Bạn đang đọc Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử – Chương 126: Bí Mật
Trong ‘’ lâu đài ‘’ bằng băng trên đỉnh núi, không khí đang yên ắng đột nhiên truyền đến tiếng cười cực kì ‘’ thê lương ‘’ của ai đó.
– Ha ha ha ha ha …
Cười như c-hó, cười vcl luôn, cười đến không khép nổi mồm…
Lăng Hải Minh ôm bụng gục xuống bàn, mặc dù đã ngậm mồm nhưng cả người run rẩy như sắp ‘’ chết ‘’ tới nơi.
Lăng Xuyên thì còn có chút mặt mũi một tý, nhưng gương mặt vì nhìn cười mà vặn vẹo đến đáng thương.
Lăng Thịnh Nam ngồi bên cạnh cả người tức đến phát run, mặt đỏ bừng như sắp bốc hơi tới nơi.
Hắn gõ bồm bộp vào đầu đệ đệ mình cả giận mắng.
– Cười cái cục c*t, đệ mà còn cười nữa ta cho đệ đi gặp cha mẹ !
Lăng Xuyên giật mình… nhìn chằm chằm vào cha mình.
A… đúng là không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.
Thật sự là không nên bị đánh lừa với vẻ ngoài đoan chính kia, ấy thế mà khi tức lên lại chửi tục như đúng rồi.
Mắt Lăng Xuyên sáng lên, tam quan như được khai sáng.
Y không lên tiếng, yên lặng ngồi một bên ôm con, uống trà, ăn điểm tâm và … hóng drama.
– Huynh đừng đánh vào đầu đệ nữa, sẽ ngu đấy !
Lăng Hải Minh cố gắng bảo vệ đầu mình, nhưng mặt thì vẫn đầy ý cười.
– Ngu con m* nó ngu, cho ngươi thành ngu luôn !
Lăng Thịnh Nam càng đánh càng hăng.
Sau đó dường như thấy mình thất thố trước mặt con mình nên mới dừng tay.
Quy quy củ củ ngồi ngay ngắn như chưa từng có chuyện gì xảy ra… tiền đề là nếu Lăng Hải Minh không chỉnh sửa lại đầu tóc bên cạnh.
– Sau đó thì sao ? Cha làm gì với bọn họ ?
Lăng Xuyên cuối cùng cũng đi vào chuyện chính.
– Còn làm sao, may mà trước kia đọc mấy cái thoại bản cung đấu, nếu không ta không sống nổi với cái lũ ruồi nhặng đó mất !
Lăng Thịnh uống nước cái ực, hùng hổ nói.
– Thoại bản cung đấu ?
Lăng Xuyên hoài nghi… thời đại này không ngờ cũng có mấy cái thứ thoại bản đó hở ?
Không ngờ… vẫn là câu cũ : không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá bên trong.
Người như vậy, lại đi đọc thoại bản ???
Nói ra ai tin đây.
Lăng Thịnh Nam nhận ra mình nói hớ, vội sửa lời.
– Cái…cái đó là… là… là…à, là do đệ ấy ép ta đọc đấy ! Tất cả là do đệ ấy ép ta thôi !
Lăng Hải Minh đang uống nước thì phun một cái ” beep ” vào mặt Lăng Xuyên.
Lăng Xuyên : ” … “
Lăng Xuyên : Âm thầm vuốt mặt như chưa từng có gì xảy ra.
– Huynh… huynh… đệ ép huynh hồi nào, còn không phải là do huyn…
Còn chưa nói xong Lăng Hải Minh đã bị Lăng Thịnh Nam bịt miệng không cho nói.
Sau đó lôi y sang một góc, nói nhỏ uy hϊếp.
– Đệ mà dám hó hé một tý sự thật nào thì đừng trách ta vô tình !
Lăng Hải Minh bĩu môi
– Huynh vốn dĩ đã vô tình với đệ rồi…
Nói xong nhìn sắc mặt của Lăng Thịnh Nam, quả nhiên đen như đáy nồi.
Y âm thầm nuốt nước bọt.
– Đệ giữ chút thể diện cho ta đi, nếu không…
Lăng Thịnh Nam nở một nụ cười hết sức ‘’ thân thiện ‘’.
Ma quỷ.
Ca ca y chính là ma quỷ chứ không phải là người nữa rồi.
Lăng Thịnh Nam : Ủa rồi lúc trước ta chết đi có còn là người đâu !
Lăng Hải Minh thấy ủy khuất cực kì.
Cố gắng thu mình nhỏ nhất có thể, khóc không ra nước mắt.
Lúc nhỏ, huynh ấy có mấy cái sở thích khá kì lạ.
Dấu cha dấu mẹ sai người đi mua thoại bản về đọc, thể loại gì cũng đọc sất, không chê cái nào.
Y không biết hắn đọc những cái mà gì, nhưng mỗi lần mà bị người khác phát hiện là lại đùn hết là của y.
Mẹ nó, trời mới biết lúc đó y tức đến mức nào, nhưng bị huynh trưởng uy hϊếp, y làm sao dám hó hé nửa lời.
Đành ngậm ngùi đội nồi thay huynh.
