Đọc truyện Sư Tôn Cứ Muốn Thử Bổ Cứu Lần Nữa FULL – Chương 20: Nguyên Anh Manh Manh
Kế tiếp, Lâm Tiêu cùng Quân Mặc quả nhiên bị mang vào chấp pháp đường.
Chẳng qua Triệu Hưng còn chưa bắt đầu thẩm vấn, đã bị Mạnh Thanh Vân sư đệ khống* phá hỏng, vì thế bị hội trưởng lão cùng Mạnh Thanh Vân và Sở Thu kìm kẹp, về phần Quân Mặc cùng Lâm Tiêu thì tạm thời bị ném tới phòng tạm giam.
*đệ khống: chỉ người yêu mến, cưng chiều, bảo vệ đệ đệ
Nhìn thạch bích cứng rắn lạnh như băng chung quanh, cùng với mặt đất đầy ẩm ướt, Lâm Tiêu mặt không đổi sắc ngồi trên giường đá, một đôi mắt phượng thanh lãnh nhìn về phía Quân Mặc.
Quân Mặc chớp chớp đôi mắt lộ ra nụ cười ngại ngùng, đi tới bên Lâm Tiêu, hỏi: “Sư tôn, làm sao vậy? Thân thể còn đau không?”
Đau, là đương nhiên.
Nhưng so với không thấy được tương lai hy vọng, hiện tại loại đau này với Lâm Tiêu mà nói, thậm chí có thể coi là hưởng thụ.
Nhưng hắn cũng không muốn cho tiểu đồ đệ của mình nói sang chuyện khác, mà hỏi: “Ngươi đã làm gì?”
Quân Mặc mâu quang chợt lóe, nhìn vẻ mặt của Lâm Tiêu, lộ ra biểu tình mờ mịt: “Đồ nhi không làm gì.”
Hắn phỏng đoán nếu khả năng sư tôn biết việc mình làm, suy nghĩ một chút hậu quả nếu sư tôn biết chuyện này, sau khi so sánh một phen, hắn rất nhanh liền ý thức được, không thể lừa gạt, ngày sau bị vạch trần nhất định xong đời, nhưng không thể nói toàn bộ, nếu không bây giờ sẽ xong đời.
Bởi vậy, hắn cố ý lộ ra vài phần chột dạ mà nói: “Thời điểm đồ nhi chữa thương cho sư tôn, đúng lúc bị Sở sư thúc nhìn thấy, biện pháp kia ngoại nhân thấy thì không tốt lắm, cho nên đồ nhi lừa sư thúc, liền, liền bỏ chạy.
Sư thúc đại khái chưa từng bị người lừa gạt, cho nên…”
Lâm Tiêu nhíu mày, nghĩ đến tình cảnh phía sau tựa hồ đích xác là như thế, cũng tin vài phần.
Vả lại hệ thống yên lặng đã lâu trong biển ý thức của hắn lại cất tiếng, hắn cũng không tiếp tục hỏi.
Cho nên, hắn cũng không biết, chữa thương này… là lột sạch y phục còn bị người nhìn thấy, vả lại còn bị người tưởng tượng; lừa gạt người… là ôm hắn bị lột sạch xông ra bỏ chạy, còn trên đường không cẩn thận chạy sai chỗ…
“Nghỉ ngơi đi.” Lâm Tiêu sau khi nói một tiếng, lập tức nhắm hai mắt lại, vội vàng tiến vào trạng thái tu luyện.
【giá trị oán niệm: 80】
【giá trị cốt truyện: 90】
【 nhiệm vụ thưởng cho: củng cố đạo tâm, tu vi tăng trưởng.
Bài trừ độc tố, một thân thoải mái.
】
…
Giá trị oán niệm bỗng nhiên thấp xuống nhiều như vậy? Vì sao?
Đoạn đường này ngoại trừ mới đầu hắn thay Quân Mặc chắn tai hoạ, sau đó tàn phế cũng là Quân Mặc che chở hắn, cho nên, vì sao trên đường mạc danh kỳ diệu tăng vọt, hiện tại lại im hơi lặng tiếng liền thấp xuống?
Lâm Tiêu suy tư một lúc lâu, cũng không suy tư ra bất kỳ manh mối gì.
