cam nên chỉ hỏi thăm sức khỏe của bà và sống ở nước ngoài có tốt không.

Đang nói chuyện thì bà lấy từ đâu ra 1 cái hộp gỗ nói là quà cho cậu.

Cậu thì vui đến nỗi biểu hiện ra cả mặt luôn rồi, chỉ cần là quà của bà thì cậu đều nhận.
Mở hộp gỗ ra thì trong đó là 1 miếng ngọc bội màu xanh nhạt rất đẹp.

Nó có hình trăng khuyết rất đẹp và còn như đang tỏa sáng.

Không hiểu sao khi nhìn thấy nó thì cậu đờ người ra 1 lúc, hình như cậu nhìn thấy nó ở đâu rồi.

Sau cậu không nhìn nữa mà vẫn vui vẻ nhận lấy.

Có thể là cậu nhìn thấy mấy cái thứ giống như này ở trên tivi hay mấy buổi bán đấu giá chẳng hạn.
– Bà ơi, cái này bà mua đâu vậy? trông rất đẹp.
– Cái này bà không mua? Nó là từ tổ tiên chúng ta truyền lại từ hàng ngàn năm nay rồi.
– Nó đã đi theo bà mấy trăm năm rồi, bà luôn cất nó cho đến một ngày tìm được chủ nhân đời kế tiếp.
– Bà ơi, bà nói gì con nghe không hiểu? Cái gì mà mấy trăm năm, lại cái gì mà đời kế tiếp?
– Suốt 500 năm, cuối cùng cũng có thể đi rồi.


Ta đã đợi ngày này lâu lắm rồi.
Bà nói câu này cứ như đang độc thoại nội tâm vậy.

khiến chi Lăng Hiên nghe mà không hiểu gì cả.

Cậu chỉ nhíu mày nhưng không nói.
– Hiện giờ thời cơ cuối cùng cũng đến rồi.

Lăng Hiên à, con phải đi thôi.
Cậu rất ngạc nhiên vì lời nói này của bà.

Bà không bao giờ gọi cả tên của cậu cả, cho dù có lúc bà cũng tức giận nhưng bà không bao giờ làm thế cả.

Ấy vậy mà giờ đây khi bà từ nước ngoài về lại nói mấy câu khó hiểu cũng như nói với cậu gì đó mà cậu thì chẳng hiểu mô tê gì.
– Lăng Hiên, khi đến đó ,việc gì cũng phải cẩn trọng từng li từng tí.

Không được xem thường cũng như dại dột làm bất cứ việc gì.

Sẽ khổ lắm đấy.
– Bà nói cái gì thế? Đi đâu cơ? con làm gì có chuyến công tác nào đâu? con sẽ ở đây với bà mà.
Lăng Hiên bắt đầu cảm thấy không đúng lắm.

Cậu nhìn bà chằm chằm với vẻ mặt nghi ngờ đủ điều.

Nhưng ánh mắt của bà không nhìn cậu, bà nhìn ra nơi nào đó rất xa rất xa mà chỉ mình bà nhìn thấy được thôi.
– Hazz…!ý trời khó trái.
Bà thở dài 1 hơi rồi nói.

Ngay sau câu nói của bà thì cậu đột nhiên cảm thấy đầu mình như tê dại.

Mắt bắt đầu hoa không còn nhìn thấy rõ được gì.

Chỉ lờ mờ nghe được câu nói tiếp theo của bà thì cả không gian là 1 mảng đen tối không nhìn thấy gì nữa.
– Lăng Hiên, bà giao lại tu vi cả đời này của bà lại cho cháu.


Mong cháu ở bên đấy sống thật tốt và bảo vệ bản thân thật tốt.
___________ ^£^&#&@&£@£#*#
Trong mắt là một không gian đen tối tựa như vô tận.

Đột nhiên trước mặt cậu hiện lên 1 tia ánh sáng nhỏ nhoi le lói giữa màu đen tối.

Cậu chạy thật nhanh về phía ánh sáng đó để tìm cho mình 1 tia hi vọng.

Chạy xuyên qua thì đột nhiên cậu mở mắt ra, đập vài mắt cậu không phải là gương mặt phúc hậu của bà nội cậu.

Cũng không phải là căn phòng khách đèn điện sáng như ban ngày ở biệt thự của cậu.

Mà trước mắt là một căn phòng khá tối, nhưng vẫn nhìn ra được cách bài trí cùa căn phòng này là theo 1 cách cổ đại.

Tường phòng cột chống đều làm từ gỗ và ánh nến le lói như sắp tắt.
Cậu ngồi ngẩn người 1 lúc thì định xuống giường nhưng khi nhìn thấy đôi giày bé tý thì cậu nhíu mày 1 cái.

Cậu đưa tay ra trước mặt lật đi lật lại rồi lại nắm rồi lại mở như là 1 con rô bốt muốn làm quen với từng động tác của mình.

Cậu xỏ luôn đôi giày này vào và cậu thật ngạc nhiên khi thấy nó rất vừa chân cậu.

Cậu chạy luôn sang cái gương rồi hình như là vì thấp nên cậu phải trèo lên ghế thì mới nhìn được.

Đập vào mắt cậu là khuân mặt của 1 tiểu hài tử chắc chỉ khoảng 5-6 tuổi.

Làn da của đứa bé này vậy mà lại trắng như tuyết vậy.

Ngũ quan vì chưa lớn nên không rõ mấy.

Đôi mắt là 1 màu xanh của bầu trời nhìn rất đẹp và mang vẻ thuần túy, trong sáng và ngây thơ.

2 cái má thì khá phúng phính cùng với cái miệng hơi đỏ và căng mọng nhìn rất đáng yêu và khá là xinh đẹp.
Cậu đờ người ra hồi lâu rồi mới lấy lại ý thức.
– Mình vậy mà lại xuyên không rồi?!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.