Hu hu hu… ta muốn Tiêu Án… ta muốn Tiêu Án của ta cơ.
Ngươi đâu rồi, đến cứu ta với (QAQ)
Lăng Thịnh Nam rất nhanh quay trở vệ bộ mặt ôn nhu mà cười với Lăng Xuyên.
– Cha và thúc thúc giải quyết xong chuyện riêng rồi, có thể tiếp tục được rồi.
Lăng Xuyên vẫn bình chân như vại, nhưng thực ra trong lòng nghĩ gì không ai biết.
Y biết tỏng rồi nhé, dấu đầu hở đuôi, tưởng y ngu hả.
Lăng Xuyên dằn lòng xuống để mình không hô với cả thế giới mình biết được một bí mật động trời.
– Sau đó, mấy ngày kế tiếp y cứ trốn ta mãi, mặc dù có thân phận vô cùng cao thì khi nhìn thấy bóng dáng của ta là lại chạy mất dạng.
– Giờ nghĩ lại, lúc đó đúng là trông y rất đáng yêu !
Lăng Thịnh Nam cười cười, khi nói về y lại biến thành một con người hoàn toàn khác.
Cả không gian như xuân về hoa nở.
Lăng Hải Minh ngồi bên cạnh khinh bỉ : Khi yêu mấy ai bình thường.
– Ta vốn dĩ muốn trốn khỏi ma cung rồi, nhưng sau đó ta phát hiện ra người trong ma cung có liên quan đến án diệt môn Lăng gia
…
Vào một đêm đẹp trời không thể đẹp hơn được nữa, Lăng Thịnh Nam đang trong hành trình tìm đường trốn khỏi ma cung.
Trong quá trình lạc chín chín tám mốt lần, mất 3 năm cuối cùng hắn cũng vẽ lên được một cái bản đồ.
Hiện giờ hắn mặc toàn thân đen, mặt mũi che kín, người nào nhìn thấy còn tưởng hắn là trộm.
– Yê, mình quá là thông minh ! Từ nay đừng hòng làm ta lạc được he he he…
Đúng lúc này hắn nghe được vài tiếng rột roạt sau bụi cây, vì sợ bị phát hiện nên hắn nhanh chóng trốn vào một góc tường gần đó.
Vì là ban đêm nên bộ đồ đen của hắn mặc có vẻ hòa vào cùng bóng đêm.
Một người mặc áo choàng đen thui từ đầu tới chân đi ra khỏi bụi cây.
Gã không che mặt, chỉ có thể nhìn thấy một cái cằm trắng nõn xinh xẻo.
Hả ? Gì thế ? Hắn đã giống ăn trộm tên này còn giống trộm hơn cả hắn.
Người này đi về một hướng, vì quá tò mò cùng có chút hoài nghi, Lăng Thịnh Nam liền lén lút đi theo.
Không ngờ, lần tò mò này lại giúp hắn khám phá ra được một chút bí mật mà hắn vẫn luôn tìm kiếm bấy lâu nay.
Gã mặc áo choàng đi vào một ngõ hẻm tối tăm, đi vào mãi thì cuối cùng cũng tới điểm cuối, có một người đang đứng chờ ở đó.
Người đó cũng đồng dạng mặc y phục dạ hành đen nghẻm, đầu đội mũ choàng kéo xuống thấp che hết cả mặt mũi.
Lăng Thịnh Nam vì muốn nghe được cuộc nói chuyện của hai người kia, đã dùng bí thuật của Lăng gia nhà mình.
Tàng hình !
Nhưng không phải bí pháp thông thường, nếu là bình thường thì tàng hình phổ thông không dấu được người có tu vi cao hơn mình, nhưng bí pháp Lăng gia hắn lại có thể.
Không chỉ không bị nhìn thấy, mà còn che dấu khí tức, có thể đứng ngay bên cạnh người có tu vi cao ngất ngây cũng không bị phát hiện.
Rất thích hợp để dọa ma…
Phi phi… đang làm việc quan trọng, doạ ma đâu ra đây.
Cơ mà Lăng Thịnh Nam cũng phục gia tộc nhà mình thật, ngoài luyện khí ra còn làm ra thật nhiều pháp bảo kì lạ, lại còn tạo ra thật nhiều bí pháp kì lạ.
Hỏi ra thì biết là lão tổ nhà họ chính là một thằng trẻ trâu chính hiệu, tạo ra chỉ để chơi.
Ấy thế mà lại rất có ích.
“Thằng trẻ trâu chính hiệu” nào đó đang ngồi trên thiên cung cắn hạt dưa : ” Hắt xì… “
Người ngồi bên cạnh long bào liễm diễm trắng như tuyết, cùng với đồ đằng long vân được may bằng chỉ thân tầm màu vàng nổi bật trên màu áo.
Hắn hỏi :
– Cúm sao ?
– Vớ vẩn, thần làm sao cúm ! Chắc ai đó mất dịch đang nhắc đến ta đó thôi.
– Muốn biết không ?
– Có !
– Ừ ! Xem đi !
Sau đó hai người cùng ngồi trên vị trí cao nhất thiên cung, vừa cân hạt dưa vừa xem ” kịch !”