Còn có, một câu cuối cùng là cái quỷ gì?
Lâm Tiêu một bên cau mày, một bên bất đắc dĩ mà vận hành chân khí, dạo chơi một chút trong kinh mạch khó hiểu.
Mặc dù hắn biết giờ phút này cũng không thích hợp tu luyện, nhưng hệ thống cũng không để ý, nó tựa hồ quen bá đạo, sau khi bị mình hai lần ba lượt mà cường ngạnh “Làm chết máy”, càng ngày càng thích quan báo tư thù*.
*lợi dụng việc công để trả thù cá nhân
Loại thăng cấp thưởng cho này, cũng có thể bị tiểu đông tây này biến thành trừng phạt.
Lâm Tiêu vứt bỏ tạp niệm, chỉ để ý gom chân khí thật tốt, ngược lại dần dần ổn định, kim đan trong đan điền đã sớm khuếch tán, đang chậm rãi ngưng tụ, dung hợp, lại tản ra, sau đó lại đồng thời ngưng tụ, sau khi hợp lại nhiều lần, rốt cuộc bắt đầu ngưng tụ thành hình người, dần dần biến thành bộ dáng một hài nhi lớn chừng nắm tay.
Thành.
Lâm Tiêu trong lòng vui mừng, theo bản năng hướng nhìn về nguyên anh kia, vừa nhìn, thiếu chút nữa mà tâm linh bất ổn.
Lại nói hắn nhìn thấy gì?
Chỉ thấy anh hài trong đan điền kia, so với của người khác lớn gần hai vòng không nói, đúng là mi thanh mục tú, cực kỳ tuấn tú.
Nếu không nhìn đến mặt nguyên anh, Lâm Tiêu sợ rằng sẽ còn nghiêm túc suy tư một phen vì sao nguyên anh của mình đúng là lớn hơn rất nhiều so với của người khác, nhưng vì nhìn mặt, hắn nhất thời như bị sét đánh, rốt cuộc không nhìn nổi!
Nguyên anh tốt, hẳn là lớn lên giống mặt của người khác!
Dung mạo kia, miệng mũi kia, ngoại trừ một đôi mắt phượng cực giống hắn, những thứ khác, đúng là cùng đồ đệ ngốc bạch ngọt của hắn giống nhau như đúc, chẳng qua một cái là thiếu niên tuấn lãng, một cái thì như là tiểu nhân nhi cute bị manh hóa.
Nhưng manh hóa đi nữa, cute đi nữa, cũng vẫn là khuôn mặt có bảy tám phân tương tự với Quân Mặc!
Lừa bịp!
Khắp thiên hạ, nguyên anh của ai không phải là dáng dấp giống mình như đúc? Vì sao cố tình có hắn ngoại lệ, lại kết xuất một cái dáng dấp tựa như Quân Mặc? Vả lại còn dung hợp mặt mày của hắn, nhìn khuôn mặt này, chỗ nào giống nguyên anh, lại giống như là…
Trong lòng đột nhiên nảy ra suy nghĩ làm hắn phút chốc dừng lại, khuôn mặt tuấn tú đen như đáy nồi, trong lúc nhất thời mở mắt, gắt gao nhìn thẳng Quân Mặc, trong lòng không khỏi dâng lên nén giận, còn không được tự nhiên, làm cả người hắn đều không ổn.
Loại cảm giác khó hiểu như bị người đánh cắp, lại còn như mang thai hài tử này, làm hắn vô cùng phát điên muốn giết người?!
“Sư, sư tôn…” Quân Mặc bị Lâm Tiêu ngẩn người nhìn chằm chằm liền hoảng sợ, tầm mắt kia sắc bén lại mang theo vài phần thẹn quá thành giận, càng làm Quân Mặc hoảng hốt.
Con ngươi Quân Mặc trầm xuống thầm nghĩ trong lòng: chẳng lẽ sư tôn có thể nhìn thấu đan điền của mình không ổn? Đoán được hắn móc kim đan của người khác, sau đó lại dùng bí pháp dung hợp, chuyển cho sư tôn? Nhưng ngẫm lại thì bí pháp của Quân gia, người bên ngoài làm sao có thể biết được?
