Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử

Chương 115: Thanh Nhi !!!


Bạn đang đọc Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử – Chương 115: Thanh Nhi !!!


Lúc này, tại địa lao phái Na Nghi.
Trong địa lao tăm tối, hai bên bờ tường lạnh lẽo cũng chỉ có hai hàng nến le lói, lửa màu xanh trông càng ma mị, ghê rợn.
Đây là nơi nhốt tội đồ của phái, ẩm mốc hôi hám, chuột còn chả thèm ở nói gì đến người.

Những người bị nhốt trong này sớm đã bị lãng quên, người thì điên điên khùng khùng, kẻ thì đã thành bộ xương khô.
Trong căn phòng cuối cùng, nơi này sáng hơn những chỗ khác nhiều.

Nhưng mà lại càng khiến người khác khϊếp sợ hơn là, xung quanh bày đủ các loại hình cụ tra tấn, than lửa bập bùng nóng ran, từng tia lửa cùng tiếng củi cháy lách đách vang lên.
Cùng với đó, là tiếng roi đánh vào da người.
Vútttt… Chát…
Vútttt…Chát…

Mặc kệ roi đánh mạnh đến đâu, nhiều đến đâu thì người bị đánh cũng không rên một tiếng.
Thanh Nhi bị trói vào cột gỗ bằng từng sợi xích sắt, trên người đã không còn chỗ nào lành lặn.

Tóc tai bù xù, y phục rách rưới thảm hại.
Chỗ bị đánh đang không ngừng tuôn máu xối xả.

Nhưng điều kì lạ là, máu của cô không phải là máu như người bình thường, mà lại là màu xanh lục.

Vốn… y phục của cô cũng màu xanh, nhưng có máu thấm vào lại làm đậm hơn màu áo ban đầu.
Cô là trúc tinh, đương nhiên không thể hoàn toàn giống con người được.
Đối diện là người vẫn đang ra sức vung roi, đây không phải roi bình thường, nó vừa là pháp bảo, lại còn đính thêm thật nhiều gai nhọn lên trên.

Khi đánh xuống da người, chính là cạo một tầng da đi.
Từng roi vung tới, máu cùng những mẩu thịt vụn bắn tung tóe khắp nơi.

Nhưng cơ hồ người bị đánh cũng chẳng thấy đau.
Không phải không đau, chỉ là 3 tháng này, ngày nào cũng bị đánh như vậy cơ hồ cô cũng đã quá quen rồi.

Da của cô cứ mọc lại được một tý thì lại bị cào đi, mọc lại rồi lại bị cào đi.

Cứ như vậy luân phiên, luân phiên.
Hiện tại Thanh Nhi cũng chả còn sức mà mở miệng nữa rồi, mắt cô nhắm tịt, mặt cúi gằm xuống dấu bên dưới những sợi tóc rối tinh rối mù.


Cô hiện tại nào khác gì người đã chết đâu, chỉ là một cái xác làm đồ tiêu khiển của người khác mà thôi.
Cẩm Y Hạ càng đánh càng tức.
Vậy mà lại dám không kêu một tiếng, có phải đánh quá nhẹ rồi không.

Sau đó cô ra tay càng lúc càng mạnh, thậm chí còn truyền cả linh lực vào khiến sợi roi sáng rực lên, như bị thiêu đốt mà quật vào da người.

Từng vết roi đánh xuống mang theo sự bỏng rát đau đớn như đang bị đốt trên từng thớ thịt.

Lập tức mùi thịt nướng bay thoảng thoảng.
Thanh Nhi chỉ âm ỷ rên trong cuống họng, sau đó tắt ngúm.

Cơ hồ là đã ngất.
Cẩm Y Hạ vứt roi sang một bên, trên tay tụ một quả cầu nước lớn sau đó ném thẳng vào người Thanh Nhi.
Nước lạnh thấm vào từng vết thương khiến cô đau đến tỉnh, vết thương vừa sót vừa đau, nó đau âm ỷ kéo dài, kéo dài mãi.
Cẩm Y Hạ tức giận đi sang nắm lấy tóc Thanh Nhi ép cô phải ngẩng mặt lên nhìn mình.
Đôi mắt Thanh Nhi chảy ra huyết lệ xanh thẫm, mắt nhắm tịt không mở ra, khuân mặt xanh xao nhợt nhạt, còn có thể thấy một vết roi đang dần lành lại ở má.
Thật sự là thảm hại không còn gì thảm hại hơn.

Cẩm Y Hạ tức giận rống vào mặt cô.
– Lục Thanh Nhi, ngươi giỏi lắm, tiện nhân đê tiện, ngươi dám xem thường ta, dám không mở mắt ra nhìn ta.

Ngươi là cái thá gì mà dám không muốn nhìn mặt ta ? Hả ?
– Ngươi nhìn ngươi đi, lúc trước xinh đẹp thanh cao biết nhường nào… còn bây giờ thì… thật đúng là quá – ghê – tởm.
Thanh Nhi như không nhận ra mà run rẩy một cái.
Ha ha… ghê tởm… rốt cuộc là con người trước mặt cô này có tư cách gì mà nói cô ghê tởm.