Trong lúc Lăng Thịnh Nam đang ngứa ngáy tay chân muốn lật mũ chùm của cả hai thì tên hắc y nhân đứng đợi sẵn chợt cất giọng, giọng gã khàn khàn rất khó nghe, có vẻ như đã đổi giọng rồi.
– Thiếu chủ của Lăng gia đó vẫn chưa tìm được sao ?
Lăng Thịnh Nam giật mình.
Lăng gia ? Ngoại trừ Lăng gia tiếng tăm lừng lẫy gần xa kia còn Lăng gia nào nữa, nhà y chứ đâu.
Thiếu chủ Lăng gia ? Không phải mình và đệ đệ thì còn ai vào đây nữa
– Thưa chủ nhân, đã lùng tung cả ngọn núi đó và cho người đi tìm khắp nơi nhưng không tìm thấy.
Hầu hết là ngươid biết mặt hai thiếu chủ đó chỉ đếm được trên đầu ngón tay, rất khó tìm.
Tìm hắn và đệ đệ làm gì ?
– Vậy thì tìm tiếp đi, trên người một trong hai thằng nhóc đó chắc chắn cất giữ thứ chúng ta muốn, nhất định phải tìm cho ra.
Lăng Thịnh Nam cả kinh.
Trên người hân và đệ đệ thì có cái gì được.
– Chủ nhân, chúng ta không nên quá gấp gáp, đáng lẽ ra nên chừa lại mạng sống của gia chủ Lăng gia.
– Ngươi nói đúng, là ta quá gấp gáp rồi ! Vậy mà để vuột mất cơ hội hiếm có.
Cứ tưởng gϊếŧ được người rồi thì sẽ lấy được thứ đó, không ngờ lại quá sơ suất.
Lần này Lăng Thịnh Nam chỉ biết câm lặng đứng một bên, không phải dáng vẻ tò mò nữa mà gương mặt lúc này đã rạn nứt, mọi cảm xúc dường như đóng băng.
Ánh mắt hắn bắt đầu nổi lên sát tâm, thì ra… tìm bao lâu nay, vậy mà kẻ thù lại ở ngay bên cạnh.
Mặc dù không biết kẻ này là ai, nhưng hắn hiện giờ chỉ muốn một kiếm chắm phăng đầu hai tên này.
Trong lúc đang chuẩn bị tẩm ngẩm tầm ngầm mà triệu kiếm trong ấm thầm chém bay đầu hai kẻ này, thì gã chủ nhân kia lại lên tiếng.
– Nếu đã không tìm được thì để chúng nó tự dẫn mình tới cửa đi.
Chúng ta chỉ việc ôm cây đợi thỏ.
Gã nói xong thì cho tay lên mặt, có lẽ là đang gãi cằm.
Gã nói.
– Dù sao cũng lùng sục tận 3 năm, chắc chắn hai thằng nhóc đó cũng đã đi tìm kẻ thù gϊếŧ cha mẹ mình khắp nơi.
Đã vậy thì loan tin với bên ngoài nói là : Người gây ra vụ thảm sát Lăng gia chính là Thất Sát ma quân !
Lăng Thịnh Nam triệt để đứng hình.
– Ha ha ha… dù sao thì ma tôn của chúng ta cũng đội rất nhiều cái tội danh do chúng ta áp đặt rồi, thêm một hai tội nữa cũng đâu có sao ! Như vậy mới khiến nhiều người căm ghét y, mới khiến y chết sớm.
Hai tên hắc y nhân cứ hết cười ha ha… rồi lại phư phư phư… bàn ra một kết hoạch có một không hai chỉ hai người biết, nhưng người thứ ba bên cạnh đã tức đến nỗi chỉ muốn cầm kiếm xiên thẳng vào đầu hai tên này, chặt tay chặt chân, băm thành vạn vạn mảnh thịt vứt cho chó ăn.
Mẹ kiếp… gϊếŧ cả nhà hắn rồi phóng hỏa, bây giờ thì lại đổ tội lên đầu người khác.
Hai gã này, mặc kệ là kẻ nào, hắn cũng nhất định khiến chúng chết không toàn thây.
Dằn cảm giác muốn gϊếŧ người xuống, hắn dùng máu của mình vẽ lấy hai tấm bùa chú, sau đó âm thầm dán lên người hai gã.
Có nó, sau này hắn có thể dễ dàng tìm ra bọn chúng trong đám đông, chơi đùa, khiến bọn chúng phải sợ hãi, gϊếŧ bọn chúng trong âm thầm.
Hắn muốn trả thù, nhưng sẽ không trả thù một cách lãng xẹt như vậy.
Ít nhất, hắn muốn biết thứ bọn chúng tìm là thứ gì mà lại có thể khiến bọn chúng không tiếc hi sinh nhiều sinh linh như vậy để đạt được.
Vốn muốn lặng lẽ trốn khỏi ma cung, nhưng mà đã tìm được kẻ thù thì cho dù có đuổi hắn cũng không muốn đi.
Hắn phải khiến bọn chúng, nhân quả báo ứng, chết không toàn thây !.