Bạn đang đọc Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử – Chương 106: Cẩm Y Hạ ! Không Thể Nào
Phía triều đình lục đục, phía tu chân giới cũng lục đục không kém.
Gần đây nghe tin phái Na Mi có một trưởng môn mới, đại điển sắc phong tiến hành trong âm thầm, không mời ai cả nhưng vẫn công bố ra bên ngoài.
Thanh Nhi khi nghe tin có hơi sốc, cô chính là trưởng môn của Na Mi đây a.
Ai lại dám trong lúc cô không có trong môn phái lại đi truyền mấy tin đồn vô căn cứ như vậy.
Thanh Nhi quyết định, cô phải về lại môn phái một chuyến xem thế nào.
Nếu chỉ là lời đồn thì dẹp đi xong quay lại đây cũng được.
Nhưng có một điều Thanh Nhi không thể ngờ đến là, ngày mà cô đi cũng là ngày cuối cùng mọi người nhìn thấy cô.
Chính là có đi mà không có về !
Ai cũng thắc mắc, tại sao một người đứng đầu một môn phái như cô lại hạ mình làm bảo mẫu cho một phong chủ vô danh nhiều năm như vậy, đã thế còn ở lì nhà người ta không chịu về.
Thực chất, Thanh Nhi là yêu.
Cô là trúc yêu tu luyện ngàn năm.
Vốn chỉ là một cây trúc không ai biết đến trong rừng trúc sau Vũ Nguyệt phong.
Cô đã tu luyện thành hình người, chính ngày cô biến thành hình người thì Lăng Thịnh Nam ( cha của Lăng Xuyên ) đi qua.
Y thu nhận và dậy dỗ cô cho đến khi cô thành thạo cách như thế nào làm một người bình thường.
Sau đó y không từ mà biệt, bỏ lại cô bơ vơ trên đỉnh núi cao này.
Cũng không phải là tình yêu, cô rất kính trọng Lăng Thịnh Nam, xem y là chủ nhân của mình, là cha, cũng là sư phụ, là người thân duy nhất mình có.
Thanh Nhi, Lục Thanh Nhi là tên y đặt cho cô, quãng đời của y cô đã không thể nào báo đáp được gì, chỉ có thể dùng hết khả năng chăm non con của y khôn lớn trưởng thành.
Bí mật năm xưa cô cũng biết ít nhiều, vì vậy cô cảm thấy Lăng Xuyên thật đáng thương, sinh ra trong một hoàn cảnh éo le như vậy đối với một đứa trẻ mà nói thì chính là khổ sở.
Cô dùng hết tình thương mà cô có đối xử với Lăng Xuyên như một người mẹ…
…
Trước cổng phái Na Mi,
– Cuối cùng cũng về đến nơi ! Sao không ai canh cổng hết vậy, chết đâu hết rồi.
Thanh Nhi chống nạnh đứng trước cổng nhà mình cằn nhằn.
Cô nhấc chân bước qua cánh cổng thì bị một kết giới vô hình nào đó chặn lại.
– Quái lạ, sao kết giới không thừa nhận mình ?
Nâng tay vận linh lực mở ra một lỗ nhỏ để chui vào.
Thanh Nhi đầu đầy hắc tuyến.
Làm gì có chủ nhà nào khi về nhà mình lại phải chui lỗ chó như cô không.
Tức chết cô mà, để cô xem rốt cuộc ai lại dám cướp đi vị trí trưởng môn của cô.
Vừa chui vào thì đã có một mũi kiếm sắc bén chĩa thẳng vào mặt cô.
Thanh Nhi toát hết cả mồ hôi.
– Ngươi là ai, sao dám xâm nhập vào đây !
Nghe giọng nói quen thuộc, Thanh Nhi vuỗi vuỗi quần áo đứng dậy.
Nhìn thấy người trước mặt cô không khỏi vui mừng.
– Thanh Lam, là ta !
Người tên Thanh Lam nhíu mày, nhìn chằm chằm kẻ xâm dám xâm phạm vào đây từ đầu đến chân.
Lắc lắc đầu nói,
– Ngươi là ai, đừng tưởng lấy lí do ngươi biết ta mà có thể tùy tiện xâm nhập vào đây !
– Cái gì ? Thanh Lam, ngươi không nhận ra ta ư ? Ta là Thanh Nhi đây !
Thanh Nhi cả kinh, làm sao lại không nhận ra cô chứ.