Không phải cô ta biến cô thành cái dạng này ư, người không… trúc không ra trúc, quỷ không ra quỷ.
Rốt cuộc thì Cẩm Y Hạ có tư cách gì nói cô như vậy.
Thanh Nhi cô còn chả biết cái gia trang gì đó là cái gì, thì làm gì mà gϊếŧ người đoạt bảo.

100 năm trước cô vẫn còn ở lì trên đỉnh Vũ Nguyệt canh mộ cho chủ nhân.

Nào có đi đến đâu.
Thế mà tự nhiên lại áp đặt một tội danh không tồn tại trên người cô, khiến cô phải chịu nhục suốt ba tháng qua.

– Hừ ! Chỉ cần ngươi nói cho ta biết, các ngươi dấu bảo vật của nhà ta ở đâu thì ta có thể cho ngươi ra đi thanh thản, nếu không cứ bị ta đánh cho tới chết luôn đi.
Thanh Nhi vẫn mím môi, không nói chuyện, mắt vẫn nhắm tịt.

Người ngoài nhìn vào có thể sẽ nghĩ cô đã ngất, nhưng cô không hề.

Cẩm Y Hạ biết không không ngất, còn có thể nghe rất rõ ràng những lời mà cô nói.

Chỉ là Thanh Nhi không muốn mở miệng mà thôi.
– Được, được lắm ! Cứng miệng đúng không ! Mơ miệng ra cho ta… mở miệng !
Cẩm Y Hạ bóp miệng Thanh Nhi ép cô phải mở miệng.

Bóp đến nỗi gần vỡ xương gò má của cô mà cô vẫn không chịu mở miệng.

Sau đó…
– Cháttttt…
Bột bạt tai đánh xuống làm lệch mặt Thanh Nhi sang một bên, một vết đỏ máu đã xuất hiện trên gò má hốc hác của cô.
– Khốn nạn !
Cẩm Y Hạ tức giận, mắt đỏ ngầu hằn vệt tơ máu làm cho gương mặt vốn dĩ xinh đẹp giờ đây lại trở nên điên dại cùng vặn vẹo.

Cô nghiến răng nghiến lợi, sau đó quay người đi mất.

Nhưng trước khi đi, Cẩm Y Hạ lại để lại một câu khiến Thanh Nhi không thể nào tin nổi.
– Người đâu, tìm đến đây 3 tên nam nhân ! Bảo bọn chúng… chơi – chết – cô – ta cho ta !
Nhưng cũng chính vì câu nói này của mình, sau này cô sẽ biết, 2 chữ “đau khổ ” được viết như thế nào.
Cẩm Y Hạ không muốn nán lại cái nơi bẩn thỉu này.

Ha… kẻ thù gϊếŧ hại cả nhà cô thì đừng mong có thể dễ dãi mà sống.
…—————-…
Lăng Xuyên đang ngồi ôm con, đột nhiên tim đau nhói một trận.

Y ôm ngực nhíu mày, ánh mắt đột nhiên hướng về một hướng vô định.
Cảm giác gì thế này ? Điềm xấu sao ?
Lúc này Cơ Hàn đi tới thấy y nhăn mặt mày, vội lo lắng hỏi.
– Xuyên nhi, làm sao vậy ?

– Không sao ! Chỉ là cảm thấy… có thứ gì đó quan trọng sắp mất !
Linh cảm này, giống y hệt lúc y còn nhỏ.

Khi anh hai ra đi, khi ba mẹ ra đi.

Y đều cảm nhận được điềm xấu này.
Chỉ mong lần này là giả, y cũng không muốn từng người, từng người thân của y cứ vì cái linh cảm chết tiệt này mà rời xa y đâu.
– Xuyên nhi, chắc chắn không sao đâu !
Cơ Hàn ôm y từ phía sau, cái ôm khiến y cảm thấy thật ấm áp nhưng cũng cảm thấy đau lòng đến lạ thường.

Tự nhiên y muốn khóc, mà chả biết là vì sao.
…—————-…
Cẩm Y Hạ về phòng, lập tức có hai hầu nô ra chào đón.

Hai nam hầu này, dung mạo tuấn tú, da dẻ trắng trẻo đẹp đẽ, cũng rất biết cách phục vụ.
Cô câu môi cười, nụ cười quyến rũ câu nhân làm hai hầu nô không nhịn được mà nuốt nước bọt.
– Thèm lắm đúng không ? Vào đây !
Cô đi vào sâu bên trong phòng, tiện thể đóng chặt cửa để không ai có thể làm phiền.

Cô vừa đi vừa thoát y, cho đến khi đi đến giường cũng chỉ còn còn nội y, làn da trắng nõn ẩn dấu bên dưới lớp áo khiến hai hầu nô đi đằng sau càng không dấu nổi ánh mắt dâʍ tà.
– Nào… phục vụ ta tốt sẽ có thưởng !
Hai nô hầu lập tức bổ vào như sói đói vồ mồi lâu ngày không được ăn.