Bởi vậy, hắn rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, lộ ra bộ dáng quan tâm: “Sư tôn làm sao vậy?”
Đang nói chuyện, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, cả người đều lung lay muốn ngã.
Lâm Tiêu hơi sửng sốt, thấy trên mặt Quân Mặc bỗng hiện ra màu đen, nhất thời cả kinh, nhìn con ngươi hắn khuếch tán, bộ dáng cắn chặt hàm răng, Lâm Tiêu nhíu mày, vươn tay tiếp được hắn, đặt trên giường đá.
“Sư tôn, đau, đau quá.” Sắc mặt Quân Mặc tái nhợt mà nắm tay Lâm Tiêu, ánh mắt trừng lớn, trên khuôn mặt tuấn tú trắng như tuyết đầy mồ hôi lạnh, ngay cả ánh mắt cũng ảm đạm vài phần.
Lâm Tiêu trong lòng khẩn trương, thấy Quân Mặc trạng thái không đúng, vươn tay nắm chắc cổ tay của hắn, lại không ngờ vừa mới dò xét kinh mạch, đã cảm thấy trong kinh mạch hắn một chân khí hỗn độn, soạt một chút đã cắn nuốt chân khí của hắn, vả lại còn như chưa ăn no, truy đuổi theo nơi phát ra chân khí.
Đồng tử Lâm Tiêu co rụt lại, vội vàng đưa tay, nhất thời kinh hãi nhìn thấy từ trên cổ tay Quân Mặc bay ra một đám sương mù màu đen, thẳng tắp hướng về phía cổ tay của mình “Cắn” qua!
Hai người đều cả kinh ngẩn ngơ, Quân Mặc là mờ mịt, Lâm Tiêu cũng kinh hãi.
Thứ này… là thi khí a!
Thời gian này Quân Mặc nhất định không có khả năng luyện ma tu công pháp gì, như vậy không cần phải nói, có thể tạo thành tình trạng này, chỉ có thể là thi cổ!
Đây căn bản không hợp lý, thi cổ kia là Quân Mặc mười mấy năm về sau mới bị Thanh Tiêu chân nhân lừa trúng phải, hiện tại Quân Mặc bao nhiêu tuổi? Thiếu dưỡng khí cũng sẽ không như vậy!
Lâm Tiêu khoát tay đập tan thi khí còn muốn “Cắn người” kia, nắm chắc cổ tay Quân Mặc, trầm giọng hỏi: “Ngươi gần đây làm cái gì?!”
Ngữ khí nghiêm khắc, làm Quân Mặc đều ngơ ngẩn.
Hắn bây giờ tự nhiên cũng nhớ ra vật kia là gì, nhưng hiện giờ thân xác này của sư tôn đã đổi người, hắn lại sớm có phòng bị, làm sao có thể trúng thi cổ?
Bởi vậy, hắn suy nghĩ một lúc lâu vẫn mờ mịt mà lắc đầu.
Hắn nghĩ không ra, Lâm Tiêu trong đầu cũng có một tia chớp hiện lên, hỏi nhanh: “Ngươi ngày hôm trước nói chữa thương cho ta, ngươi… nhiễm độc của ta?!”
Quân Mặc theo bản năng gật đầu, hắn đích thật phát hiện kinh mạch của Lâm Tiêu bị vật chất màu đen ngăn chặn, vì sớm ngày để hai chân Lâm Tiêu bình phục, hắn liền tìm cách đem những vật chất màu đen đó tiến vào cơ thể của mình hơn phân nửa, chỉ còn chờ ngày sau chậm rãi ép ra.
Quân Mặc bên này vừa mới suy nghĩ ra, Lâm Tiêu cũng buồn bực đến trừng lớn mắt.
Đáng chết!
Hắn cuối cùng biết một câu【 bài trừ độc tố, một thân thoải mái 】kia của hệ thống là từ chỗ nào ra —— thứ xui xẻo vứt đi này, không phải nói phải giám sát hắn đến tiêu trừ oán niệm sao? Hiện giờ nhìn oa nhi này tự hại mình như vậy, lại không ngăn cản, khí phách đâu? Điểm mấu chốt đâu?!.