Thanh Lam cô ấy là cấp dưới trung thành nhất của cô cơ mà.
– Thanh Nhi ? Lục Thanh Nhi ? Là trưởng môn đời trước ư ?
Thanh Nhi lại kinh ngạc tiếp, cái gì trưởng môn đời trước.
Cô làm gì có truyền chức vị kia cho ai a.
– Không thể nào, ta đâu có truyền lại chức trưởng môn cho ai.
Thanh Lam, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì với ngươi vậy.
Sao ngươi lại không nhận ra ta ?
Nghe thấy giọng điệu như tra hỏi của Thanh Nhi, Thanh Lam tức giận.
– Hừ, ngươi là ai mà dám lên mặt tra hỏi ta ? Đợi ta đem ngươi tới chỗ trưởng môn để ngài xử trí kẻ xâm phạm to gan ngươi.
Nói rồi Thanh Lam triệu ra một dây khốn tiên tác, trói Thanh Nhi lại.
Thanh Nhi cũng không thèm tránh, cô muốn biết rốt cuộc trưởng môn trọng miệng Thanh Lam có hình dạng ra làm sao.
Nhưng có vẻ đó là quyết định sai lầm.
Bây giờ hi vọng bao nhiêu thì lát nữa thất vọng bấy nhiêu.
Thà là không gặp, chứ gặp rồi lại khiến chính mình đau khổ.
Thanh Lam cầm lấy một đầu dây trói dắt Thanh Nhi đi trên con đường quen thuộc.
Thanh Nhi biết con đường này, đó là đường tới Dạ Minh cư, cũng chính là nơi mà trước đây cô sinh sống và xử lí chính vụ.
Dọc đường cô gặp không ít để tử.
Lúc trước thấy cô họ còn vui vẻ bu quanh cô để hỏi này hỏi nọ, đòi quà các thứ.
Nhưng bây giờ ai cũng dùng ánh mắt lạ lẫm nhìn cô.
Cứ như cô là người lạ mới đến vậy.
Sau đó thì thì thầm hỏi ‘’ cô ta là ai ?’’
Thật không vui, về nhà vừa phải chui lỗ chó, vừa bị trói dắt đi như cẩu, lại còn bị trỉ trỏ này nọ.
Công bằng ở đâu a.
Đây là nhà của cô mà.
Là cơ ngơi cô dùng bao nhiêu công sức mới lập nên được.
Không sai đâu, phái Na Mi chính là do cô lập nên.
Là trưởng môn đời đầu tiên.
Sau khi đến một tòa lầu nguy nga tráng lệ, sơn son thiếc vàng thì dừng lại.
Thanh Lâm ở ngoài cửa vừa cúi chào vừa nói vọng vào.
– Trưởng môn, ta bắt được một kẻ xâm nhập.
Đem tới cho người xử trí.
Bên trong truyền tới một giọng nói thanh lãnh, có phần kinh ngạc nhưng không dấu được sự vui vẻ.
Đó là giọng nói hết sức quen thuộc với Thanh Nhi, nó như một cây búa nện vào lòng cô.
Có phải cô nghe nhầm rồi hay không ?
– Oh, đem vào đây !
Cánh cửa bị một lực lượng làm mở ra, Thanh Lam đi trước, thấy Thanh Nhi vẫn không chịu di chuyển thì dật mạnh dây lôi cô đi theo sau.
Mặc dù không tin vào khả năng nghe của mình nhưng không thể không tin vào mắt mình được.
Rốt cuộc cho đến khi nhìn thấy người đang ngồi trên ghế chủ vị, Thanh Nhi mới thực sự chết lặng.
– Người đã đưa vào rồi thì lui đi !
– Dạ ! __ Sau đó để Thanh Nhi ở đó, Thanh Lam đi ra ngoài đóng cửa lại.
Nhìn thấy Thanh Nhi đứng chết lạng ở đó, người ngồi trên ghế chủ vị động đậy, gương mặt diễm lệ cùng đôi môi đỏ mọng mỉm cười, cô đứng dậy bước từng bước yểu điệu xuống từng bậc thang đi đến phía cô.
Bộ đồ xanh lam thanh lãnh phất phơ trước mặt, Cẩm Y Hạ đi tới trước mặt Thanh Nhi, mỉm cười nói.
– Thanh Nhi tỷ, lâu rồi không gặp ! Tỷ vẫn khỏe chứ ?
– … Cẩm Hạ Y ! Không thể nào ?.