Lập tức trong phòng vang lên từng tiếng rêи ɾỉ cùng tiếng thở dốc *** **, hình ảnh ba người trên giường bị che khuất bởi tấm màn mỏng, nhưng chỉ cần nhìn cũng biết họ đang làm gì.
Cẩm Y Hạ luyện một môn tà đạo, mặc dù có thể nhanh chóng tăng tiến tu vi nhưng rất có hại.

Cứ cách vài ngày lại phải cùng nam nhân giao hoan, nếu không sẽ đau đớn đến không chịu được.

Chính vì vậy cô mới tìm đến cái suиɠ sướиɠ để giảm bớt cái đau.
Nhưng mà suиɠ sướиɠ thì chả thấy đâu, chỉ thấy hai nam nhân này nhào cô như nhào bột, nhìn bình thường thì ngoan ngoãn nghe lời lắm, nhưng lên giường thì đúng là cầm thú.
Trong quá trình, cô lại nghĩ đến người nọ.

Chắc bây giờ người nọ cũng trong hoàn cảnh giống như cô nhỉ… ha ha… đây chính là cách trừng phạt tốt nhất, cho người nọ nếm trải cảm giác mình đang trải qua.
Lúc này, ngoài cửa đang đứng một người.

Chính là nữ nhân lúc trước đã tóm được Thanh Nhi đưa đến trước mặt Cẩm Y Hạ ( ta quên tên của ẻm rồi ).

Cô đang phân vân không biết có nên đẩy cửa vào không, nhưng mà chắc là không được đâu.

Mỗi lần như vậy cửa sẽ đóng rất chắc chắn, ngoài người bên trong ra không ai mở được.


Nếu như cố đi vào thì sẽ làm giân đoạn quá trình trị liệu.
Cho nên cô không thể vào mặc dù đang rất gấp.
Làm sao bây giờ, chẳng lẽ đợi đến đêm ? Vậy là cô quyết định đợi cho đến khi nào bên trong ngừng thì thôi.
Cơ mà đúng là đến đêm thật, từ trưa đến đêm, cả quá trình đều không ngừng nghỉ.
Cánh cửa đang đóng kín đột ngột mở ra, hai nam nhân lõa thể bị ném ra ngoài cùng một đống quần áo.

Sau đó là Cẩm Y Hạ sắc mặc không tốt lắm đi ra, cách đi có chút cổ quái.
Cẩm Y Hạ khá ngạc nhiên khi có người đợi sẵn mình ngoài cửa, cô lạnh giọng lên tiếng.
– Chuyện gì ?
Thấy đối phương có vẻ chần chừ, Cẩm Y Hạ nhướng mày.
– Còn không mau nói ?
– Chuyện này… nữ nhân kia…
Thấy cô ta cứ ấp úng mãi không nói nên lời, Cẩm Y Hạ tức giận.
– Nữ nhân kia làm sao ? Nói mau !
– Nữ nhân đó… trước khi bị đám nam nhân làm nhục… đã… đã…
– Đã làm sao, nói mau !
Cẩm Y Hạ đột nhiên như phát điên mà nắm lấy hai vai cô ta bấm mạnh, hét lớn.
– … đã tự bạo để bảo toàn danh tiết ! Một mảnh xác cũng không… không còn.
– Cái…
Cẩm Y Hạ đột nhiên như mất lực mà quỵ gối gối xuống, đôi mắt mê man chứa toàn cảm xúc không thể tin được.
Làm sao có thể… làm sao có thể.

Cái gì bảo toàn danh tiết… cái gì mà tự bạo… đã như thế rồi mà lại dám… lại dám…
Cẩm Y Hạ ôm đầu, lắc lắc dữ dội trong miệng lẩm nhẩm câu ‘’ không thể nào ‘’ lặp đi lặp lại.

Rồi đột nhiên cười lớn.
– Ha ha ha ha ha ha… Ha ha ha… LỤC THANH NHI, ngươi dám chết trước ta, sao ngươi dám chết trước ta.

Ta còn chưa trả thù xong, ta còn chưa trả thù hết tất cả các ngươi… sao ngươi dám chết…aaaaa…
Cẩm Y Hạ phát điên, ma khí ùn ùn bắn ra xung quanh.

Cây cối xung quanh điện héo khô hết, hai nam nhân vừa mặc lại được y phục đã bị luồn ma khí làm cho thổ huyết chết bất đắc kì tử.

Người đến báo tin may mà tu vi cao, chỉ bị bắn đi xa.
Sau đó Cẩm Y Hạ điên cuồng chạy đến một hướng, là hướng của địa lao.
Cô không tin, cô không tin.

Cái gì mà không còn một mảnh xác, cho dù chỉ là một tia tàn hồn bé nhỏ bằng hạt cát, cô cũng nhất định phải bắt Thanh Nhi không được phép rời khỏi cô nửa bước..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.